Hôm nay,  

Chèo Thuyền trên Vịnh San Francisco

25/10/201300:00:00(Xem: 33699)
Tác giả: Nguyễn Thị Mão
Bài số 4043-14-29443vb6102513


Tác giả đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2007 và rất có lòng với bạn hữu và giải thưởng Việt Báo. Cô hiện là cư dân San Francisco, làm việc tại thư viện của một trường trung Học. Bài viết mới của cô kể kể về môn thể thao phổ biến tạivùng Vịnh.

* * *

Mấy tuần nay từ ngày July 4 đến Sep 21, tại vùng Vịnh có tổ chức cuộc đua thuyền cho giải “America Cup” làm thành phố thêm phần nhộn nhịp với những du khách đến từ các nước.

Từ ngày định cư tại San Francisco, thỉnh thoảng tôi ra bờ biển ngồi nhớ về quê mẹ, nhớ lại những ngày tôi vượt biển, tàu lênh đênh trên biển, đói khát, lo sợ 99, 9 phần trăm là thấy chết.

Nhiều năm sau cuộc hành trình vượt biển, thỉnh thoảng bạn bè sang thăm hỏi nếu cho bà đi tàu thuỷ một lần nữa bà có đi không, tôi thường trả lời là có cho vàng mình cũng không đi, sợ lắm rồi, ngày xưa đi là vì muốn lánh xa chế độ cộng sản nên phải liều chứ giờ thì chịu, nhìn nước mênh mông sợ lắm.

Thế rồi mọi chuyện bỗng thay đổi hoàn toàn: Tôi chèo thuyền quanh Vịnh San Francisco này đã 5 năm nay. Đúng là ghét của nào trời cho của nấy?

Các bạn thân khi sang thăm tôi cười và nói:

- Bà nói cho vàng bà cũng không đi thuyền, vậy sao giờ lại đi mà không có lấy một phân vàng?

Tôi bèn chống chế bằng câu “Phu xướng phụ tuỳ” chàng của ta đi thì ta cũng phải liều, thôi thì một liều ba bảy cũng liều ta đi thử coi may ra không còn sợ nữa!

Ông chồng tôi, một người thích môn thể thao chèo thuyền (Sailing boat) thường đi với bạn hay đi một mình. Lúc đầu khi tôi nghĩ giản dị rằng anh ta thích thì anh ta chèo, mình không thích thì cứ ở nhà chứ mắc chị mà phải đi. Nhưng rồi dần dà, có những lúc anh ta cần có người đến phụ một tay để anh tune up chiếc thuyền trước khi chèo đi, thì lại hỏi tôi giúp một tay. Ban đầu tôi chỉ giúp bằng cách đứng trên bờ đưa vật dụng, nhưng rồi anh ta lại bảo xuống thuyền giúp cho cái này, cái kia. Lần đầu bước chân xuống thuyền, thấy hơi chao đảo là tôi run lắm, la toáng lên rồi bước lại lên bờ. Rồi một hôm tôi quyết định xuống thử hẳn trên thuyền xem sao? Thì thấy không chòng chành hay nghiêng gì cả, thế là Mike hỏi tôi đi với Mike một chuyến vòng quanh vịnh San Francisco, chỉ việc ngồi đó như boat rider thôi mọi việc sẽ có Mike take care.

Mike chèo thuyền một vòng vùng Vịnh từ Golden Gate Yatch Club qua khỏi cầu Golden Gate một đỗi rồi quay vào, chèo thẳng xuống vùng Berkeley rồi lại vòng ngang qua đảo tù Alcatraz về San Francisco mà thuyền trôi cứ như trên sông vậy ( chẳng qua ngày hôm đó giờ êm sống lặng thôi), tôi thấy yên bụng, nghĩ thầm ừ nhỉ có gì đâu mà sợ, có khối gi thuyền chèo quanh vịnh hàng ngày đâu có gì xảy ra, vả lại có tàu của Coast Guard đi tuần thì có gì đã có họ giúp. Tạm vững bụng, lại thêm Mike ngon ngọt thuyết phục tôi đi chèo với Mike cho vui, tôi gật đầu luôn và từ đó tôi học cách chèo thuyền.

Mike dẫn tôi đến West Marine store sắm bộ đồ viá để đi chèo cho ấm áp, nào áo phao để cho nổi, quần và áo ấm và giữ cho nước khỏi thấm vào người khi có sóng lớn, đôi giày đi biển cho sự di chuyển trên thuyền không bị trượt chân, chiếc nón che nắng, mắt kiếng đen để không bị chói mắt…

Ở Vịnh San Francisco, thì thường chèo thuyền theo mùa vì ở đây gió thường thay đổi bất ngờ, có khi mùa đông thì gió nhẹ, cũng như mùa hè thì gió thường thổi mạnh và đổi chiều bất thường. Thuyền của Mike và tôi là Santa Cruz 27, tức là chiều dài 27 foot và trang bị đầy đủ như máy truyền tin, radio để liên lạc, cũng phải có Compus để đi cho chính xác hướng, mà chèo. Mike trang bị một Autopilot để giúp cho chân vịt (rudder) chèo được đúng hướng trong khi người chèo làm những việc như điều chỉnh chiếc buồm (main sheet) cho phù hợp với sức gió đang thổi, cũng như có chiếc buồm nhỏ (jib sheet) phía trước để trợ lực cho thuyền không chòng chành, hay hỗ trợ cho buồm chính. Muốn thuyền trôi nhanh hơn thì căng thêm 1 chiếc buồm (spinnaker sheet) nữa phía trước mũi thuyền, một máy motor để dùng dự trù trong trường hợp thuyền không gặp gió hay gặp những trục trặc… Loại thuyền Santa Cruz 27 này chỉ có thể đi với sức gió trung bình là 15 knot là lý tưởng nhất, nếu cao hơn đến khoảng 30 knot thì còn được chứ sức gió mạnh hơn thì hơi ngán. Tuy nhiên tùy theo người chèo, nếu không có dày kinh nghiệm và không bình tĩnh thì dễ mắt thăng bằng và lộn cổ xuống nước như chơi.

Tôi thường đi chèo với Mike cuối tuần tùy theo sức gió, nếu quá mạnh tôi không đi, vì tôi không muốn Mike phải lo nhiều thứ khi tôi không thể giúp nhiều cho việc chèo chống, tôi chỉ chèo bằng tay (tiller) để điều khiển thuyền đi theo hướng đã định cũng như tôi có thể giật những dây (halyard) điều khiển cánh buồm, hoặc buộc dây lại nếu thuyền đã đi đúng hướng và bớt chòng chành.

Thuyền có nhiều lúc bị nghiêng hẳn một bên vì sức gió quá mạnh, lúc đầu tôi sợ lắm, cứ la hoảng, nhưng sau tôi cố giữ bình tĩnh giúp Mike điều chỉnh lại những dây thừng cho cánh buồm thuận với sức gió thì thuyền lại bình thường.

Ở vùng Vịnh, thường tùy theo mùa các câu lạc bộ thuyền có tổ chức những cuộc đua thuyền để giải trí. thí dụ như đua từ San Francisco tới Valejo một thành phố cách San Francisco 30 miles, hoặc đua từ San Francisco tới Half Moon Bay… Mike thường đua trong những cuộc đua này với các bạn, mỗi trận đua như thế có đến 300 chiếc thuyền đua. Ở đây có những chương trình dành cho những trẻ em còn rất trẻ từ 7 tuổi trở lên học chèo thuyền trong mùa hè, và có những cuộc đua thuyền giữa các trường học với trường học.

Chèo thuyền trên vịnh San Francisco là một dịp cho tôi được thay đổi không khí trong lành trên biển, cũng là một môn thể thao mà rất nhiều người ưa thích. Hiện nay, chính tôi cũng bắt đầu thích môn thể thao này và đã cùng ông xã đi bất cứ đâu có nước là có thuyền, chẳng hạn như New Port Beach, San Diego Beach, Santa Barbara... Cũng chính nhờ ông xã đi các nơi mà tôi có dịp biết thêm nhiều thắng cảnh mới.

Thôi thì “Phu xướng phụ tùy” cũng là cách giữ cho vui nhà vui cửa.

Nguyễn Thị Mão

Ý kiến bạn đọc
25/10/201307:00:00
Khách
Chào chị Mão,
Chắc đi chơi như thế vui lắm. Bài viết chị cũng vui và hay nữa. Đọc thì tôi cũng nhớ đến vài nơi tôi đã qua. Chúc vợ chông chị nhiều hạnh phúc.

Sáu
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,151,672
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả trở lại với Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018. Sau đây, thêm mợt bài viết mới cho mùa Giáng Sinh đang tới.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2018. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt. Loạt bài mới của ông là chuyện khởi nghiệp trên đất Mỹ. Lần trước, là cửa hàng bi da. Bài mới, làm Shop May Công Nghiệp, thêm phần mở trung tâm giải trí.
Ngày Thứ Hai 5 tháng 12, 2018 là Ngày Quốc Tang của nước Mỹ để tưởng nhớ vị Tổng Thống thứ 41 George H W Bush. Bài sau đây được viết trong tinh thần tưởng nhớ. Người viết, Bà Nguyễn Kim Nên hiện là Hội Trưởng Hội Cựu Giáo Sư và Học Sinh Trường Trịnh Hoài Đức - Bình Dương, đang làm việc trong ngành thẩm mỹ tại Houston, Texas. Đây là bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của tác giả, kể về người bạn đời của bà là Ông Nguyễn Duy Huynh, một tị nạn Việt, làm việc tại Houston Club và trở thành người đấm bóp tin cậy của Tổng Thống Bush và gia đình ông.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và vừa chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới của Phan, viết cho mùa Giáng Sinh đang tới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm một bài viết mới của bà.
Tác giả là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên với nhiều bút hiệu: Capvanto, Philato... Tô Văn Cấp, tên thật tác giả. Ông sinh năm 1941, từng là một đại đội trưởng thuộc TĐ2/TQLC, đơn vị có biệt danh Trâu Điên. Với nhiều bài viết giá trị, ông đã nhận giải Á Khôi, Vinh Danh Tấc giả VVNM 2014. Bài mới ông góp không phải để dự giải mà chỉ để ghi lại một sinh hoạt đặc biệt của buổi họp mặt kỷ niệm 90 năm ngôi trường được mang danh Petrus Ký.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Bài viết mới nhất kể về một chuyện tình đẹp.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước My năm 2018. Thời chiến trước 1975, ông xuất thân Khóa 9 Liên Trường Võ Khoa Thủ Đức, sau đó dự Khóa Căn Bản TQLC ở Quantico, Virginia năm 1963, nhiều lần bị thương và thăng chức ngay tại mặt trận. Sau gần 10 năm tù hậu chiến, ông vượt biển từ Rạch Giá đến Thái Lan trong tháng Giêng/1987. Đến Mỹ tháng 8/1987 và định cư tại Utah, làm việc cho First Security Bank, Accounting Depart-ment. Đã từng giữ chức vụ Chủ Tịch Cộng Đồng Người Việt Tự Do Utah trongnhiều nhiệm kỳ. Hiện đã về hưu. Bài viết của ông là hồi ký về một bạn thân người Mỹ tử trận tại Việt Nam.
Với bài viết đầu tiên từ tháng Sáu 2017, tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, cô cho biết đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi và xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Nhạc sĩ Cung Tiến