Hôm nay,  

Cô Mít Ướt

26/06/201300:00:00(Xem: 217009)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả là cư dân Miami, tiểu bang Folrida, từng có góp bài viết về nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất. Mong Y Châu sẽ tiếp tục viết thêm.

Tháng hè bầu trời như giãn nở ra, ngày dài thêm, đúng là "tháng năm chưa nằm đã sáng...", người ta có nhiều thời giờ hơn để hưởng thụ ánh nắng. Người thì đi ra biển nhìn sóng biển nhấp nhô không ngừng nghỉ bên những bọt biển trắng xoá chạy về một chân trời vô định hay là đi thăm viếng vùng đồi núi non trùng điệp để lắng nghe tiếng rừng cây hoà nhịp với tiếng suối reo trên sườn đồi dốc...

Mọi người dậy trễ hơn, tôi vào bếp pha ly cà phê sáng, thì có tiếng điện thoại reo vang. Ở bên kia đầu dây là tiếng của một người Việt Nam, giọng quen quen, hỏi thăm:

- Xin chào, xin cho hỏi thăm, có phải là cô mít ướt không ạ?

- Xin lỗi, tôi không hiểu rõ ý của cô.

Rồi cô gái giải thích thêm:

- Cô còn nhớ con không? Năm ngoái, cô có đem bán mấy trái mít ướt quá là ngon, tụi con nhắc hoài. Năm nay tới mùa mít rồi, tụi con đợi hoài sao không thấy cô đến nên gọi cô xin nhớ chừa phần mít ướt cho con.

Tôi hơi ngỡ ngàng:

- Thì ra vậy, được rồi tôi sẽ dành phần cho, đừng lo.

Gác điện thoại, cầm ly cà phê vừa pha, lòng thấy vui vui, từ nay tôi có thêm"nick name" (biệt danh): cô mít ướt.

Giống như những người khác có biệt danh là cô chôm chôm, cô sầu riêng, . . . cô hột xoàn, nói ra là người ta biết liền, dễ thương ghê! Thêm một mùa trái cây, thêm một mùa mít, nhanh thiệt!

Đã lâu rồi, cũng vào hè, ở vùng Đông Nam, tiểu bang"sunshine" rất ít người Việt Nam định cư. Những người buôn bán, những chủ chợ hầu như quen biết hết những khách hàng, quen luôn cả những sở thích của họ. Chị Chi, thì thích vãi thiều (lệ chi), tới mùa đặt mua cả thùng(25 lbs). Cô An, mỗi mùa không bao giờ bỏ qua trái nhãn (long an), loại nhãn hương, hột út tiêu, mùi rất thơm. Chú Long, luôn hỏi có báo mới hông?Và ưa trái thanh long nhưng phải có cái thẹo, do chim ăn...

Khi tôi vừa bước vào chợ, sau những lời chào hỏi, người chủ chợ vồn vã:

- Mấy ngày nay có một trái mít ngon, nhiều người hỏi mua nhưng không bán, để dành...

Tôi hỏi ngay:

- Trái mít ở đâu rồi ông chủ?

Theo hướng chỉ tay, tôi vào trong góc khuất của chợ.

Quao! Trái mít lớn trên 30 lbs, nở gai, chín đều mùi thơm toả khắp nơi.

Kinh nghiệm cho biết là"trồng cây chọn giống", tôi lấy hột từ trái mít nghệ ươm giống trồng sau nhà.

Cây mít chắc là hợp với phong thổ, lớn nhanh lá trãi dài xanh mướt, thấy mê.

Đúng hạn kỳ, nó cho ra trên chục trái, to lớn như trái mít giống. Mọi người khen tôi có số "nhuận điền". Bây giờ lại có chuyện không ai ngờ: cây mít nghệ của tôi lại cho ra... trái mít ướt.

Buồn quá tôi định chặt bỏ nó rồi trồng lại cây mít khác, nhưng nghĩ lại đâu biết chừng khi trồng lại cây mới nó cũng là mít ướt. Chuyện gì cũng có duyên, không phải mọi thứ đều như ý mình muốn!

Tôi chợt nhớ lại ngày xưa ở Việt Nam, ngọai tôi có trồng cây mít ướt cũng được nhiều người thích lắm. Rồi một hôm tôi đem những trái mít ướt đến những người đồng hương VN, với ý định là bán cho họ, nếu không được thì biếu không cho họ lấy thảo; không biết là tôi có khiếu"markerting" hay là hút... hàng, tôi bán được hết!

Về nhà mọi người nói tôi hên, tôi cũng nghĩ vậy, sợ họ mắng vốn, cả năm nay tôi không dám đi qua khu vực đó.

Bây giờ tôi có biệt danh là cô mít ướt, chưa chắc ai muốn cũng được đâu à!!

Y Châu

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 833,945,600
Khi nói về biên giới, ai cũng nghĩ đến lằn ranh chia đôi giữa nước này với nước kia, mà ít ai nghĩ đến cái biên giới giữa cái sống và cái chết
Hàng năm, tuy không hẹn trước nhưng vợ chồng tôi cứ nhắm chừng con heo đất hơi nặng là lật đật đập ra mua vé lơn tơn về Việt Nam
Lâu nay tôi bị khó chịu ở cổ, rồi bị đau luôn cái chân bên phải. Mỗi lần muốn nhấc chân lên để bước đi, dù chỉ là một bước ngắn cũng đã là khó khăn lắm.
Chưa vào hè, Ontario, Đông CA có ngày nhiệt độ trên 100 độ F. Từ tiểu bang Texas trải dài qua vùng Trung Tây mưa lũ, nước ngập tràn sông Mississippi.
Năm đó, tôi theo bạn dự lễ ở nhà thờ, tình cờ ngồi bên cạnh một ông cụ trông ốm yếu, ho hen.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh hoặc tài liệu do ông thực hiện hoặc sưu tập. Sống động, cũng chẳng ngại sống sượng, bài viết của ông thường gây nhiều chú ý và bàn cãi. Một số đã được in thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước My từ tháng 5/2019. Ông cho biết tên là Dương Vũ, sang Mỹ từ năm 1975, khởi đầu định cư tại tiểu bang SC, và hiện đang sống ở Sacramento. Bút hiệu ông chọn là VuongVu (viết liền, không dấu.) Bài đầu tiên là hành trình di tản từ 30 tháng Tư, 1975, với nhiều chi tiết sống động. Sau đây là bài viết thứ hai.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà cho biết là nhà giáo về hưu, sống tại Canada. "Huế -Dallas" là bài viết đầu tiên kể về người chị và những kỷ niệm thời mới lớn của hai chị em tại Huế đã được phổ biến từ tháng Sáu 2019. Bài thứ hai, mới nhất, là một truyện tình khác thường, dữ dội như lời ca Phạm Duy, “Yêu người xong chết được ngày mai.” Nhân vật chính, một người nữ gốc Việt sinh tại Hoa Kỳ, và một chàng Argentina. Họ gặp nhau trong lễ hội hóa trang tại Venice. Chuyện được nàng và chàng trực tiếp kể bằng lời tự sự, cho thấy cách viết độc đáo của tác giả. Mong bà tiếp tục.
Tác giả đã nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ 2002 với bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể về nơi cô làm việc, khi khủng bố tấn công nước Mỹ ngày 9 tháng 11 năm 2001. Viết về nước Mỹ sang năm thứ 15, cô nhận thêm giải danh dự với tự truyện về bệnh lãng tai bẩm sinh. Bài viết mới là một du ký tháng Bẩy, bên cạnh nơi thăm viếng chính là Smokies Mountain, có nhiều ghi nhận thú vị và hữu ích về chặng đường ngàn dặm lái xe qua 4 tiểu bang của nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Tác giả đã nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ 2002 với bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể về nơi cô làm việc, khi khủng bố tấn công nước Mỹ ngày 9 tháng 11 năm 2001. Viết về nước Mỹ sang năm thứ 15, cô nhận thêm giải danh dự với tự truyện về bệnh lãng tai bẩm sinh. Bài viết mới là một du ký tháng Bẩy, bên cạnh nơi thăm viếng chính là Smokies Mountain, có nhiều ghi nhận thú vị và hữu ích về chặng đường ngàn dặm lái xe qua 4 tiểu bang của nước Mỹ.