Hôm nay,  

Chuyện Tình Yêu... Cuối Năm, Đầu Năm

25/12/201200:00:00(Xem: 282572)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Mong Cao Đắc Vinh tiếp tục viết, bổ túc dùm mấy dòng sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc.

Cuối năm, thời tiết bắt đầu trở lạnh. Tú pha cà phê, ngồi một mình... co ro trong cái rét đầu mùa.

Sống những ngày cuối tháng chạp, chàng thấy hoang mang một nỗi buồn như sắp đối diện năm mới tháng cũ trong cảnh giao thừa. Quay về phía phòng ngủ, nhìn nắng bình minh vừa len lỏi qua khung cửa, Tú tự hỏi: Kim vẫn trùm mền ngủ say hay đã thức giấc nhưng không muốn trở dậy để vợ chồng khỏi phải đối mặt nhau? Dầu sao thì Tú cũng tôn trọng sự cô đơn đầu ngày của vợ! Ý thức được tiếng lòng xa vắng ấy nên chàng di chuyển nhẹ nhàng, cố gắng giữ yên không gian ban mai này trong âm thầm lặng lẽ...

Không tiện rủ Kim đi thăm Thân vào sáng nay, Tú khoác chiếc áo lạnh, ra khỏi nhà vội vã vì chiều hôm qua đã hẹn vợ chồng Thân ở bệnh viện.

Tú và Thân là hai người bạn thâm niên, đồng môn, đồng khóa. Tú với Kim thành hôn trước Thân và Hoa chỉ một năm nên họ cũng là những cặp vợ chồng đồng lứa. Hai chàng trai thanh tú nổi bật trong xã hội ở độ tuổi 50. Tú có một con trai, Thân được hai gái. Họ đều sống cảnh gia đình lý tưởng: vật chất đầy đủ, ấm cúng nề nếp, vợ đẹp con khôn nhưng trong thực tế, vẫn khơng miễn nhiễm được những vấn đề của tình yêu! Kim và Hoa là những người đàn bà đẹp, sanh nở một hai lần, bề ngoài “trông mòn con mắt” luôn luôn mang niềm kiêu hãnh cho chồng mỗi khi tháp tùng ở chốn phồn hoa đô hội.

Sự nghiệp của họ thăng tiến khả quan kể từ lúc vào đời đến nay. Nếu chỉ dựa vào kinh tế, tài chánh để phân định sự thành cơng cao thấp thì Thân có phần vượt xa Tú vì chàng là chuyên viên đầu tư chứng khoán may mắn gặp thời vận trước đây. Những ưu điểm nổi bật ấy được xét là ưu tiên cá nhân nên từ đó, chính họ tạo nên những phức tạp nội tâm. Họ tự tôn, hướng ý nghĩ đến điều tối hảo của mình nên luơn quay về phía đối tượng để xét đoán hoặc sửa sai. Tình yêu đáng lẽ đủ điều kiện thăng hoa bởi ưu thế có sẵn thì lại mang mầu sắc chiếm hữu nên quan điểm về hạnh phúc đôi lứa cóphần lệch lạc! Họ khơng nhìn thấy khuyết điểm vì tính ưu việt mai phục sẵn. Sự bất đồng trong đời sống không sao tránh khỏi bởi ai cũng thấy mình là trọng tâm. Lập trường khi chia sẻ và tự ái không cho phép họ hạ mình do đó liên hệ vợ chồng mang nỗi buồn, hờn giận triền miên. Tình yêu ấy hiện hữu nhưng vô tình bị màn sương xám che phủ do chính lòng họ tỏa ra. Chỉ những lúc yêu nhau, quằn quại dưới sức ép của đam mê, thân thể như sự thật phơi bầy, họ mới hiểu rõ lửa tình dành cho nhau vẫn âm ỉ nóng ở nhiệt độ khó tưởng!

Thế rồi bỗng một hôm, bác sĩ khám phá Thân mang chứng bệnh ung thư ngặt nghèo. Từ đầu năm nay, trải qua những cuộc giải phẫu sinh tử, Thân vẫn hy vọng phục hồi vì tuổi trẻ và lòng nhiệt thành muốn sống bên vợ con. Đúng lúc Tú đến bệnh viện, chàng gặp bà bác sĩ trưởng đang chuyện trò với vợ chồng Thân. Hoa ngồi sát bên chồng, mặt phờ phạc như mất hồn vì lo lắng không ngủ suốt mấy đêm. Vị bác sĩ tuyên bố kết quả thử nghiệm và chia sẻ sự thật đau buồn về tình trạng ung thư khơng may đã lan sâu vào phần não bộ. Bệnh viện ngay lúc này đã bó tay và Thân sẽ phải ra đi dự đoán khoảng thời gian ngắn.

Tú lặng người, khơng ngờ đến đây để nghe bản án tử hình của bạn mình! Đau buồn hơn khi thấy Hoa khóc ngất, nước mắt chan hòa trên ngực chồng.

Tú đến gần bên Thân, khuôn mặt ốm yếu thất sắc bây giờ lại thêm đôi mắt tuyệt vọng, mệt mỏi nhưng mở to vì hụt hẫng! Những giọt lệ ứa ra từ đuơi mắt, ngập ngừng rơi trên má chàng rồi rớt xuống mặt Hoa cólẽ còn nóng hổi vì đột ngột đến từ tim để xót xa cho tình yêu của chàng với Hoa và hai con: Con lớn đã trưởng thành, còn cô út năm tới sẽ tốt nghiệp đại học...

Tú ngước mắt nhìn trần nhà, hy vọng, tuyệt vọng lẫn lộn với lời cầu khẩn tự đáy òng, hai dòng lệ chẩy ra từ lúc nào chàng cũng khơng hay! Thông cảm nỗi buồn tử biệt của bạn, miệng Tú vẫn không nói được một lời dù chỉ một lời an ủi bẽ bàng. Thế rồi, giữa khơng gian đau thương, vang lên một câu hỏi làm mọi người trong căn phòng ngơ ngác. Hình như Thân đã ý thức được số phận của mình nên thu hết can đảm để điều đình với tử thần:

-Theo bác sĩ, tơi có thể nào sống đến tháng sáu năm tới không?

Ngập ngừng trước sự đau đớn của bệnh nhân, vị y sĩ nửa ngạc nhiên, nửa đắn đo, suy nghĩ tìm câu trả lời ngắn gọn nên lảng tránh, tỉ mỉ hỏi lại chàng:

_ Vì đâu, ơng lại có câu hỏi vào một thời điểm chính xác như vậy?

Thân đăm đăm nhìn bà bác sĩ, chờ đợi sự chuẩn y cho một ước nguyện giản dị nhưng lại rất mong manh vừa lóe lên trong đầu. Chàng lạc giọng khi cất tiếng, tấm thân ốm yếu rung lên vì nức nở.

_ Bởi vì... Thưa bà, tôi mong ước được dự lễ ra trường của đứa con gái út trước khi từ giã cõi đời này! Tôi van xin bà...

Vị y sĩ ngỡ ngàng thấy bệnh nhân òa khóc như một đứa trẻ! Bỗng chốc, vẻ mặt bà căng thẳng, đảo mắt nhìn Thân bằng tất cả nội lực nhưng bất lực trước định mệnh. Bà cúi mặt, lật vài trang hồ sơ bệnh lý mà bà đã thuộc từng chi tiết. Cử chỉ ấy giúp bà trốn tránh thực tại đau thương vài giây phút nhưng rồi cuối cùng, bà vẫn phải ngước lên quan sát lại tấm thân yếu đuối, tàn tạ của Thân để mong sao có những chẩn đoán sai. Thế nhưng hoàn cảnh tuyệt vọng! Người y sĩ khơng thể dối lòng, dối tha nhân. Bà buông thõng câu trả lời lịch sự, cảm thông nhưng đầy kịch tính:

- No! Mister. Im so sorry...

Căn phòng trở nên hoang vu, một sự yên lặng đáng kinh hãi. The sound of silence có mùi tử khí vừa thốt ra. Trái tim như trống đập, toàn thân Tú rung lên khi nhìn Thân và Hoa, hai kẻ đang yêu, ôm nhau khóc ngất vì biết rằng định mệnh sắp lấy đi một người, con thuyền tình yêu của họ đã cận ngày cặp bến tử sinh.

Từ giã đôi bạn, Tú ra khỏi bệnh viện, đầu óc tận cùng đau thương trở nên trống rỗng. Trời mùa đông trong nắng vẫn còn mờ hơi sương, chàng muốn tìm quên nên lái xe về hướng biển, hy vọng tiếng sóng dập dìu vỗ vào bờ sẽ như điệu nhạc thiền cân bằng được tâm trí.

Kéo cao cổ áo, đi một mình trong cảnh bình minh. Tú lại tự hỏi câu hỏi tương tự như trước đây: Giờ này chắc Kim đã dậy hay vẫn nằm im trên giường? Hoa ra một ngày buồn và cả hai đang mất đi một ngày... buồn. Chàng uống vội ly cà phê một mình sáng nay, đang đi trên biển vắng một mình bây giờ và ngày cuối tuần sẽ lạnh lùng trôi... một mình.

Tình sống như đã chết! Tình chết như đang sống! Có lẽ vấn đề chọn lựa của chàng phải đặt ra ngay lúc này. Chia ly thường đau thương, đau thương để lại vết sẹo lòng như một bài học vô giá cho những người ở lại. Đôi khi, hạnh phúc mơ ước giản dị hôm nay coi rẻ như cho không, biếu không, lại xa vời như chuyện thiên đường ngày mai...

Tú thọc tay vào túi quần không phải tìm hơi ấm vì cái giá lạnh khơng còn cảm nhận nữa. Chàng tìm điện thoại, gọi Kim...

Giáng sinh đang về, một năm mới sắp đến, một tình yêu cũ sắp mới!

Hồng hơn, bình minh nối tiếp nhau nhưng Tú tự nhủ phải sống trọn cảnh bình minh khi mặt trời đang lên giữa biển xanh.

Cao Đắc Vinh

Ý kiến bạn đọc
31/12/201200:25:09
Khách
đời người rất ngắn ngủi, khi còn sống thì nên sống cho vui vẻ với người thân bạn bè xung quanh mình, tránh đi những hiềm khích giận hờn ích kỷ vu vơ không cần thiết, vì một khi ta nằm xuống rồi thì tất cả những gì ta đang mang trên cõi đời này sẽ chấm dứt hết đối với ta.
26/12/201208:08:09
Khách
Bài viết rất cảm động và có ý nghĩa. Phải. Người ta thường sống trong nước nhưng không biết mát. Không biết tận hưởng những gì mình đang có trong tay để đến khi mất rồi thì hối tiếc cũng đã muộn.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,292,032
Với bài "Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine", tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và vừa nhận thểm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. làm việc tại Bộ Xã Hội. Đến Mỹ khi còn tuổi học trò, cô thuộc "thế hệ gạch nối" của người Việt tại Mỹ. Với bài viết về chính sách của Bộ Xã Hội Mỹ đối với trường hợp một cô bé gốc Việt 16 tuổi mang bầu, Bảo Trân đã nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm - thường gọi đùa là giải á hậu - Viết Về Nước Mỹ 2009. Sau đây là bài viết mới của cô.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, và từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông. Sau giải Đặc Biệt năm 2017, với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông được trao thêm giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây là bài viết mới của ông, từ Cameroon, một nước ở miền trung Phi châu.
Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20 trân trọng chào mừng thêm một người viết mới. Theo bài viết, từ 1978, Ngọc Ánh đã là tác giả những trang nhật ký của một nữ sinh viên viết từ Sài Gòn, được đăng trên bán nguyệt san Việt Nam Hải Ngoại tại San Diego. Và từ 1979 thì cả nhà người viết đi tù. Người chồng bị kết án tử hình. Cháu bé mới sinh một tuổi theo mẹ vô nhà tù. Nhưng hơn 10 năm tù đày cộng sản không làm bà gục ngã. Và rồi, tình yêu đến... Thư kèm bài, bà viết “Tôi tên thật là Trần Ngọc Ánh, hiện đang sống tại thành phố Victorville, CA. Lần đầu tiên tôi viết bài tham dự "Viết về nước Mỹ" và hy vọng sẽ có nhiều bài viết về chủ đề này gởi đến Việt Báo trong năm nay...” Khi thêm bài mới, mong tác giả bổ túc ít dòng tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” tác giả Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, một tác giả từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng. Năm 15 tuổi vượt biên cùng một người anh, tới Mỹ năm 1986 và thành công dân Mỹ với tên Crystal H. Vo. Cô hiện là cư dân San Gabriel, CA. và làm việc tại Sở Xã Hội Quận Hạt. Trong những năm ngừng viết về nước My,õ cô kết hôn, thành con dâu một gia đình Mỹ và đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ. Sau đây là bài viết mới nhất của cô sau họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016. Với sức viết mạnh mẽ, tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, bà có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, là bài viết mới nhất, khi tác giả bay từ Arkansas về họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Và...
Chỉ với bài viết đầu tiên, tới vào tháng cuối, Tác giả đã nhận giải Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, tác giả viết “Tôi tên Tố Nguyễn, đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi mục Viết Về Nước Mỹ. Tôi rất xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ, giờ tôi xin góp câu chuyện thật của tôi...” Sau bài đầu tiên, bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây là bài viết của cô về lần đầu họp mặt Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả sinh năm 1953, tốt nghiệp Sư Phạm Sài Gòn khóa 12. Vượt biên sang Mỹ 1982, và từ đó tới nay định cư tại San Jose; Nghề nghiệp: Mechanical Designer, về hưu tuổi 65. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui về nhóm bạn trường Sư Phạm Sài Gòn, khóa cuối cùng, ra trường năm 1975, kèm lời ghi của tác giả: “Thân tặng các bạn lớp Nhất 9/Nhị 15, khóa 12 (1973-75) Sư Phạm Sài Gòn.”
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016. Với “Viên Đá Kỳ Diệu,” một trong bốn bài viết về nước Mỹ của ông, Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tháng Bảy, mùa Vu Lan, xin mời đọc bài viết về Mẹ của Minh Nguyệt Graves. Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018.
Nhạc sĩ Cung Tiến