Hôm nay,  

Con Gái Cà Phê

02/09/201200:00:00(Xem: 246732)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả đã góp nhiều bài viết giá trị và có tên trong danh sách chung kết giải thưởng Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIÌ, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.

Sau đây là bài viết mới nhất.

Tôi vốn không hảo lắm với tiểu thuyết của bà Quỳnh Dao. Có đọc một hai cuốn, nhưng không nhớ được là truyện gì. Lần đầu tiên tôi có ấn tượng với cái tên Quỳnh Dao là vì bộ phim Mùa Thu Lá Bay do Chân Trân và Đặng Quang Vinh thủ diễn thời trước 1975.

Hình như lúc đó tôi học khoảng lớp7 hay lớp 8 gì đó, được mấy bà chị dẫn đi coi phim này. Về nhà tôi buồn quá, kiếm một góc ngôì thuơng xót nhân vật Hàn Ni trong phim. Thấy tôi thẫn thờ vì câu chuyện, các chị an ủi: dù sao thì Hàn Ni cũng đã chết, nhưng còn Tiểu Mi khỏe mạnh ngon lành thay thế là kết cuộc có hậu, vui vẻ rồi tại sao lại buồn? Ấy, cả mấy chị cũng không hiểu. Tôi buồn là buồn ở chỗ có hậu đó đó. Phải chi mà sau khi Hàn Ni chết rồi, Đặng quang Vinh cứ đau khổ nhớ nhung Hàn Ni đến suốt đời thì tôi đâu có…tiếc thương dùm như vầy? Đằng nầy anh ta mới gặp cô Tiểu Mi là đã xáp lá cà nhào dzô, quên mất cô Hàn Ni yếu ớt bệnh hoạn. Tôi có cảm tưởng là Tiểu Mi đã chiếm đoạt Đặng quang Vinh của Hàn Ni một cách tàn nhẫn. Ôi bà Quỳnh Giao thiệt là bất công nên để cho Hàn Ni bị phụ tình. Thương qúa Hàn Ni ơi!

Từ Hàn Ni tôi đâm ra mê tài tử Chân Trân luôn. Không biết là tôi mê Chân Trân hay là cảm Hàn Ni, nhưng chắc chắn không phải là Tiểu Mi đâu nhe. Và kể từ dạo ấy, hể phim nào có Chân Trân đóng là cũng nhịn ăn nhịn uống để kiếm một cái vé đi coi cho được.

Tài tử Chân Trân bây giờ nghe nói đã sang Mỹ ở đâu đây gần Hollywood, đâu có xa xôi gì. Tiếc rằng mối tình năm xưa đã chôn vào dĩ vãng. Riêng bà Quỳnh Dao vì vẫn còn duyên còn nợ dài dài với tôi nên bà lại cho ra đời một nhân vật lừng danh khác: Hoàn Châu Cát Cát.

Khác với lần trước, lần này người xem và mê như điếu đổ lại là… bà xã. Lúc bộ phim Hoàn Châu Cát Cát đang thịnh hành trong cộng đồng người Việt thì vợ tôi đang ở nhà chuẩn bị cho ra đời bé Tường Vân. Rảnh rỗi không biết làm gì, nàng ra tiệm Video khiêng về một giỏ Hoàn Châu Cát Cát để nhâm nhi qua ngày giờ. Vợ xem thì mình cũng xem. Nhưng thú thật, coi thì có coi, thích thì có thích, nhưng tôi vẫn chung tình với mối tình đầu Hàn Ni thôi, còn cô Hoàn Châu nhí nhảnh này thì để dành cho vợ.

Biết trước là con gái sắp ra đời nên vợ tôi mặc sức mà sắm sửa “nữ trang” cho con, đặc biệt là lược và nơ kẹp tóc. Chỉ có điều ngộ nghĩnh là con gái không hiểu ý má nên sinh ra với mái tóc rất khiêm nhường, lơ thơ có vài sợi… dù má đã hăm hở sắm một lô kẹp tóc thật đẹp sẳn sàng làm duyên cho con. Phải đợi tới mấy tháng sau, tới cái ngày mà vợ tôi gom đủ tóc để có thể gắn được cái nơ con bướm màu tím lên đầu của con và bồng ra khoe với ba… ôi thiệt là cảm động làm sao. Nàng sung sướng, say sưa nhìn con như thể mấy tháng nay nó là con …gì, bây giờ mới thành con gái!


Nơ trên đầu thì gắn được rồi, ngặt vì tóc con còn ít qúa nên nơ cứ bị tuột lên tuột xuống làm nàng cứ phải đi kiếm đi tìm, than than thở thở: cái nơ mới đó mà…rớt đâu nữa rồi!

Cám cảnh sinh tình, tôi bèn làm mấy câu:

Tường Vân Cát Cát mất cái nơ!
Mua từ WAL-MART dệt bằng tơ
Ai mà lụm được cho xin lại
Cát Cát đền ơn một…cục bơ

Vợ tôi đang ẵm nựng con bỗng nhiên cũng cao hứng phụ họa, rằng:

Tường Vân con gái cục cưng cưng
Ba ba má má nựng nừng nưng
Hai bên nội ngoại cưng…như trứng
Ru con má hát tứng từng tưng

Tôi không chịu. Ủa, đàn thì mới ra tứng từng tưng, chứ hát gì mà …tứng từng tưng
Nàng vẫn ẳm con đong đưa tiếp tục hát ru “Ầu ơi…má hát cho con má nghe, mắc mớ gì đến ba mà ba thắc mắc…ầu ơi… tứng từng là tửng từng tưng…”
OK!

Con gái càng lớn càng gắn bó với ba. Con gái rượu đó. Nhưng tôi không uống rượu nên nó thành con gái cà phê.

Từ năm lên 4 hay 5 tuổi gì đó, con đã có duyên với cà phê rồi.

Một lần vợ đi vắng, tôi mang con theo tới quán cà phê để nó ngồi bên cạnh và quay qua mãi mê nói chuyện với một người bạn trong quán. Đang say sưa với câu chuyện, bỗng nghe vài âm thanh lạ phía sau. Tôi quay lại và bắt quả tang con gái ôm ly cà phê sữa đá của ba say sưa hút hết cà phê trong ly hồi nào không biết, đến khi chỉ còn lại cục nước đá nên tạo nên âm thanh “ rột rột…” May mà cà phê cũng đã nhạt chỉ còn sữa ngọt nên con gái tôi sau đó vẫn tỉnh bơ như mới uống nước cam vậy. Tôi thì vừa hoảng hồn vừa…tức cười.

Mỗi sáng tôi đều chở con đi học trước khi đến sở làm. Và chỉ trừ những khi đi hơi muộn phải vội vã đến trường, còn ngoài ra cha con tôi thường dừng lại quán Cà phê StarBucks gần nhà. Một ly cà phê cho ba và một ly Chocolate cho con gái.

Hai cha con ghé tiệm đều đặn và bao giờ cũng chỉ mua như vậy thôi, nên mỗi lần chúng tôi ghé qua, không cần phải order mà mấy cô hàng cà phê dễ thương của quán đã biết và làm sẵn hai ly cho hai cha con.

Gần đây, sau khi đã thưởng thức xong ly chocolate của mình, con gái bắt đầu “xâm lăng” ly cà phê của ba. Ban đầu chỉ xin nhắp nhắp thử cho biết, rồi càng ngày mức xâm lăng càng tăng tốc…

Một hôm, tôi ra cửa định tới STARBUCKS mua cà phê, con gái lật đật đòi đi theo. Nó nheo mắt long trọng nói bữa nay muốn mua hẳn một ly cà phê. Loại cà phê decaf thôi, nhưng là một ly của nó. Không muốn uống ké của ba nữa. Tôi hỏi má có cho con uống cà phê không. Ai ngờ vợ tôi đứng gần đó nghe và lườm cả hai cha con “Thôi đừng có giả bộ nữa. Má biết ba tập cho nó uống cà phê cả tháng nay, bây giờ nó quen rồi lại bày đặt hỏi.”

Thiệt là oan uổng. Đó là nó đòi mà, nào phải tôi tập cho nó đâu?
...
Sáng nay tôi lại chở con đi học.
Ngày khai trường đầu năm.
Ghé lại tiệm cà phê STARBUCKS đầu ngỏ.
Ba một ly, con một ly.
San Jose chưa vào thu nhưng buổi sáng sớm đã bắt đầu se se lạnh.
Hương cà phê thơm ngát đầy xe.
Tôi hớp một ngụm, “khààà” một phát.
Con gái ngồi bên cạnh cũng nhắp một miếng và bắt chước “ phààà” một hơi.
Ôi Cà phê! Cà phê!
Con gái cà phê của ba.

ThaiNC

Ý kiến bạn đọc
04/09/201206:35:29
Khách
Hay quá !
14/09/201204:13:48
Khách
Cám ơn các bạn Nam Lê, tuân trân, và thule đã chia sẽ .
29/09/201221:50:44
Khách
Bài viết duyên dáng đáng yêu quá ,không biết nhờ văn tài của tác giả hay là nhờ Cà phê Cát Cát?

Ai cũng thương yêu con cái,nhất là mấy cái loại "rượu" hay "cá phê" như thế này nhưng với tác giả;tôi không chờ đợi để đọc "Con gái Rượu" thứ thiệt đâu nha ông.

Cám ơn đã chia xẻ không khí gia đình hạnh phúc.
04/09/201206:33:24
Khách
Hình ảnh một gia đình hạnh phúc
người cha thật dễ mến
người mẹ thật dễ thương
tôi khoái con bé cà phê lắm!
Cám ơn người cha .
02/09/201214:55:17
Khách
Xin cám ơn tác giả!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,292,032
Với bài "Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine", tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và vừa nhận thểm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. làm việc tại Bộ Xã Hội. Đến Mỹ khi còn tuổi học trò, cô thuộc "thế hệ gạch nối" của người Việt tại Mỹ. Với bài viết về chính sách của Bộ Xã Hội Mỹ đối với trường hợp một cô bé gốc Việt 16 tuổi mang bầu, Bảo Trân đã nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm - thường gọi đùa là giải á hậu - Viết Về Nước Mỹ 2009. Sau đây là bài viết mới của cô.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, và từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông. Sau giải Đặc Biệt năm 2017, với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông được trao thêm giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây là bài viết mới của ông, từ Cameroon, một nước ở miền trung Phi châu.
Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20 trân trọng chào mừng thêm một người viết mới. Theo bài viết, từ 1978, Ngọc Ánh đã là tác giả những trang nhật ký của một nữ sinh viên viết từ Sài Gòn, được đăng trên bán nguyệt san Việt Nam Hải Ngoại tại San Diego. Và từ 1979 thì cả nhà người viết đi tù. Người chồng bị kết án tử hình. Cháu bé mới sinh một tuổi theo mẹ vô nhà tù. Nhưng hơn 10 năm tù đày cộng sản không làm bà gục ngã. Và rồi, tình yêu đến... Thư kèm bài, bà viết “Tôi tên thật là Trần Ngọc Ánh, hiện đang sống tại thành phố Victorville, CA. Lần đầu tiên tôi viết bài tham dự "Viết về nước Mỹ" và hy vọng sẽ có nhiều bài viết về chủ đề này gởi đến Việt Báo trong năm nay...” Khi thêm bài mới, mong tác giả bổ túc ít dòng tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” tác giả Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, một tác giả từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng. Năm 15 tuổi vượt biên cùng một người anh, tới Mỹ năm 1986 và thành công dân Mỹ với tên Crystal H. Vo. Cô hiện là cư dân San Gabriel, CA. và làm việc tại Sở Xã Hội Quận Hạt. Trong những năm ngừng viết về nước My,õ cô kết hôn, thành con dâu một gia đình Mỹ và đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ. Sau đây là bài viết mới nhất của cô sau họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016. Với sức viết mạnh mẽ, tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, bà có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, là bài viết mới nhất, khi tác giả bay từ Arkansas về họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Và...
Chỉ với bài viết đầu tiên, tới vào tháng cuối, Tác giả đã nhận giải Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, tác giả viết “Tôi tên Tố Nguyễn, đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi mục Viết Về Nước Mỹ. Tôi rất xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ, giờ tôi xin góp câu chuyện thật của tôi...” Sau bài đầu tiên, bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây là bài viết của cô về lần đầu họp mặt Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả sinh năm 1953, tốt nghiệp Sư Phạm Sài Gòn khóa 12. Vượt biên sang Mỹ 1982, và từ đó tới nay định cư tại San Jose; Nghề nghiệp: Mechanical Designer, về hưu tuổi 65. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui về nhóm bạn trường Sư Phạm Sài Gòn, khóa cuối cùng, ra trường năm 1975, kèm lời ghi của tác giả: “Thân tặng các bạn lớp Nhất 9/Nhị 15, khóa 12 (1973-75) Sư Phạm Sài Gòn.”
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016. Với “Viên Đá Kỳ Diệu,” một trong bốn bài viết về nước Mỹ của ông, Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tháng Bảy, mùa Vu Lan, xin mời đọc bài viết về Mẹ của Minh Nguyệt Graves. Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018.
Nhạc sĩ Cung Tiến