Hôm nay,  

Suốt Đời Nguyện Không Quên

27/07/201200:00:00(Xem: 241006)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Bài mới của ông là một hồi ức thời vượt biển.

* * *

Trong thời gian vượt biển vào cuối những năm tám mươi, ký ức của tôi ghi lại hai hình ảnh mà suốt đời tôi không thể nào quên. Cho đến bây giờ thỉnh thoảng hai hình ảnh bi thương đó vẫn hiện ra trong trí của tôi.

Trong một lần xuống Bà rịa, Vũng tàu, để chờ xuống ghe ra cữa, hình ảnh bà mẹ trẻ ẵm đứa bé trong tay đứng dưới nước để chờ ghe đến trong đêm tranh lạnh khiến cho tôi vô cùng bồi hồi xúc động.

Sau nhiều ngày phải chịu “nhốt” trong nhà ém quân (nơì chứa người vượt biển) đầy hồi hộp và căng thẳng, một đêm nọ có người đến nói là tối nay ghe sẽ đến. Số người trong nhà ém quân ai nấy cũng đều mừng, lo thu xếp đồ đạc để chuẩn bị ra đi sau mhiều ngày bồn chồn mong đợi.

Tối đó mỗi người một ngả, trong đêm trăng sáng theo người dẫn đường ra đi. Tôi theo người dẩn đi trên con bờ đê bùn trơn trợt, dép đeo trên vai, tay xách caí bị cói, té lên trợt xuống không biết bao nhiêu lần. Trong ánh sáng trăng, tôi thấy đằng trước mặt mình là bờ nước cỏ câ rậm rạp um tùm. Người dẫn đường nói nhỏ với tôi biết là đã đến nơi cứ đứng ở ven bờ để chờ ghe vô. Tôi tìm một lùm cây kín, lội ra rồi đứng núp mình vào đó. Một lúc lâu sau tôi nghe có tiếng người rù rì đâu đó. Khi quan sát kỹ thì tôi nhận ra là cũng đó nhiều người đang ẩn mình chờ đợi.

Bổng có tiếng con nít khóc!
Sự lo sợ tới liền.

Đêm vắng như vầy mà có tiếng con nít khóc ở bờ nước như vầy thì không ổn rồi.Bọn du kích chúng mà nghe được thì cả đám bị bắt hết!Tôi nhìn về hướng có tiếng bé khóc.Dưới ánh trăng sáng tôi một người phụ nữ trẻ đang ẳm đứa con nhỏ trên tay.Bà mẹ ẳm con mình, đứng dưới nước tới đầu gối để chờ ghe tới.Có tiếng ai đó nói với giọng van xin:


- Chị ơi có thuốc ngủ không cho bé uống đi chớ nó khóc như vày thì cả đám bị bắt đó!

Mỗi lần em bé khóc là ruột gan tôi đảo lộn. Vừa mới bị tù cải tạo ra mà bị bắt lại thì chỉ có nước bị đi tiếp muôn năm.Tuy sợ nhưng tôi cảm phục bà mẹ trẻ vô cùng.Đi trốn một mình như tôi còn chưa biết ra sao, chị lại có thêm đứa bé con mới thật là khó gấp trăm lần.Tôi thấy mình còn đỡ gian nan hơn chị nhiều lần. Càng nhìn chị ẳm con đứng dưới bờ nước trong đêm lạnh, tôi càng thấy xúc động vô ngần.

Bên bờ nươc
dưới ánh trăng lạnh
mẹ ôm con
chờ ghe đến đón ta
để được gặp cha con bên đó
con ơi đừng khóc
con ơi đừng khóc nhé
bao nhiêu hiểm nguy
đang rình rập đâu đây
để chụp xuống mẹ con ta
xin Phật Trời Ơn Trên phù hộ
cho mọi người lẫn mẹ con ta
được thoát khỏi cõi a tỳ này

Chẳng may chuyến đi lần đó bị bể, du kích phát hiện nên mọi người ai nấy túa ra chạy thoát thân. Tôi may mắn tìm được đường trở về Sàigòn, nhưng không bao giờ quên được hình ảnh bi thương này.

Sau đó vài tháng, nhóm tổ chức chỉnh đồn làm lại một chuyến khác cũng ở Bà rịa. Tôi lại lên đường mạo hiểm đi tìm Tự do.Chuyến này tôi lên được “cá lớn” nhưng vận xui vẫn chẳng buông tha.

Sau khi bà con từ các ghe nhỏ “tăng po” đổ về từ nhiều con rạch nhỏ leo lên đươc cá lớn thì trời đã rựng sáng!Theo chương trình dự tính thì con cá lớn phải ra cửa vào nữa đêm mới được an toàn.Đã leo lên lưng cọp thì phải cởi thôi. Chiếc ghe hụ máy lấy sức chạy hết tốc lực ra hướng cửa sông hy vọng thoát được ra cửa.Bỗng có tiếng la thất thanh:


- Chết rồi ghe công an đang rượt!

Bà con nằm dưới ghe hốt hoảng, ôm chặt nhau rên rĩ , mặt xanh như tàu lá. Không lâu sau tôi nghe tiếng đạn ghim “bụp! bụp!” vào thành ghe. Rồi có tiếng máy của ghe công an kề sát, có tiếng hét:

- Đ.m. Ngừng lại ngay! Không ngừng tao bắn chết mẹ!

“Con cá lớn” hết gầm thét nằm chết im. Tôi nghe nhiều tiếng chân nhảy sang ghe và tiếng la hét dữ dằn để cướp tinh thần:

- Dưới hầm ghe lên hết! Đưá nào lạng quạnh tao bắn bỏ! Tài công đâu!?

Tôi lật đật lấy giấy tờ đem theo xé nhỏ dụt xuông đáy ghe. Bọn nó mà vớ được giấy tờ này thì mình phơi xương trong trại cải tạo! Tôi chán nản leo lên sàn ghe như cái xác không hồn.

Trời đã sáng bửng. Công an cầm AK đang đứng đày từ đàu ghe tới cuối ghe, mặt rằn như đám hà bá! Chúng gầm gừ la ó:

- Tất cả ngồi xuống! Đàn bà, con nít ngồi theo bên đàn bà. Đàn ông ngồi theo bên đàn ông. Đứa nào nhúc nhich tao bắn!

Bỗng tôi nghe mấy tiếng nhảy ùm xuống nước. Đám công an vừa hét vừa bắn:

- Có mấy thằng nhảy trốn kìa! Bắn chết mẹ tụi nó đi!

Lập tức có mấy tên trên ghe công an nhảy theo.

Tôi nhìn về phiá đó thì thấy có mấy người đang lội cố bươn vào bờ sình bị chúng bắt.

- Đ.m. thằng tài công lủi mất rồi! Bắt hai thằng kia!

Chúng kéo lên ghe hai người bị bắt, mgười dính đầy sình ướt như con chuột nước.Một người là cậu nhỏ.Người kia là một thanh niên, mặc áo sơ mi, quần tây. Cậu nhỏ bị chúng đánh môi sưng vù.Còn anh thanh niên thì bị chúng đánh, chúng đạp ngay trước mắt mọi người.Khi một tên định dùng báng súng nện anh thì bỗng đâu từ đám bên đàn bà trẻ con một thiếu nữ nhào ra ôm lấy anh thanh niên kêu khóc van xin thảm thiết:

- Các ông ơi xin đưng đánh chồng tôi nữa các ông ơi! Tôi van xin các ông!

Cảnh tượng xảy ra thật quá bất ngờ và bi đát làm mọi người sửng sờ, cả tên công an.Tôi gục đầu ứa nước mắt trước cảnh qúa đau thương này và trước sự gan dạ của người thiếu nữ quên cả sợ hãi để lấy thân bảo vệ chồng mình.

Chẳng may trên đường tìm sự sống
Hai vợ chồng bị bắt trên sông
Khi thấy chồng mình bị dầy đập thẳng tay
người vợ trẻ chẳng còn gì để sợ
lao thân vào che chở cho ngươì thương
bất kể lũ ma đầu nanh vuốt

Tên công an cũng sững sờ chùng tay không đánh được nữa, nói vớt:

- Trốn hả!? Cho mày ở tù rụt xương!

Khi bị giam trong trại mấy tháng không đêm nào tôi không nhớ tới hình ảnh người thiếu nữ xả thân che chở chồng hôm đó. Thật vô cùng đáng kính phục trước sức mạnh của tình yêu và sự hy sinh vô bờ bến của một thiếu nữ đang nằm trong rọ mà vẫn không cam chịu thấy cảnh chồng mình bị áp đảo bởi vũ lực ác hung. “Chị ơi, chị là một hình ảnh can đảm, sống và chết cho người thương mà tôi được mục kích trên đời.”

Hai hình ảnh này tôi nguyện suốt đời không bao giờ quên. Chúng đã nói lên được lòng yêu Tự Do, tình mẫu tử và tình thương đáng ca ngợi của người phụ nữ Việt Nam trong thời kỳ bi đát nhất của dân tộc Việt Nam. Mẹ phải bồng con liều thân ra đi. Hai kẻ yêu nhau chấp nhận hiểm nguy mất mạng và tù tội để tìm một cuộc đời đáng sống cho mình và cho tương lai.

Với riêng tôi, đó là hai hình ảnh không bao giờ phai mờ.

Trương Tấn Thành

Ý kiến bạn đọc
28/07/201200:56:27
Khách
Suốt đời chúng ta cũng không thể nào quên được"vì ai gây dựng cho nên nỗi này"(Trích Chinh phụ ngâm khúc-Đoàn thị Điểm).

Chúng ta đã được định cư nơi những bến bờ an lạc,tự do nhưng nhớ lại chuyện xưa vẫn bàng hoàng,bồi hồi...xúc cảm còn mới tinh khôi ,không bao giờ phai nhạt...Vấn đề của chúng ta là Cộng sản Việt nam vẫn còn đó;dân Việt nam ta vẫn nhục nhằn và nhọc nhằn;rồi đây trong khuynh hướng cướp nước của bọn Tàu đỏ không biết cảnh khổ sẽ chồng chất tới đâu!!!

Chúng ta chờ để đọc thêm những sự hy sinh của những bà mẹ trẻ,những người vợ hiền ngoan...như trong truyện thôi sao?

Không quên chuyện cũ nhưng chúng ta -trong khả năng của mình-đừng làm ngơ trưước viễn tượng sẽ có nhiều,nhiều,nhiều tấm gương của bao người phụ nữ Việt nam sẽ dùng tấm thân thơ đào để bảo vệ người thân-ý tôi muốn nói :hãy nỗ lực hơn nữa trong việc chống Cộng đồn bào ơi!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,453,135
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến