Hôm nay,  

Cháy Nhà Mới …Gặp Hàng Xóm

22/02/201200:00:00(Xem: 215684)

Cháy Nhà Mới Gặp Hàng Xóm

Tác giả: Sao Nam Trần Ngọc Bình

Bài số 3490-12-289540vb4022212

Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, Giảng Viên Anh ngữ trường Sinh Ngữ Quân Đội, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện HO9, hiện định cư tại Greenville South Carolina. Từ năm 2002, tác giả đã tham gia Viết Về Nước Mỹ với nhiều bài viết giá trị. Sách đã xuất bản: "Hành Trình Về Phương Đông."

***

Đã là người tị nạn sống ở Mỹ ai cũng biết tập tục hàng xóm của người Mỹ là nhà ai nấy ở. Khu tôi ở là khu sub-division gồm đủ các sắc dân gồm Mỹ trắng, Mỹ đen, Mỹ vàng (là gia đình chúng tôi và 4 gia đình khác) và Mỹ Mễ. Đúng là một Hiệp chúng Quốc thu nhỏ. Vì đã là ”hiệp” nên chẳng ai bảo ai tất cả đều sống rất hòa hợp mà chẳng cần ai hòa giải cả vì nếu có chuyện gì xẩy ra thì đã có luật pháp xét xử nên chẳng cần ai lãnh đạo để cho dân phải lãnh đạn như ở Việt Nam ta bây giờ.

Đêm đêm thì ”đèn nhà ai nhà nấy rạng” theo đúng nghĩa đen cũng như nghĩa bóng. Đèn rạng để học, để làm bài, để coi TV, đọc sách, đọc báo để tìm một tương lai tốt đẹp cho mình và cho con cũng như cháu. Chả thế mà mới chỉ có mười mấy năm sau khi đặt chân đến Mỹ theo diện tị nạn thì tại Greenville South Carolina này đã có con cháu là bác sĩ, dược sĩ, y tá, chuyên viên phòng thí nghiệm, khai thuế, cảnh sát v…v…làm cho nhiều khuôn mặt của các bậc làm cha mẹ trở nên rạng rỡ.

Thế nhưng đối với người tị nạn thuộc thế hệ thứ nhất thì cái cảnh nhà nào nhà nấy đóng cửa im ỉm suốt ngày và cửa chỉ mở và đóng thì lại là cửa garage sau đó thì chủ nhà hoặc là biến đi để đi làm hay là biến mất hút vào trong nhà lại là cái dễ gây ra cái cảm tưởng cô đơn trống vắng, dễ sợ. Hàng xóm gì mà không nói với nhau một lời! Họa hoằn lắm khí bất ngờ gặp nhau ngoài sân sau hay sân trước thì lại nói bằng cái tay vẫy vẫy ra cái điều chào nhau vì máy cắt cỏ đang chạy thì làm sao mà he lô hay he lố bây giờ.

Cuộc sống cứ êm đềm trôi và cửa chỉ mở để tiếp người thân khi có dịp sinh nhật hay ba bơ kiu gì đó mà thôi chứ hàng xóm thì vẫn là hàng xóm xuông cho nó theo đúng cái câu phận ai nấy lo.

Có lần ông hàng xóm bỏ quên cái bình xăng sau khi cắt cỏ ở ngoài hàng rào, tôi bèn chạy qua chạy lại để cho ông ta biết tới 3 lần bấm chuông mà chẳng ai thèm mở cửa. Rõ ràng như 2 với 2 là 4 là chủ nhà có nhà vì cả 2 chiếc xe hơi đang đậu trên drive-way mà! Tôi đành bỏ cuộc dù có muốn giúp mà không được, và bình xăng đã bị ông ấy bỏ quên 3 ngày rồi. Lối 15 phút sau tôi đánh xe ra khỏi garage để đi có việc cần thì cũng gặp ngay bà vợ ông hàng xóm cũng ra lấy thư như ; tôi cho bà ta hay thì bà ta cho biết có nghe chuông nhưng vì bận học nên không ra mở cửa và ngỏ lời xin lỗi.

Thì ra phong tục Mỹ không hẹn thì có nghe chuông họ cũng không mở cửa! Ngay cả cha mẹ muốn đến thăm con thì cũng phải có hẹn, cứ y như là làm bi dzi nất ấy! Không hẹn thì ông con, bà con không có nhà thì làm sao bi giờ?

Trong cách quan hệ hàng xóm lặng lẽ như trên, bỗng một đêm khuya, khoảng 1 hay 2 giờ sáng chúng tôi đang ngủ thì nghe tiếng đập cửa thình thình. 

Hoảng hồn nửa cuộc đời của tôi lính quýnh chạy ra và la lớn:

- Anh ơi có ông Mỹ to con đập cửa nhà mình ông ta nói gì em không nghe.

Tôi trả lời:

- Chắc ông ta say rượu, thôi đừng mở, nguy hiểm lắm

Ít giây sau lại nghe tiếng thình thình đập vào cửa garage và tôi vẫn bảo vợ tôi không mở cửa.

Đúng lúc ấy, bỗng có tiếng nổ cái đùng thiệt lớn từ phía sau nhà. Nhìn ra thấy phía sân sau đang rực sáng. Bà xã vốn cẩn thận khuya nào cũng kiểm soát lại đèn đóm trước khi đi ngủ sao lại sáng bừng vậy. Vén rèm cửa lên coi thì ra má ơi cái nhà hàng xóm phía sân sau nhà tôi đang cháy đùng đùng.

Hết hồn tôi lật đật chạy đi lấy xấp hồ sơ (theo lẽ phải làm từ lâu nhưng tôi cứ lần khân và chỉ mới làm xong tuần trước) gồm những giấy tờ quan trọng bỏ vào một cái túi xách tay còn bà xã tôi thì lo gom chút tư trang, ít tiền lẻ bỏ vào một cái túi xách khác và hỏi:

- Mang lên xe và anh đánh xe ra chứ?

- Để coi.

Tôi trả lời rồi bấm 911 gọi cảnh sát:

- There is a fire at my back yard (Xin tạm dịch: Có đám cháy ở sân sau nhà tôi.)

- A shooting? (Bắn nhau à?)

- No, no, a house in my backyard is on fire. (Không, không, cái nhà đằng sân sau nhà của tôi đang cháy)

- Wait a moment. (Chờ chút)

- Where? (Ở đâu?)

- Spring Station in Berea (Khu Spring Station ở Berea)

Nói xong tôi gác máy điện thoại và chạy ra phía trước nhà, tại đây ông hàng xóm tốt bụng của tôi mới thanh minh thanh nga là ông ta đập cửa trước không thấy động tịnh gì thì ông ta bèn đập cửa garage để đánh thức chúng tôi và ông ta cho biết vì máy điện thoại kẹt nên không gọi 911 được. Ông hàn g xóm còn cho hay tiếng nổ mà chúng tôi vừa nghe là do cái mái nhà bị xập xuống.

Thế là nhờ có vụ cháy nhà mà tôi mới có dịp gặp ông hàng xóm tốt bụng; và chúng tôi được dịp hàn huyên với nhau trong khi theo dõi toán cứu hỏa đến chữa cháy.

Toán cứu hỏa phản ứng nhanh nhưng vì căn nhà bỏ trống khi lửa bùng lên lại không có ai trong nhà nên cứ tự do cháy. Vì thế khi toán cứu hỏa tới thì không cứu kịp nữa nhưng đã thành công khi ngăn không cho lửa bắt cháy qua các căn nhà kế cận.

Các cụ ta nói ””Cháy nhà mới ra mặt chuột.” Trong trường hợp chúng tôi, khi nhà hàng xóm cháy, không thấy con chuột nào chạy ra, mà nhờ đó mới thấy ra mặt hàng xóm “

Sao Nam Trần ngọc Bình

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,173,132
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả trở lại với Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018. Sau đây, thêm mợt bài viết mới cho mùa Giáng Sinh đang tới.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2018. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt. Loạt bài mới của ông là chuyện khởi nghiệp trên đất Mỹ. Lần trước, là cửa hàng bi da. Bài mới, làm Shop May Công Nghiệp, thêm phần mở trung tâm giải trí.
Ngày Thứ Hai 5 tháng 12, 2018 là Ngày Quốc Tang của nước Mỹ để tưởng nhớ vị Tổng Thống thứ 41 George H W Bush. Bài sau đây được viết trong tinh thần tưởng nhớ. Người viết, Bà Nguyễn Kim Nên hiện là Hội Trưởng Hội Cựu Giáo Sư và Học Sinh Trường Trịnh Hoài Đức - Bình Dương, đang làm việc trong ngành thẩm mỹ tại Houston, Texas. Đây là bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của tác giả, kể về người bạn đời của bà là Ông Nguyễn Duy Huynh, một tị nạn Việt, làm việc tại Houston Club và trở thành người đấm bóp tin cậy của Tổng Thống Bush và gia đình ông.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và vừa chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới của Phan, viết cho mùa Giáng Sinh đang tới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm một bài viết mới của bà.
Tác giả là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên với nhiều bút hiệu: Capvanto, Philato... Tô Văn Cấp, tên thật tác giả. Ông sinh năm 1941, từng là một đại đội trưởng thuộc TĐ2/TQLC, đơn vị có biệt danh Trâu Điên. Với nhiều bài viết giá trị, ông đã nhận giải Á Khôi, Vinh Danh Tấc giả VVNM 2014. Bài mới ông góp không phải để dự giải mà chỉ để ghi lại một sinh hoạt đặc biệt của buổi họp mặt kỷ niệm 90 năm ngôi trường được mang danh Petrus Ký.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Bài viết mới nhất kể về một chuyện tình đẹp.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước My năm 2018. Thời chiến trước 1975, ông xuất thân Khóa 9 Liên Trường Võ Khoa Thủ Đức, sau đó dự Khóa Căn Bản TQLC ở Quantico, Virginia năm 1963, nhiều lần bị thương và thăng chức ngay tại mặt trận. Sau gần 10 năm tù hậu chiến, ông vượt biển từ Rạch Giá đến Thái Lan trong tháng Giêng/1987. Đến Mỹ tháng 8/1987 và định cư tại Utah, làm việc cho First Security Bank, Accounting Depart-ment. Đã từng giữ chức vụ Chủ Tịch Cộng Đồng Người Việt Tự Do Utah trongnhiều nhiệm kỳ. Hiện đã về hưu. Bài viết của ông là hồi ký về một bạn thân người Mỹ tử trận tại Việt Nam.
Với bài viết đầu tiên từ tháng Sáu 2017, tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, cô cho biết đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi và xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Nhạc sĩ Cung Tiến