Hôm nay,  

Người Mỹ Xài Hàng Mỹ

17/10/201100:00:00(Xem: 120005)
Người Mỹ Xài Hàng Mỹ

Tác giả: Phạm Hồng Ân
Bài số 3384-12-28594vb2101711

Trước 1975, tác giả là một sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị. Và sau cùng, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Từng là một nhà thơ quân đội có tiếng, ông cũng tham dự nhiều sinh hoạt cộng đồng tại San Diego và đã có nhiều bài tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.


***

Người Việt, hầu như ai cũng đều khoái hàng Mỹ. Có lẽ bắt đầu từ thập niên 60, lúc lính Mỹ kéo sang Việt Nam giúp "phe ta" chống nạn xâm lăng của cộng sản. Lúc đó, hàng Mỹ tràn lan, đủ loại, từ hộp xúc xích, lon coca nhỏ bé đến máy in, máy lạnh, máy bơm nước, máy phát điện cồng kềnh...Thực phẩm đóng hộp của quân đội Mỹ đã có một thời gian dài nuôi sống hàng vạn gia đình nghèo ở miền trung và miền nam. Lính Mỹ xài sang, đồ hộp vừa hết hạn vội bỏ ngay vào hố rác. Dân nghèo mang về, vừa xài, vừa bán ra cho các gia đình nghèo khác. Thời sinh viên, ngày hai bữa, tôi từng ăn cơm với các đồ hộp này. Bột "xúp" rất ngon, chỉ cần nấu nước sôi lên, quậy vài muổng bột, tôi đã có một tô canh đầy đủ hương liệu. Thịt bò hộp cũng vậy, vừa mềm vừa thơm, mùi vị đậm đà, ăn hôm nay - bụng lại nghĩ đến bữa ăn ngày mai. Thời đó, người ta đua nhau sắm hàng Mỹ. Vì hàng Mỹ vừa đẹp, vừa chắc, lại vừa bền. Nó còn là thời trang là phong trào cho dân thượng lưu, cho dân chơi nổi tiếng. Hàng Mỹ được tuồn ra từ PX (Post Exchange), từ những người có chồng Mỹ...qua tay con buôn xâm nhập vào các chợ phố chợ làng...
Theo thống kê của tạp chí Time, có khoảng 200.000 hộp quẹt Zippo theo chân lính Mỹ sang Việt Nam đánh trận. Gần một triệu sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa hút thuốc đều có "thủ" sẵn hộp quẹt Zippo trong túi quần. Zippo của Mỹ vừa đẹp, vừa phong trần, vừa bền bỉ theo năm tháng. Nó còn là một vật kỷ niệm có ý nghĩa trong thời buổi chiến tranh. Đẩy tay khẩy một cái "xạch", ngọn lửa xanh bay lên, uốn éo múa may trước làn gió nhẹ. Zippo không kỵ gió, không kỵ sương, không kỵ cả những giọt mưa lâm thâm trên các chiến trường. Nó vượt trội và đẩy xa các hộp quẹt Trung Quốc, Thái Lan...xuống hạng "cá kèo". Loại hộp quẹt này khi gặp chút gió hoặc chút mưa, cứ đứng quẹt "xạch xạch" suốt buổi ...rồi chỉ có nước vụt chúng vào thùng rác.
Sau 1975, Mỹ kéo nhau về nước, bỏ lại hàng đống máy móc trên hai miền: trung và nam. Trong số đó, có hàng triệu động cơ Kohler được các nông dân Việt Nam chế biến lại để chạy ghe hoặc để tát đìa, bơm nước vào ruộng...v...v...Kohler xử dụng riết cũng phải thay "bu-ji" (spark plug). Mỹ về nước, làm sao có "bu-ji" Mỹ để thay" Nông dân phải xài đến "bu-ji" Trung Quốc, Liên Xô. Các loại "bu-ji" này, tội nghiệp, mấy ông nông dân khom lưng "giựt" máy cả buổi trời, đổ mồ hôi sôi nước mắt, máy mới chịu nhúc nhích " cục cạch". Máy đã chạy, cũng chưa yên, nó có thể ngừng bất cứ lúc nào. Rồi lại thay hết "bu-ji" này đến "bu-ji" nọ...cho đến khi kiếm được cái "bu-ji" cũ mèm chính cống của Mỹ ở chợ trời, về chùi rửa lại sạch sẽ, máy mới chạy ngon lành.

Cũng sau 1975, người Việt định cư ở Mỹ, hầu hết ai cũng đều có ấn tượng hàng Mỹ đẹp, bền và chắc. Khi trở về thăm viếng Việt Nam, hầu hết ai cũng tìm món quà mang nhãn hiệu "Made in USA" để tặng người thân, để kỷ niệm những năm tháng sống trên đất khách. Người Việt, sau 5 năm ở Mỹ, đa số đều trở thành công dân Mỹ. Người Mỹ xài hàng Mỹ, tức xài hàng nội hóa, là yêu nước là góp phần kích thích nền kinh tế nước nhà phát triển. Điều này là lẽ tất nhiên, tôi nhớ ngày xưa tôi đã từng học trong bài công dân giáo dục thời Trung Học Đệ Nhất Cấp. Mới đây, ông Roger Simmermaker viết cuốn sách " How Americans can buy American " nhằm cổ xúy việc xài hàng Mỹ giúp kinh tế Mỹ phát triển. Cuốn sách này, thật ra chỉ để nhắc lại những vấn đề mà các dân tộc trên thế giới đã am hiểu từ lâu. Tuy vậy, ông vẫn có công ngồi liệt kê trên 20.000 sản phẩm do các công ty Mỹ làm. Và ông đã tận tình hướng dẫn dân Mỹ đến những nơi nào có bán thứ " Made in USA " đó.
Cũng mới đây, tôi dẫn gia đình đi giải trí ở một trong số những nơi giải trí nổi tiếng nhất nước Mỹ : SeaWorld, San Diego. Khi vào trong cửa hàng bán đồ lưu niệm, gia đình tôi định tìm các vật có ý nghĩa về SeaWorld để làm quà gửi bạn bè. Tôi rất lấy làm ngạc nhiên, vì nơi nổi tiếng nhất nước Mỹ như thế, tìm đỏ mắt...vẫn không thấy có vật nào "Made in USA". Từ những áo T-shirt in đặc trưng hình cá Shamu, cá Dolphin... cho đến các toys, các khung ảnh, các hình tượng, nón, huy hiệu...v...v...đều " Made in China " tất. Đọc một bài viết của người Mỹ do Hoàng Lan dịch từ Reader, chuyện kể lại bà ta đi tìm hàng " Made in USA " để mua, giống như đi tìm con lạc chơ. Cho đến nổi cây kem đánh răng hiệu Colgate cũng do Mễ làm. Nhãn hiệu bóng đèn có tiếng ở Mỹ là GEï, bây giờ cũng được ghi là: Assembly by Mexico. Cuối cùng, bà khuyên mỗi người Mỹ nên cố gắng tìm kiếm hàng Mỹ để tiêu xài, vì dùng hàng nội hóa là yêu nước, là vực dậy nền kinh tế Mỹ đang suy thoái.
Tôi đã hai lần thất nghiệp vì Hãng dọn qua Mễ hoặc Trung Quốc làm ăn. Chủ Mỹ tính toán lợi hại, mướn nhân công rẻ tiền nơi xứ người, trong lúc hàng trăm dân Mỹ phải lâm vào tình cảnh thất nghiệp. Một hãng, rồi nhiều hãng có ý định giống vậy, kinh tế Mỹ sẽ suy thoái, đó là trường hợp tất nhiên.
Đọc báo cũng thấy Tượng Đài danh nhân nổi tiếng nước Mỹ: Martin Luther King lại do Trung Quốc làm. Các thợ điêu khắc cũng là người Trung Quốc. Vật liệu cũng của Trung Quốc. Rồi cũng chính tay Trung Quốc đục đẽo, tạo tác xong, mới chở sang Mỹ dựng lên. Trung Quốc cũng lãnh thầu để sửa lại di tích lịch sử và danh lam thắng cảnh của Mỹ. Nói chung, " Made in China " tràn ngập nước Mỹ, đè bẹp " Made in USA " khiến người dân muốn yêu nước, rất khó lòng yêu nước. Muốn tìm hàng Mỹ để mua, dân Mỹ phải lùng xục vất vả, tương tự như người mẹ mếu máo đi tìm con lạc chợ.
Viết về nước Mỹ, tôi nghĩ không phải lúc nào cũng ca tụng, đưa lên những ưu điểm nổi bật. Bên cạnh đó, chúng ta cần tìm ra các khuyết điểm để góp ý, để xây dựng. Như vậy mới xứng đáng là công dân của xứ sở Tự Do, Công Bình và Dân Chủ.

Phạm Hồng Ẫn

Ý kiến bạn đọc
19/10/201102:55:49
Khách
tôi đồng ý với tác giã, chúng ta phãi cương quyết tảy chay hàng hoá trung quốc, đừng vì lợi trước mắt.
Cảm ơn tác giả bài viết.
18/10/201118:32:26
Khách
tại sao nước Mỹ lại nhập cảng ồ ạt hàng hoá TQ lam bay gio mình muốn kiếm đồ Mỹ xài cung ko có. Lại còn có rất nhiều mặt hàng Mỹ ko còn sản xuất nữa, ôi hàng Mỹ giờ tìm đâu ra???
17/10/201102:38:34
Khách
Quả thật nước Mỹ bây giờ đầy dẫy hàng hoá China. Muốn xài hàng Mỹ, có nghĩa là muốn yêu nước, người ta phải kiếm tìm vất và. Cám ơn tác giả đã mạnh dạn đưa lên điều mâu thuẩn này.
21/10/201118:36:53
Khách
Tượng đài Martin Luther King Jr hèn gì mà xấu quá. Hoàn toàn đồng ý với tác giả. Đài ABC cũng đã nhiều lần nói đến vấn đề này. Tìm hàng Made in USA rất khó, chúng ta đành phải mất thì giờ và công sức vậy. Phụ nữ có thể mua Not Your Daughter's Jeans, hơi mắc 1 chút nhưng Made In USA.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,318,756
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Bút hiệu của tác giả là tên thật. Bà cho biết sinh ra và lớn lên ở thành phố Sài Gòn, ra trường Gia Long năm 1973. Vượt biển cuối năm 1982 đến Pulau Bibong và định cư đầu năm 1983, hiện đã nghỉ hưu và hiện sinh sống ở Menifee, Nam California.
Tháng Năm tại Âu Mỹ là mùa hoa poppi (anh túc). Ngày thứ Hai của tuần lễ cuối tháng Năm -28-5-2018- là lễ Chiến Sỹ Trận Vong. Và Memorial Day còn được gọi là Poppy Day. Tác giả Sáu Steve Brown, một cựu binh Mỹ thời chiến tranh VN, người viết văn tiếng Việt từng nhận giải văn hóa Trùng Quang trước đây đã có bài về hoa poppy trong bài thơ “In Flanders Fields”. Nhân Memorial sắp tới, xin mời đọc thêm một bài viết khác về hoa poppy bởi Phan. Tác giả là nhà báo trong nhóm chủ biên một tuần báo tại Dallas, đã góp bài từ nhiều năm, từng nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ. Ông cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng người đọc trên dưới một triệu.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau khi nhận giải Việt Bút Trùng Quang 2016, tác giả vẫn tiếp tục góp thêm bài viết về nước Mỹ.
Tác giả 58 tuổi, hiện sống tại Việt Nam. Bài về Tết Mậu Thân của bà là lời kể theo ký ức của cô bé 8 tuổi, dùng nhiều tiếng địa phương. Bạn đọc thấy từ ngữ lạ, xin xem phần ghi chú bổ túc.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây, là bài mới viết về đứa con phải rời mẹ từ lúc sơ sinh năm 1975, hơn 40 năm sau khi đã thành người Mỹ ở New York vẫn khắc khoải về người mẹ bất hạnh.
Tác giả sinh trưởng ở Bến Tre, du học Mỹ năm 1973, trở thành một chuyên gia phát triển quốc tế của USAID, hiện đã về hưu và an cư tại Orange County. Ông tham gia VVNM năm 2015, đã nhận giải Danh Dự năm 2016 và giải á khôi “Vinh Danh Tác Phẩm” năm 2017. Bài mới của ông nhân Ngày Lễ Mẹ kể về người Mẹ thân yêu ở quê hương.
Hôm nay, Chủ Nhật 13, Mother’s Day 2018, xin mời đọc bài viết đặc biệt dành cho Ngày Lễ Mẹ. Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 8/2015. Đã nhận giải đặc biệt 2016. Nhận giải danh dự VVNM 2017.
Chủ Nhật 13 tháng Năm là Ngày Của Mẹ tại nước Mỹ năm 2018. Mời đọc bài viết của Nguyễn Diệu Anh Trinh. Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng, đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng bố và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ bằng cách viết lời giới thiệu và chuyển ngữ từ nguyên tác Anh ngữ bài của một người trẻ thuộc thế hệ thứ hai của người Việt tại Mỹ, Quinton Đặng, và ghi lại lời của người me, Bà Tôn Nữ Ngọc Quỳnh, nói với con trai.
Nhạc sĩ Cung Tiến