Tình Nghĩa Xóm Giềng USA
Người viết: Hạo Nhiên T.T.Ngũ
Bài số 2990-28290-vb3091410
Thiếu thời sống miền quê Bắc Việt vùng xôi đậu Việt Minh - chiến tranh Việt Pháp - 1954 di cư vào Nam - Sau 1963 dạy Việt văn - SQ/TB/VNCH -29-04-75 bỏ nước di tản, định cư tại Hoa Kỳ cho đến nay. Đã làm qua nhiều ngành nghề, từ thợ lao động cho đến chuyên môn, hiện về hưu an nhàn. Sau đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông.
***
Năm 1979 sau khi sống ở Mỹ gần 5 năm, tôi được người đồng hương và cũng là vị phó nội vụ hội Việt Nam Tương Trợ Culver City, cho tôi Job thơm: Làm manager cho hai dãy Apartement do ông và bạn là sở hữu chủ tại Los Angeles, gồm 28 đơn vị từ 2 phòng ngủ tới 3 phòng ngủ. Quyền lợi: không lương, không bảo hiểm sức khoẻ, được ở free tương đương tiền thuê 2 phòng ngủ một tắm 350 đô tháng. Đang lúc định kiếm nhà gần trường học, ngờ đâu được như ý. Tôi chịu liền và dọn vào ngay. Gia đình tôi lúc đó hai vợ chồng hai con nhỏ, lại có bầu ở chung cư như vậy quá tiện.
Công việc chỉ giản dị: Hàng tháng thâu tiền thuê theo giá từng đơn vị từ ngày 1 cho tới 5 Tây kết toán trao laị cho chủ, giải quyết chuyện lặt vặt như nhà bị nghẹt cầu, bồn rửa chén ... Nói chung việc gì cần thợ thì kêu thợ đến sửa và gửi bill cho chủ. Nghĩ lại chẳng khó khăn gì, nhưng đời nói vậy mà không phải vậy! Tháng đầu người thuê nhà trả đều trừ hai ba căn trả trễ có khi tới ngày 6 mùng 7 rồi mùng 8 chưa thèm trả tiền thuê nhà. Ngày cửa đóng tối sau 8 giờ có đèn, gõ cửa nhắc trả tiền bị đóng cửa cái rầm. Có căn còn đòi đánh lộn nữa chứ - Giờ này tao đi ngủ đừng làm phiền, mai tính. Bảo chủ gửi giấy đòi, nhắc bỏ vào hộp thư mà người thuê chẳng thèm coi, cứ lờ đi như không! Tôi lần đầu trong đời mới té bật ngửa - À ra thế "!
Tội nghiệp nhất là có chị phe ta lấy ông chồng “My ngã đờ en”, có một con lai nhóc cỡ 3 hay 4 tuổi gì đó, thuê ở trên lầu. Thỉnh thoảng tôi chứng kiến cảnh thằng bé bị chị cầm roi quất veo véo theo thằng bé chạy từ lầu mười mấy bậc thang xuống, chị la, nó mếu khóc ...Tôi chẳng dám can, chỉ nhìn thôi, ngại tên chồng chị nổi cáu thì nguy! Thằng con chị ở truồng chạy vòng quanh khu chung cư ồn ào. Sau người nhà tôi hỏi chị, thì ra chị có ăn học trường Tây Sài Gòn, rồi vì hoàn cảnh sao đó đẩy đưa chị gá nghĩa cùng ông Mỹ đờ en Gi gì đó, theo chồng về Mỹ trước 1975. Chồng nghèo chị không có job biết sao hơn"
Một ngày kia tôi đang ngồi cửa nhà hóng gió, chợt có thằng bé cỡ 5 tuổi, từ đơn vị cách vài ba căn cùng dãy tầng trệt. Nó đi bộ, một tay kéo lê túi rác trong nhà đi ra lê xềnh xệch hướng về thùng rác lớn. Nhè đâu thằng bé vừa ngang cửa nhà tôi, túi rác bằng giấy gói đồ ở chợ bỗng nhiên bị bể vì nước dư, thế là cả túi rác bung ra tung toé trước cửa nhà tôi. Ôi ông Địa ơi! nào là giấy bẩn, nào là nước Côca, nào là đồ ăn dư, nào là giấy tã lót, kể cả đồ lót quí bà bị cờ đỏ nữa chứ! Tức cười, bực bội thằng nhóc bỏ mặc đó quay đầu trở về nhà liền, tôi chạy theo sát rồi gõ cửa bảo người nhà nó ra liệu mà thu dọn cho sạch. Ai ngờ mẹ thằng bé ra chối phăng rằng đâu phải con tao đâu và đóng cửa cái rầm mặc tôi tiu nghỉu vừa giận vừa tức cành hông! Nhưng thôi cắn răng nuốt giận nhịn mày cho nó tốt tao, chuyện nhỏ nên vòng lại vào nhà lấy chổi quét xẻng hốt cho sạch mùi khó ngửi! Hàng xóm Mẽo của tôi là như thế đó, chưa kể hàng ngày phải quét hốt rác dơ lia lịa quanh container chung cư bốc múi xú uế nồng nặc - Vì có năm bảy gia cư khu chung cư đã sai con mang xách túi rác đem đổ vào thùng lớn, Nhưng con trẻ làm sao đủ sức đủ cao để ném vào container sắt cao hơn 4 feet cho được. Như thằng bé ban nãy vậy.
Những ngày thứ bảy, tối thứ sáu hàng tuần ba bốn nhà hàng xóm còn mở nhạc đua nhau ầm ỹ nhạc giật disco rầm rầm, con thơ chắc mắc bệnh kinh phong không chừng. Nếu tôi có đến yêu cầu mở nhỏ lại càng bị la toáng lên và càng mở to hơn"!
Thế là tôi bàn với bà xã sau bốn tháng đành quit job vậy - cảm ơn chủ và thưa "Nhà cháu chả dám làm chức Manager khu chung cư nữa ạ!"
Trước khi bỏ chức quản lý chung cư không kèn không trống này tôi dẫn vợ con đi kiếm nhà để mướn. Vào một chiều thứ bảy đang lái xe vòng vòng đi tìm chợt thấy bảng đề Appartement for rent mừng húm táp vào lề đậu, cùng vợ con đi bộ lại gõ cửa manager hỏi han điều kiện giá thuê.
Nào ngờ bà quản lý chung cư nhìn qua hai con nhỏ đang đứng gần mẹ và bụng bầu bèn ôn tồn thong thả bảo rằng:
"Ông bà có nhìn xem cái bảng kia không" Đó là cho mướn gia đình NO KID - NO PET! Mời ông bà đi tìm thuê nhà chỗ khác.
Đúng là sự thật phũ phàng. Vì mình biết ở Mẽo tôn trọng đàn bà con nít, bảo vệ trẻ con. Có vị tị nạn còn ra cái điều ta đây hiểu biết từng phán "Mỹ à nhất ĐÀN BÀ, nhì con trẻ, ba chó mèo, bốn cỏ rả, năm mới tới đàn ông." Thì ra nói vậy mà không hẳn là vậy.
Mấy ngày sau lái xe đi, may mắn tìm được căn chung cư cho thuê vùng Culver city gần Santa Monica, trên lầu 2 phòng ngủ, một tắm giá thuê phải chăng, thế là quyết định đặt cọc ký khế ước dọn vào, với gia đình tôi một vợ hai con và cái bầu sắp sanh. Chúng tôi an cư được một tháng, hai tháng sau nhà tôi sanh được cháu trai. Thế là vợ chồng tôi và baby trong nôi một phòng ngủ, hai con trai chung một phòng ngủ, tạm ổn an cư học nghiệp. Tôi trúng tuyển vào trường LA Trade Tech., cùng hai ông bạn, một ông có cậu con trai học chung trường lớp với học bổng ngon lành, kể như bắt được vàng còn gì hơn. Gia đình tôi ở trên lầu có con mới sanh, ông bạn và cậu con trai ở căn một phòng ngủ tầng trệt sát cầu thang ngay lối xe chạy vào bãi đậu xe tầng trệt luôn.
Khu chung cư đang êm ả bỗng có biến động. Một cậu Mỹ hàng xóm vốn dân chơi xe thể thao mang về cái xe Sport loại sang, rồi trổ tài thợ máy khoét lỗ cho ống "bô" lên cao cả feet ngay đầu máy. Mỗi lần rồ máy kêu ầm ầm như xe cứu thương dù sáng sớm hay 7,8 giờ tối. Con tôi trên lầu giật mình khóc ré lên phải đóng kín cửa sổ lại ngay. Bất mãn quá không biết làm cách chi được đành than van với ông bạn cao niên đàn anh vậy. Mình nói nhỏ nhẹ bảo rằng tụi tao có con trẻ mới sanh nghe tiếng nổ và ống bô kêu to quá sợ khóc, mấy người bạn cần ngủ mai đi học đi làm sớm" Cậu hàng xóm không coi ra gì ba thằng tị nạn nói ngọng tiếng Mẽo nên vênh mặt bảo - "Ưà ông làm như rứa, ở đây xứ tự do mà mi làm chi ta nào!
Vài tuần sau, thấy cậu boy lái xe về sắp vào bãi đậu xe, tiếng xe kêu phành phạch nhả khói mịt mù. Xe vào được bãi đậu xe kêu ầm một tiếng cuối cùng như người bệnh gào lên rồi tắt thở ... Im lặng im lặng và in lặng.
Chiều hôm sau chúng tôi trở về lúc 5 giờ chiều, thấy xe của cậu hàng xóm nằm bất động nắp máy mở tung. Vài ngày sau thấy máy bị mở tháo tung ra và tên dân chơi hàng xóm đang nằm lê lết ra sức sửa chữa! Thêm mấy tuần nưã, xe vẫn nằm ụ, các cơ phận bị tháo tung, ráp rồi lại tháo liên tu bất tận. Sau cùng, cả cái xe được đem đi đâu không còn nữa chỉ để sót lại vài vũng nhớt rỉ sắt xe đen sì. Từ đó cả chung cư hoàn toàn yên tịnh.