Tác giả Hải Triều Lại Thế Lãng cư trú tại tiểu bang Vermont là một tác giả đã góp số lượng bài lớn nhất cho Viết Về Nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới của ông, một truyện ngắn đầy tinh thần lạc quan.
*
Hắn đậu xe ở đầu con hẻm này đã khá lâu mà vẫn chưa kiếm được mối khách nào. Có mấy người ở trong hẻm vừa đi ra, họ đưa mắt nhìn hắn và chiếc xích lô cũ kỹ của hắn rồi bỏ đi kiếm xe khác. Hắn tiếp tục ngồi thu hình gần như bất động trên yên chiếc xe xích lô, có vẻ như bất cần. Thực ra hắn cũng biết người ta chỉ đi xe của hắn khi nào không còn tìm được chiếc xe nào khác. Hắn đã quá quen thuộc với cảnh này rồi.
Từ hướng đối diện với hắn lại một người phụ nữ đang đi tới. Hắn chẳng màng vì nếu người đó là khách đang tìm xe đi thì cũng chẳng đến phiên hắn. Hai ba chiếc xích lô đậu gần đó chắc chắn sẽ giành mất trước khi người khách đi đến chỗ của hắn. Nhưng người phụ nữ mặc cho những lời mời chào đã đi qua khỏi chỗ mấy chiếc xích lô đang chờ khách và tiến về phía hắn. Bỗng hắn chú ý đến người phụ nữ đang đi tới, không phải hắn trông đợi sẽ kiếm được một cuốc xe mà vì người phụ nữ có dáng đi rất quen thuộc. Hắn đã nhận ra người phụ nữ ấy là ai rồi. Hắn lật đật kéo cái mũ hơi sụp xuống để che bớt khuôn mặt, cố ý không để cho người phụ nữ nhận ra mình. Chờ cho người phụ nữ đi qua được một quãng xa hắn mới vội vã cho quay đầu xe trở lại và chậm rãi đạp xe theo sau người phụ nữ.
Hắn lẽo đẽo theo sau người phụ nữ cho đến khi nàng khuất dạng sau cánh cửa ngõ của một ngôi nhà kín cổng cao tường. Hắn dừng xe lại, thở dài tiếc nuối trong lúc hướng cặp mắt buồn bã về phía cánh cửa đã được đóng kín. Đây không phải là lần đầu tiên hắn đi theo người phụ nữ và cũng không phải là lần đầu tiên hình dáng người phụ nữ gợi lại một kỷ niệm buồn trong đời hắn.
Người phụ nữ đó đâu phải ai xa lạ. Nàng chính là Xuân, nhan sắc còn mặn mà, đã một thời là vợ của hắn. Ngôi nhà kia đâu có lạ lùng gì đối với hắn. Hắn đã từng được sống những ngày ngập tràn hạnh phúc ở trong ngôi nhà ấy. Nhưng chính hắn đã đạp đổ tất cả, chính hắn đã xua đuổi nàng để đến bây giờ ân hận, tiếc nuối thì đã quá trễ tràng. Hắn đang mơ màng hồi tưởng một quãng đời lầm lỗi của mình thì tiếng người nói ở phía sau lưng đã cắt đứt dòng suy tư của hắn.
- Chú xích lô ơi! Chú có đi không"
Hắn quay lai thì thấy một người đàn ông có lẽ cũng trạc tuổi hắn nhưng chắc là người sung sướng, có cuộc sống thư thả nên trông không già như hắn. Người đàn ông có nước da trắng hồng, ăn mặc lịch sự, trên vai có đeo một chiếc máy quay phim. Theo kinh nghiệm nhà nghề, hắn biết ngay người đó là một Việt kiều ở nước ngoài về thăm quê hương.
- Dạ đi chứ.-Hắn trả lời người khách mà trong lòng không được vui về cách xưng hô của ông ta. Hắn thầm nghĩ chú là chú em hay là chú bác đây" Coi hắn như chú em hay là chú bác hắn đều không thích.
Người khách leo lên xe nhưng không cho biếti đi đâu. Hắn cũng đang bận làm cái công việc thường làm nên chưa kịp hỏi người khách. Hắn vừa đẩy chiếc xe xích lô cho lăn bánh vừa chạy theo xe mấy bước cho có đà rồi mới nhảy lên yên xe gò lưng tiếp tục đạp để chiếc xe chạy tới khi đang có trớn. Đạp được một quãng hắn mới lên tiếng hỏi:
- Anh muốn đi đâu"
- Chú cho đi một vòng quanh thành phố rồi cho ra bến Ninh Kiều được không"
Nếu là những phu xe khác nghe vậy thì mừng quýnh vì trúng mánh, vừa gặp được mối Việt kiều lại đi một cuốc xe dài, nhưng hắn không tỏ vẻ gì là vui mừng mà còn nói như muốn từ chối:
- Nói thiệt với anh đi dài như vậy tôi sợ không đạp nổi.
Người khách ngạc nhiên khi nghe hắn trả lời nhưng nhìn thấy thân hình hắn gầy gò, chân tay khẳng khiu, nước da xám xịt đã nghĩ bụng nếu hắn không nghiện ngập thì cũng bệnh hoạn, cơ thể vì đó mà suy nhược nên tỏ ra thông cảm. Người khách ở Mỹ mới về thăm quê hương và cũng là lần đầu trở lại Cần Thơ, thành phố thân quen đối với ông ta. Vắng mặt tại thành phố đã lâu ông ta muốn đi một vòng xem thành phố thay đổi như thế nào chứ chẳng có việc gì gấp gáp, xe chạy chậm để quan sát thì càng hay. Ông ta vui vẻ nói với hắn:
- Chú cứ đạp từ từ, khi nào mệt thì ngừng lại ghé vào quán uống nước nghỉ ngơi cho khỏe rồi lại tiếp tục đi.
Thấy ông khách có vẻ dễ chịu, hắn bắt chuyện để gây cảm tình:
- Trước kia anh sống ở đây sao"
-Tôi sống ở Cái Răng nhưng học trường Phan thanh Giản.- Người khách trả lời.
- Tôi cũng học Phan Thanh Giản này- Hắn reo lên khi biết người khách là bạn cùng trường.
- Năm nào"
- Năm 19xx là năm cuối cùng. Tôi đậu Tú Tái I xong đi Không quân..
- Anh học ban nào"
- Ban A.
- A mấy"
- A 2
- Có phải cô Thủy dậy Vạn Vật, thầy Lợi dậy Lý Hóa không"
- Đúng rồi. Như vậy là tụi mình học cùng lớp. Ồ tôi nhận ra anh rồi. Có phải...Phong không"
- Còn chú... à... anh là...
- Cường. Trời ơi sao bây giờ mày khác quá vậy, Phong"
- Thì mày cũng thay đổi quá nhiều đến nỗi...
- Đến nỗi mày cho tao lên chức chú phải không"
- Thôi bỏ đi. Mình ghé vào quán nào kiếm cái gì vừa ăn vừa nói chuyện đi Cường.
- Quán bình dân được không" Vào quán sang tao ngại lắm.
- Quán nào cũng được mà.
Hai người bước vào quán. Phong cố ý chọn một cái bàn kê riêng ở một góc phòng để cho Cường được tự nhiên vừa khỏi làm phiền đến người khác trong lúc hai người chuyện trò.
Phong và Cường là hai người bạn thân thiết khi còn ngồi ghế trung học. Khi Cường đi Sĩ quan Không Quân, Phong còn học thêm một năm nữa lấy xong Tú Tài II rồi vào trường Sĩ quan hiện dịch Đà Lạt. Từ đó mỗi người một một cuộc sống, họ mất liên lạc với nhau cho đến nay mới gặp lại. Gọi đồ ăn, đồ uống cho mỗi người xong, Phong bắt đầu hỏi thăm về hoàn cảnh củabạn.
- Mày được mấy cháu" Chị và các cháu cũng ở cả đây chứ"
- Tao được hai đứa con, một gái một trai. Tất cả đều ở thành phố này nhưng kể như không bao giờ gặp nhau.
Cường tránh nói đến vợ và trong câu trả lời của Cường, Phong nhận thấy giữa vợ chồng Cường dường như có cái gì không ổn.
- Mày nói sao tao không hiểu. Đâu mày kể đầu đuôi cho tao nghe coi.
- Chuyện dài lắm, chỉ sợ làm mất thì giờ của mày.
- Kể đi. Hôm nay tao chỉ đi chơi, không có công chuyện gì cả.
- Mày còn nhớ Xuân không"
- Nhớ chứ, hoa hậu của trường mà. Xuân bây giờ ra sao"
- Mày hãy nghe tao kể rồi sẽ biết.
*
Ra trường Không quân được mấy năm, Cường được chuyển về làm việc tại phi trường Bình Thủy. Lúc đó Xuân cũng vừa mãn khóa sư phạm và được bổ về dậy tại trường nữ trung học Cần Thơ.
Cha của Xuân là một nhà thầu khoán giầu có. Ông có ý định gả con gái cho một kỹ sư kiến trúc nhưng Xuân không chịu vì đã yêu Cường. Ông đã dùng đủ biện pháp để thuyết phục Xuân, cương có mà nhu cũng có nhưng không thể làm cho Xuân xiêu lòng. Nàng nói thẳng với cha rằng “Nếu con không lấy được anh Cường thì con sẽ ở vậy suốt đời chứ nhất định không lấy ai khác”. Cuối cùng thì nhà thầu khoán đành phải nhượng bộ và còn mua tặng vợ chồng cô con gái một ngôi nhà xinh đẹp ở trong tỉnh để cho hai người xây tổ uyên ương.
Cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ trôi qua trong hạnh phúc. Nàng sanh bé gái đầu lòng rồi một bé trai kế tiếp. Dù con còn nhỏ, có lúc vợ chồng đã phác họa chuyện tương lai cho hai đứa con. Đứa con gái sẽ theo nghề của mẹ làm nhà giáo, còn thằng con trai thì phải là phi công lái máy bay như cha nó.
Vào những ngày nghỉ Cường thường đưa vợ con đi chơi chỗ này chỗ nọ, vừa để cho người lớn có dịp giải trí vừa tạo cơ hội cho hai đứa con có dịp học hỏi và hiểu biết thêm. Một buổi chiều thứ bảy Cường đưa vợ con đi hóng mát ở bến Ninh Kiều. Hôm đó Cường gặp lại một người bạn học cũ. Cường để vợ chơi với hai đứa con trên những chiếc ghế xích đu rồi kéo bạn vào một quán giải khát ở gần đó. Trong lúc chuyện trò vui vẻ, người bạn rút ra một điếu thuốc hỏi Cường:
- Có dám thử thứ này không"
Cường hiểu “thứ này” là cái gì. Vào thời kỳ đó Cường nghe nói nhiều đến ma túy nhưng chưa từng hút và không biết mùi vị của nó như thế nào. Vì tò mò Cường muốn hút thử cho biết, Cường đưa tay với lấy điếu thuốc từ tay người bạn.
- Cho tao thử
Ngậm điếu thuốc vào miệng, Cường hăng hái châm lửa đốt thuốc hút thử nhưng mới kéo được vài hơi Cường đã nhăn nhó vì cảm thấy choáng váng khó chịu. Người bạn phá lên cười, chê Cường nhà quê. Bị chạm tự ái, Cường đưa điếu thuốc lên miệng lần thứ hai kéo thêm mấy hơi nữa và cố giữ cho có vẻ tự nhiên mặc dầu Cường cảm thấy trong người khang khác thế nào.
Sau lần gặp gỡ đó hai người gặp nhau thường xuyên hơn và mỗi lần gặp nhau người bạn đều đưa thuốc cho Cường và Cường cũng đón nhận không chút ngần ngại. Với kiến thức của Cường, Cường dư biết tác hại của ma túy nhưng Cường cho rằng mình có thừa bản lãnh để kiềm chế, đâu có đến nỗi để cho nghiện ngập. Nhưng rồi Cường không kiềm chế được như đã nghĩ. Lúc đầu chỉ là giỡn chơi về sau Cường đã bị thuốc sai khiến, không còn tự chủ được nữa. Ngày ngày được đi mây về gió Cường thấy trên đời này chẳng có gì quan trọng hơn là những cữ thuốc. Cường đâm ra thờ ơ với người vợ trẻ đẹp, không còn tha thiết đến tương lai con cái và dửng dưng đối với công danh sự nghiệp của chính bản thân mình. Cường bắt đầu chểnh mảng mọi thứ, thường vắng nhà và bỏ bê công tác tại đơn vị.
Xuân vô cùng lo lắng không biết vì sao Cường lại thay đổi kỳ lạ như vậy. Nàng đi dò hỏi và biết được Cường thường lui tới một căn nhà qui tụ toàn những thành phần hút xách, bất hảo. Xuân tìm đến nơiõ và gặp Cường ở đó. Nàng khóc lóc van nài Cường hãy vì thể diện của mình, vì danh dự gia đình và vì tương lai con cái mà quay trở về với bổn phận. Đang lúc “phê” mà bị làm phiền, Cường mắng vợ thậm tệ.Trong cơn tức giận Cường đã nói thẳng với Xuân rằng vợ con, gia đình đối với Cường lúc này là vô nghĩa. Cường yêu cầu Xuân hãy coi cuộc hôn nhân của hai người như đã tan vỡ:
- Từ nay đường ai nấy đi đừng ai gây phiền hà cho ai nữa
Nghe Cường nói, Xuân giận đến tím mặt, nàng tát cho Cường một tát tai để cảnh cáo về những lời nói vô trách nhiệm, xong nàng ra về trong tủi hận sau khi nói một câu dứt khoát:
- Từ nay anh được tự do. Tôi hứa sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa.
Khi bình tĩnh lại Cường thấy mình sai nhưng đã muộn. Vì tự ái Cường không về nhà nữa, Từ đó hai người không còn gặp nhau.
*
Sau biến cố 30-4 Cường cũng phải đi tù cải tạo như những sĩ quan khác. Khi được tha về, Cường lấy địa chỉ của mẹ ở vùng thôn quê làm địa chỉ cư trú. Nhưng rồi Cường lại ngỏ ý với mẹ muốn lên Cần Thơ làm ăn. Cường lấy lý do ở thành phố dễ sống hơn, kỳ thực Cường muốn thỉnh thoảng còn được nhìn thấy mặt vợ con mặc dầu Cường không bao giờ muốn vợ con nhận ra mình. Mẹ Cường đã chạy hết đầu này đến đầu kia mới gom được một số tiền đưa cho Cường. Ngày Cường từ giã mẹ, bà đã khóc hết nước mắt. Bà cằm tay Cường dặn đi dặn lại phải kiếm cách mà tự sinh sống, bà không thể nào giúp được gì nữa.
Hải Triều