Hôm nay,  

Đền Thờ 5 Tướng Vị Quốc Vong Thân

06/06/201000:00:00(Xem: 123441)

Đền Thờ 5 Tướng Vị Quốc Vong Thân

Tác giả: Trà Khan
Bài số 2911-28211-vb8060610

Bài viết mang tên “35 Năm, Một Ước Mong” được đặt tựa đề mới theo nội dung. Tác giả  tên thật Nguyễn Thụy, 49 tuổi, theo ba mẹ đi H.O.8., tốt nghiệp Computer Enginee-ring. Sau 6 năm làm thuê, đã thành lập và điều hành công ty Newteck - PCB  Inc tại City Tustin được 4 năm. Bài viết của ông nêu lên điều ước mong rất đáng được cộng đồng quan tâm: Thũ đô tị nạn của người Việt hải ngoại cần có một đền thờ 5 vị tướng anh hùng tử tiết của miền Nam Tháng Tư 1975.

***

Cuộc chiến Nam Bắc - Quốc Cộïng, chúng tôi không được dự vì tuổi đời còn nhỏ. Là con em một gia đình H.O., từngï là nạn nhân của chế độ cộïng sản Việt Nam, hằng năm khi 30 tháng tư lại về, chúng tôi cũng cảm thấy một niềm đau bất tận.
Tháng tư nhắc nhở chúng ta, những người bỏ nước ra đi, cho dù theo con đường nào, diện nào, đều cùng là những  người tỵ nạn CSVN. Sau 35 năm, người Việt tỵ nạn tại Miền Nam Cali đã trưởng thành vững mạnh, trên mọi địa hạt. Những bài viết, chuyện kể, hình ảnh của “35 năm nhìn lại” đã làm cho tim tôi se thắt không ít.
 Dầu trời đã về khuya, tôi cũng ráng ngồi vào Computer, mong góp tiếng nói, góp chút lòng thành, ước mơ và thiển ý vào ngày lịch sử đau thương này. Mong được  các hội đoàn, các hội đồng hương, và người Việt tỵ nạn  khắp năm châu bốn bể.
Ngày nước VNCH  tự do bị xóa sổ cũng là ngày 5 vị tướng trong QLVNCH tuẫn tiết không hàng giặc. Đó là các vị  tướng Nguyễn Khoa Nam, Lê văn Hưng, Lê Nguyên Vỹ, Trần Văn Hai và Phạm Văn Phú. Chúng tôi không đủ chữ để diễn tả hết lòng khâm phục trước tấm gương bất khuất của các Ngài. Các Ngài đã theo bước tiền nhân của một  Hoàng Diệu, của Nguyễn Tri Phương, của Phan Thanh Giản, thật xứng đáng với câu nói của tiền nhân ta để lại "sống vi tướng, tử vi thần, anh hùng tử khí hùng bất tử "
Chính cái chết của năm vị tướng đã viết lên trang sử cận đai hào hùng của quân dân Miền Nam chiến đấu cho tự do ở thế kỷ 20. Các thế hệ mai sau, khi đọc đến những trang sử nầy, sẽ phải kính cẩn nghiêng mình mà kính phục.
Mỗi năm khi tháng Tư trở lại, báo chí truyền thông và công đồng đều không quên nhắc lại tấm gương của các ngài. Chính từ những tấm gường này, chúng tôi thấy  rất cần thành lập một Đền Thờ 5 vị tướng tại Little Sài Gòn.


Chúng ta từng nói, bỏ nước ra đi là mang theo cả quê hương. Vậy thì, quê hương thứ hai này chính là nơi để lập Đền Thờ cho các Ngài. Nhất là nơi Miền Nam Cali, nơi có trên 300 ngàn người Việt tỵ nạn, được mang cái tên khá hãnh diện cho những người VN sống lưu vong nơi đây "thủ đô của người Việt tỵ nạn" Nơi đây, chúng ta đã có tượng đài chiến sĩ Việt Mỹ, có đền thờ Hùng Vương, có Thư Viên Việt Nam, thì sao lại thiếu đền thờ của các vị tướng lãnh tuẫn tiết.
Khi còn đối diện với kẻ thù, chúng  ta là người lính, không ít thì nhiều, hoặc gián tiếp hay trực tiếp nằm cùng một "trướng" nhận cùng một lời "hịch" từ tay các Ngài ban xuống.
Thưa các bậc nhân hào! các bậc cao niên! Các bậc đàn anh! và những anh em cùng chung chiến tuyến!
Chúng tôi không dám "múa rìu qua mắt thợ" vì cạn hẹp kiến thức, nên chỉ nêu lên sự mơ ước của mình bằng tấm lòng chân thành. Mong rằng, chúng ta cùng góp một bàn tay thì vỗ nên kêu. Nơi đây, chúng ta đã có nhiều hội đoàn, có nhiều tổ chứcï, có nhiều trung tâm băng nhạc ca kịch múa hát, đã từng gây qủy, từng làm thiện nguyện viên đi quyên góp, giúp đỡ  nan nhân  Katrina, Tsunami, Haiti, giúp đỡ nạn nhân bão lụt quê nhà v.v. .Chúng tôi  tin chắc việc gây quĩ cho Đền Thờ các vị tướng vì quốc vong thân, không sớm thì muộn cũng sẽ thành công.
Mai kia, Đền Thờ khi được xây dựng sẽ chứng minh rằng người Việt bỏ nước ra đi  không bao giờ quên ơn các Ngài, sau đó cũng là nguồn an ủi to lớn đến các gia đình thân tộc có liên hệ đến các Ngài hiện đang sống còn. Hồn thiêng sông núi, từ tình thần của các Ngài sẽ phù hộ cho chúng ta, con cháu chúng ta.
Khách du lịch từ các tiểu bang khác trên nước Mỹ, hay từ  Âu Châu, Úc Châu đến Nam Cali, chắc chắn sẽ không quên đến viếng thăm Đền Thờ các Ngài cũng như họ đã từng viếng thăm tượng đài chiến sĩ Việt Mỹ trong mấy năm qua.
Nếu được như ý muốn, chúng ta sẽ có thể chiêu mộ các điêu khắc gia Việt Nam đang tỵ nạn trên đất Mỹ, tạc tượng hay đúc tượng bán thân cho các Ngài và nơi đó, có để một cuốn sổ vàng lưu niệm vài trăm trang giấy, và còn nhiều dự thảo khác nữa, khách viếng thăm Đền Thờ có thể viết vào đó vài lời, để nói lên cảm tưởng của chính mình.
Đoạn kết bài viết nầy, chúng tôi chỉ có thiện ý trong kiến thức cạn hẹp, chắc chắn còn nhiều lỗi lầm sơ sót. Mong được sự bao dung tha thứ. Và ước mong việc xây dựng Đền Thờ sẽ thành sự  thật.
Trà Khan

Ý kiến bạn đọc
03/05/201613:02:11
Khách
ý kiến hay...bắt tay 1 cái...kg biết đã có đền thờ này chưa ???
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,148,799
Tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và thêm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt từ năm 2000 cho tới nay.
Tác giả quê gốc Kinh 5 Rạch Giá, hiện là cư dân Seattle, dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2010. Ba bài đã viết là chuyện 30 năm của gia đình bà: Vượt biển tới đảo tị nạn, sau 7 năm chờ đợi, bị buộc phải hồi hương. Nhờ chương trình ROV, gia đình vẫn tới được nước Mỹ, và với sức phấn đấu chung, tất cả đã đứng vững.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên 2001 và đã liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, Trương Ngọc Bảo Xuân hiện là Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ. Bài sau đây trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi 2019.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung. Với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông nhận giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây là bài viết mới của ông.
Tác giả tên thật là Trần Văn Hai, hiện đã là cư dân hưu trí tại Nashville, TN. Thư kèm bài, ông viết: “Tôi thường xuyên theo dõi và đọc bài viết trên trang Việt báo online. Đây là bài viết tôi gởi về cho tòa soạn đầu tiên, mong nhận được sự góp ý. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là bước khởi hành tốt: gọn nhẹ, giản dị và thành thực. Saui đây là bài viết thứ hai.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm 2010. Ông là một Linh mục Dòng Truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago. Nhiều năm qua, ông lãnh việc truyền giáo tại Alice Springs, Northern Territory, vùng sa mạc đất đỏ Úc Châu. Từ 2016, nhiệm sở truyền giáo mới của Linh mục là một thành phố vùng cao nguyên Tagaytay,Philippinnes. Truyện ngắn sau đây của tác giả, trích báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi. Bài đăng 2 kỳ.
Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, với bài “Tình người hoa nở”, tháng 12, “Mùa kỷ niệm” và “Chị em trung học Nữ Thành Nội.” Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali và còn đi làm. Sau đây là bài viết thứ tư của cô.
Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014, ông tên thật Trần Phương Ngôn, đã sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm, hiện là cư dân Dayton, Ohio. Sau đây, thêm bài viết đầu năm mới Kỷ Hợi của ông.
Trước 1975, tác giả là một hạm trưởng hải quân VNCH, sau đó là 10 năm tù cộng sản. Ông định cư tại Mỹ theo diện H.O., dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, đã nhận giải bán kết 2001, thêm giải Việt Bút 2008. Từ hơn 10 năm qua ông là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết, và vẫn tiếp tục góp bài mới. Sau đây là bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi.
Tác giả sinh quán tại Hội An, Quảng Nam, tốt nghiệp Đốc Sự Học Viện Quốc Gia Hành Chánh, Cựu tù chinh trị, hiện định cư tại Virginia. Ông góp bài Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua và đã ấn hành 4 tập truyện ngắn. Nhà văn Võ Phiến nhận xét về các nhân vật truyện của Phạm Thành Châu đã phải kêu là “Tuyệt vời. Sao mà họ chung tình đến thế.” Sau đây, thêm một truyện ngắn Phạm Thành Châu.
Nhạc sĩ Cung Tiến