Bên Ly Rượu Tết
Tác giả: Phan
Bài số 2870 -1628970- vb8022110
Tác giả là một nhà báo tại Dallas. Ông từng phụ trách mục "Chuyện Vỉa Hè" trong Ca Dao Magazine, và hiện trong nhóm chủ biên của báo Trẻ, đã góp nhiều bài viết đặc biệt và nhận Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2007. Sau đây là bài viết đầu năm của ông.
***
Ông Hiển loanh quanh trong khu bán gia vị nấu đủ thứ bún Việt Nam: Bún bò mụ Rớt, bánh canh mụ Lượm, bún riêu cô Hồng-đâu mất chữ “g”, bún mộc lộn dấu thành bún mốc… nhìn gói gia vị nấu bún thang, có than cũng chẳng ai nghe. Ong thở dài, nhìn quanh kiếm người hỏi thăm thì chợ hình như chỉ có bà chủ đang chăm chú ngồi khai phá sản, - gương mặt chiều ba mươi- cải úa hoa tàn, cái kính lão đeo vô sợ già tháo ra lộn… số, cứ nhấp nhá đeo lên lột xuống, đến chóng mặt. Ông tưởng tượng ra những hình bóng mỗi độ xuân về trong trái tim đơn phương, rồi cười ruồi. Bước thời gian tàn nhẫn thế sao ta!
Ông đứng nhìn bà chủ chợ như con ốc leng, mặc áo ba-đờ-xuy dài tới gót nên tưởng bà bị cướp bỏ vô bao bố; con chó nhà ai vừa bán cho ông mua chó dạo, không cam tâm nên giãy nảy trong bao… Năm tàn tháng tận đến lục phủ ngũ tạng cũng buồn như mấy khay phá lấu. Mấy người khách lưa thưa, người này nói với người kia một câu tiếng Việt rõ ràng, “rau thơm gì héo queo, mua về chưa kịp ăn đã hư…” Vậy mà người kia trả lời, “ờ-hở”. Ờ-hở là tiếng gì vậy kìa" Hồi nhỏ ăn đòn môn tiếng Việt tới mẻ thước cô giáo, có thấy từ “ờ-hở” bao giờ!
Ông định hỏi bà chủ, “Thưa bà, gia vị nấu phở để đâu, làm ơn chỉ giùm"” Nhưng lấn cấn sợ bà nổi giận. Tuổi giã biệt kinh kỳ dễ sang ngang, như người “sai” nhưng dùng chữ “nhờ” đi mua gia vị nấu phở. Chỉ ngồi đọc ráng hết bản tin trên báo mà mặt mày bí hiểm như OmbomHussen.
Vừa lúc có ba mẹ con tản xuân vô khu bán gia vị. Lại một cảnh hội nhập lạ kỳ, tản xuân thì đi chợ hoa chớ sao lại tay bế tay bồng con thơ mẹ trẻ vô chợ thúi. Người Mỹ rất nhàn tản trong chợ Mỹ, khác với người Việt chen lấn trong chợ Việt, chen lấn nói tiếng Anh pha tiếng Việt trộn tiếng Mễ nêm thêm chút tiếng Tàu với mấy ông Mễ bắt cá, làm cá kiểu gì" Rồi chen lấn trả tiền để thoát thân không bằng. Văn hoá chen lấn là tàn dư của chủ nghĩa xã hội còn xót lại trong những người đi sau 75 thì dễ hiểu. Nhưng người đi từ 75, trước 75 cũng chen lấn một mất một còn… như kẻ chợ.
Chả hiểu, mẹ trẻ con thơ tản xuân trong chợ Việt, có gì vui" Càng nghĩ càng tức tụi nhỏ sinh đẻ bên đây, hễ nghe lệnh theo mẹ đi chợ là hỏi lại liền, đi chợ Mỹ thì hí hửng theo mẹ để dẹo cho được một cây kẹo hay món đồ chơi vặt. Nhưng mẹ bảo theo mẹ đi chợ Việt Nam thì bịt mũi, “Con không đi chợ thúi đâu!” Không tin, cứ để ý từ 5 tuổi trở lên là biết dẹo với mẹ khi phải theo đi chợ Việt. Sao chủ chợ Việt Nam không hội nhập bằng cách làm cho ngôi chợ Việt thơm phức như chợ Mỹ, mà chọn chi cách hội nhập là chủ chợ thì phải mặc ba-đờ-xuy như tài tử Hollywood, bất kể đầu đuôi dựng đứng dựng ngược cũng mới qua lưng quần người ta chút xíu.
Tiếng con bé theo mẹ đòi ăn, làm ông để ý. Người mẹ trẻ nhá ra cái bánh bông lan, đút cho con một miếng, rồi giấu nhanh vô túi áo lạnh thùng thình. Đứa con ngồi trên xe chợ, ré lên đòi ăn. Người mẹ lại lấm lét nhìn quanh, nhìn ông đang chăm chú tìm kiếm… người mẹ đút vội cho đứa con nhỏ hơn miếng bánh bông lan, rứt từ trong túi áo lạnh. Ba mẹ con loanh quanh trong hàng gia vị, có lẽ là hàng ít người nhất để ăn vụng khỏi trả tiền.
Con bé mới chừng lên năm, nhưng nhanh tay lẹ mắt, thoáng cái nó đã xé được gói me bột để nấu canh chua, con bé trút ra tay, vốc vô miệng, hét lên! Thằng bé ngồi trên xe chợ, khóc bè theo chị, đòi bịch me vung vãi trên sàn nhà… Mẹ chúng dùng chân lùa vội me đổ, xoá dấu vết. Giấu cái bịch không vô hàng hoá trên kệ để phi tang. Đâu đó, người mẹ dỗ con bằng bánh bông lan trong túi. Miếng cuối cùng cho vào miệng mình, giấu miếng ny-lon gói bánh bông lan vô hàng hoá trên kệ để phi tang. Mấy mẹ con loanh quanh, khui chai giấm táo. Chắc tưởng nước ép trái táo thơm ngọt, người mẹ làm một ngụm… nuốt không trôi, nhổ không xong. Con thì khóc rống lên đòi uống. Người mẹ vội giấu đi chai nước nhìn đẹp nhưng uống chua lè, đẩy đứa con nhỏ, lôi đứa con lớn đi theo qua hàng kế tiếp.
Ông Hiển thở dài, chả ra hiền nhân thánh sống. Nghĩ đến việc nấu nồi phở để tết có ai ăn thì ăn. Ai ngán thịt mỡ dưa hành thì ăn, nghĩa là không chắc có ai ăn. Giá vợ ông thấy được có người không có gì ăn thì đã không sai ông đi mua gia vị nấu phở mà phải đúng hiệu, đúng loại…
Ông lại thở dài, nhìn mỏi mắt cũng tìm không ra quới nhân, đành chìa cái bao bì gia vị nấu phở ra trước mặt người mẹ trẻ, khi ba mẹ con họ trở lại hàng gia vị. Ong nói, “Thưa cô, làm ơn chỉ giùm tôi loại gia vị nấu phở này, để ở đâu"” Người đàn bà trẻ nhìn chằm chặp vào mặt ông. Sự khiếm nhã quen quen, nhưng ông không nhớ kịp đến khi cô ấy lên tiếng, “Chú Hiển phải không" Phải chú Hiển không"”