Gia Đình Lủng Củng Tại....Con Chim
Tác giả: Phila To
Bài số 2840-1628910- vb8211810
Tác giả tên thật là Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. 1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, bài nào cũng cho thấy tấm lòng và sự lạc quan, yêu đời. Bài viết mới của ông lần này liên đến... phòng the.
***
Như thường lệ, mỗi buổi sáng đúng 6 giờ là tôi sang rủ Phi đi bộ, nhưng hôm nay thấy anh đang đi tới đi lui bên hông nhà mà lại còn phì phà điếu thuốc trên môi, tôi chưa kịp "Goodmorning Sir" thì anh đã nhỏ nhe:
-Ông đi một mình đi, hôm nay tôi thấy trong người hơi mệt. Tôi đưa tay chào anh theo lối nhà binh rồi đi một mình nhưng không quên quay lại nhắc chừng anh để ý đến áp huyết. Thiếu Phi tôi cảm thấy "như cô đơn" và việc Phi dở chứng tái hút thuốc khiến tôi không còn hứng thú đi tiếp nên quay về.
Trong khu tôi ở có khoảng hơn chục gia đình người Việt, các bà thì quen thân với nhau lắm, họ rủ nhau đi bộ mỗi buổi sáng, đi chợ cuối tuần, trong vườn có trái cây thì đem tặng nhau kèm theo nụ cười và trao đổi những chuyện hằng ngày, đúng là "bán chị em xa mua láng giềng gần". Nhưng láng giềng đối với cánh đàn ông thì vẫn xa-xa, vì công việc làm ăn và thì giờ quá eo hẹp nên họ thường vẫy tay chào nhau rồi ai về nhà nấy.
Riêng Phi và tôi quen biết nhau từ trại "cải tạo" số 8 Hoàng Liên Sơn (BV) nay ở cạnh nhau nên dễ kết thân như anh em. Lúc còn ở trong tù, vì anh là dân tác chiến nên khi đi lao động trên núi trên rừng là anh nhanh như sóc, chỉ tiêu trại giao khá nặng đối với người yếu nhưng không thành vần đề đối với anh nên khi xong việc là anh quay sang giúp bạn đuối sức trong tổ như Thắng-Què, Sơn-Chột, Lãm-Suyễn v.v..sau đó thì Phi thoắt biến vào rừng với "con rựa" trên tay. Khi trở lại thì thế nào cũng có nấm mèo, cổ hũ dừa, đôi khi một túi cua đá mà anh mò được trong các khe suối. Cái hay là Phi không ăn mà cho anh em trong tổ, tôi hỏi lý do thì anh nói đi cho biết núi biết rừng chứ bao tử của lính tác chiến đã quen với kham khổ rồi nên dễ thích ứng với khẩu phần lương thực nhà tù. Sau này tôi mới hiểu anh xông pha vào rừng rậm là có lý do, nhưng mục đích không thành, "mưu sự tại Phi mà thành sự do thằng có súng AK"!.
Vài ngày sau vẫn không thấy Phi đi bộ, tôi chưa kịp gặp để hỏi thăm anh có phải vì bệnh cao máu không thì vào buổi chiều cuối tuần, khi các bà rủ nhau đi xem "Lá Thư Chiến Trường" của trung tâm Asia thì Phi sang nhà tôi chơi, vẫn ra góc vườn nơi chúng tôi thường ngồi với ấm trà Thái Nguyên và chuyện chiến trường xưa, nhưng hôm nay vừa ngồi xuống là Phi rút từ trong túi áo jacket ra chai rượu đã vơi đi một phần ba, tu một hớp rồi đưa qua tôi:-Làm một ngụm cho ấm bụng.-Làm thì làm chứ sợ thằng T.. đen nào. Đón chai rượu từ tay Phi, tôi ngửa cổ làm một ngụm nhỏ, rượu Martell cay sè đắng nghét, ôi vị ngọt ngày xưa nay còn đâu! Chai rượu uống dở dang thế này chắc là mấy bữa nay Phi "tu" một mình. Trong giới lưu linh đã truyền cho nhau bí kíp là . . thứ nhất chớ tu tại bar*, thì nhì không tu tại gia*, thứ ba hãy "tu chùa*", nay Phi vi phạm giới cấm thứ hai thì là nguyên nhân chuyện quái đản gì đây" (* uống ở bar nó cắt cổ, uống ở nhà khổ vợ, uống chùa, tu chùa là khỏe nhất, không mất tiền). Tôi nhớ mãi cái ngày . . vì sức khỏe của các Bà (viết hoa đấy nhá) mà chúng tôi đành phải ngoéo tay nhau hứa không "tu" nữa. Cụ Tú Xương khi xưa cũng vì các bà mà bỏ rượu đấy:Một trà một rượu một đàn bàBa cái lăng nhăng nó quấy ta
Chừa được thứ nào hay thứ ấy. Có chăng là chừa rượu với chừa trà. (TX). Cụ Tú là nhà nho nên chỉ có "ba lăng nhăng", tụi tôi là nhà . . binh nên có thêm hai cái nữa là café thuốc lá. Ở Mỹ rượu ngon không thiếu, thuốc thơm đủ hiệu mà đành lòng phải chia tay người tình "khói sương" (T. Vấn) để chỉ còn chung tình với các bà mà thôi. Không biết cụ Tú lăng nhăng với bao nhiêu bà nhưng còn Phi, từ ngày về ở rể thì chỉ có một bà. Đôi lúc tôi chê anh "cù lần" thì anh nhếch mép cười:-Cậu tìm hộ tớ xem có cô nào đẹp, dễ thương và hiền (!) như bà Thủy của tớ không đã" Thực tình từ đáy lòng thì anh đần ông nào cũng thầm khen vợ mình đẹp, ngoan, hiền (") và dễ thương nhưng ít khi nào dám nói thật với vợ vì sợ các bà làm tới nên chỉ đem khoe nhau trong đám bạn đần ông. Phi ca tụng "nhà tôi" của anh, tuy chưa bao giờ sửa sang mà vẫn còn như mới cũng là lẽ thường tình. Nhưng thái độ bất thường, phá giới, hút thuốc uống rượu của anh anh hôm nay chắc là có gì không ổn đây! Tôi đưa chai rượu lại cho Phi rồi nói:-Rượu ngon mà sao hồi này uống thấy đắng nghét, để tôi đi pha ấm trà. Phi níu tay tôi lại: -Thôi khỏi, trà làm gì cho đời thêm chát, mày nói đúng "lòng buồn rượu có ngon đâu bao giờ", tao đang buồn. Tuy đồng tuổi và thân với nhau từ lâu nhưng trong cách xưng hô, chúng tôi vẫn dùng hai tiếng "ông-tôi", nay bất ngờ nghe "mày-tao" nên tôi ngồi lại và nhìn thẳng vào mắt Phi như chờ đợi lắng nghe để chia xẻ nỗi buồn với bạn, Phi ngần ngừ rồi gắn điếu thuốc lên môi:-Tôi đang có chuyện bất đồng với bà Thủy. -Bất hòa hay bất đồng"-Rõ khỉ, bất nào cũng là bất, vợ chồng tôi gằn hắt nhau, bà ấy sửa lưng tôi rồi tôi sửa lại thế là sinh to tiếng vì chuyện không đâu, chuyện vớ vẩn, vì chuyện con. . . Tôi chặn ngang lời Phi:-Tưởng gì quan trọng khiến ông mất ngủ chứ còn chuyện bất đồng ý kiến giữa hai vợ chồng là bình thường không thể tránh được, không bất đồng mới là chuyện lạ. Càng già càng nẩy sinh nhiều dị biệt mà bắt nguồn cũng từ cánh đàn ông chúng mình mà ra cả.
Này nhá, khi còn lẽo đẽo theo sau cô nữ sinh thì không tiếc lời khen em xinh em đẹp, đến khi được sánh vai, đi chung một đường thì đâm ra hà tiện lời nói, tới tuổi da nổi đồi mồi thì chỉ biết nói nhiều về dĩ vãng của cá nhân mình, truyện trai gái, truyện nhậu nhẹt, truyện đánh đấm từ Đông sang Tây, từ Nam lên Bắc mà chẳng lưu tâm gì đến "hiện tại" đang ngồi ngay trước mặt. Nếu cùng phải đi ra ngoài đường với nhau thì ông nhanh chân đi trước, bà chậm bước theo sau, lâu lâu ông quay lại gắt "sao đi chậm thế!".
Vì vậy các bà không "chỉnh" các ông mới là chuyện lạ, vả lại khi trời phú cho các bà nét đẹp, là người đẹp thì cũng kèm theo cái nết "cằn nhằn" cho thêm phần duyên dáng (!). Nghe riết rồi quen, ngày nào thấy vắng tiếng thì nhớ, "nhớ em như nhớ bánh thuốc lào", một khi các bà không nói . . nhiều mới là điều đáng lo ngại, khi các bà biếng ăn ít nói là lúc sức khỏe không được ổn định, đây mới là lúc các ông phải đặc biệt lưu tâm, lo thực sự đấy.
Trong sinh hoạt giữa hai vợ chồng, các ông thường mắc khuyết điểm là "thương em anh đề trong lòng" còn bề ngoài thì tỏ vẻ khô khan lạnh lùng! Đã hà tiện lời khen lại còn hay lý sự cùn, rồi một khi "kẻ ở người đi" thì mới tiếc thương hối hận không biết nâng niu trân quý những điều có sẵn trong tay. Điển hình như trường hợp của bố mẹ tôi.
Lúc sinh thời, mỗi khi bàn về vấn đề gì thì bố tôi hay gắt còn mẹ tôi thì lại hay cằn nhằn, nhưng sau đó thì ông vui vẻ và con tim bà cũng "vui trở lại" nên lại mang bầu, nhờ vậy chúng tôi có tất cả mười bốn anh chị em. Khi tuổi đã cao, cụ bà mắc bệnh cao máu tiểu đường thì cụ ông đích thân săn sóc thuốc men, nhưng cái tật gắt gỏng vẫn còn. Tôi nhớ mãi hình ảnh mỗi khi mang thuốc và ly nước đến cho hiền thê, thay vì nhỏ nhẹ êm dịu thì bố tôi lại cao giọng:
-Thuốc đây bà uống đi.
Cụ bà không hài lòng, có vẻ buồn buồn không chịu uống khiến cụ ông phải gắt lần thứ hai, nhưng khi có con nào thay nhiệm vụ cho bố, mang thuốc cho mẹ thì cụ bà lại lo lắng hỏi:
-"Thế bố các con đi đâu rồi"".
Khi cụ bà ra "ở riêng", cụ ông biếng nói nhưng siêng ra vườn "Vĩnh Cửu" thăm viếng và mang hoa tặng cụ bà, việc mà bố tôi chưa bao giờ làm khi mẹ tôi còn sống. Khi trước, bố tôi lúc nào cũng bận rộn với sách báo, cái radio bên cạnh làm việc 24/24, hết LRS thì tới VNCR rồi BBC, RFI v. v. . trong khi đó thì mẹ tôi lủi thủi một mình ngoài vườn! Nay thì ông không còn đọc báo, không nghe radio nữa mà thường xuyên ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn ra góc vườn, nơi mà khi còn sống mẹ tôi thường ngồi săn sóc mấy cây húng quế, mấy cây ớt hiểm và cả bụi lá mơ, những thứ mà mẹ tôi thường tự tay hái khi bố có món giò heo nấu giả cầy.
PHILA TO
Xin cam on tac gia.