Chuyện Chiều Chúa Nhật
Tác giả: Cánh Chuồn Chuồn
Bài số 2790-1628861- vb8112209
Tác giả tên thật Hồ Việt Tân, một cựu chiến binh Thuỷ Quân Lục Chiến Mỹ gốc Việt, từng nhận giải tác phẩm Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết “Chuyện 2 Chàng Thuỷ Quân Lục Chiến”. Ông hiện sống với cha mẹ già bệnh tại Los Angeles. Bài viết sau đây nói lên tín tâm tôn giáo của tác giả, nhưng đồng thời cũng cho thấy những “sắc mắc” vui vui. Dĩ nhiên, những câu hỏi vui trong bài là của riêng tác giả, không thể hiện quan điểm của Việt Báo Viết Về Nước Mỹ.
***
Hai mươi năm làm một công dân Hoa Kỳ nhưng tôi vẫn không thuộc chính xác những qui định về Nhân Quyền và tự do trong luật pháp Hòa Kỳ. Tôi chỉ nhớ đại khái bảy điều chính là: Tự do ngôn luận; Tự do tư tưởng; Tự do báo chí; Tự do tôn giáo; Tự do đi lại; Tự do hội họp và Tự do bầu cử.
Những Nhân Quyền và tự do trên, cũng là một phần trong những Nhân Quyền mà Liên Hiệp Quốc đã thông qua và công bố sau Đệ Nhị Thế Chiến, được đảm bảo bởi luật pháp của Hoa Kỳ.
Bao nhiêu người Việt Nam đã hy sinh trong những cuộc chiến, bao nhiêu người Việt Nam đã/đang mòn mỏi trong ngục tù Việt Cộng và bao nhiêu người Việt Nam đã thiệt mạng trên đường đào thoát khỏi ách cai trị của Việt Cộng bằng đường biển và đường bộ (năm 1954 và sau 1975) vì muốn bảo vệ, sống, và hưởng những tự do và Nhân Quyền kể trên.
Tôi phải sống! Tôi phải sống xứng đáng để hưởng những quyền lợi của tự do và Nhân Quyền kể trên.
***
Chiều Chúa Nhật, chỉ có cha mẹ tôi và tôi ở nhà, anh chị tôi đưa hai đứa cháu đi học tiếng Việt tại một ngôi chùa gần nhà.
Đang ngồi phá vọc cái máy điện toán thì có tiếng chuông cửa. Mở cửa ra thì thấy hai cô gái trẻ và dễ nhìn - một cô dân Hoa Kỳ da trắng và một cô dân Hoa Kỳ gốc Đại Hàn.
- Cảm ơn Thượng Đế đã biến những điều con cầu nguyện thành sự thật! Tôi nói và mừng thầm trong bụng.
- Chú có chút thời gian để trả lời một câu hỏi của cháu không" Cô gái da trắng hỏi tôi một cách lịch sự và lễ độ.
Nghe câu hỏi và thấy tính cách của hai cô gái, tôi biết là họ mới dự lễ từ nhà thờ ra và đi giảng đạo hay truyền giáo cho những nhà gần nhà thờ.
Tôi xin đổi đề tài một chút, và tôi hứa là sẽ quay trở lại khúc gây cấn đã kể trên, để trình bày cho đọc giả biết thêm về hai góc cạnh nho nhỏ của đời sống ở nước Mỹ.
Thứ nhứt, bất cứ ai sống ở nước Mỹ này không sớm thì muộn, không chóng thì chày, có ngày sẽ được những tín đồ Công Giáo, Tin Lành hay những giáo phái của hai đạo này bấm chuông hay gõ cửa để giảng đạo và truyền giáo.
Qua kinh nghiệm bản thân, tôi thấy những tín đồ này rất lịch sự và lòng tin Chúa và Thượng Đế của họ rất mãnh liệt.
Thường thì tôi hay những người trong gia đình từ chối nói chuyện với họ bằng hai lý do là chúng tôi là người đạo Phật hay chúng tôi đang bận việc gì đó nên không tiện để tiếp họ. Ngược lại họ cũng xin lỗi đã làm phiền chúng tôi; có khi họ xin để lại một vài cuốn sách mỏng hay một vài tờ giấy về đạo giáo của họ và yêu cầu chúng tôi đọc.
Đôi khi cũng có vài người tỏ ý muốn phụ giúp làm công việc nhà như cắt cỏ, hút bụi, đổ rác để tạo cơ hội nói chuyện và truyền giảng đạo giáo của họ, tôi phải khéo léo và cố gắng lắm mới từ chối họ được.
Thứ nhì là những ai sống ở trên nước Mỹ đều biết để cư xữ một cách tế nhị bốn chuyện liên quan đền tuổi tác, lương tiền, chính trị và tôn giáo.
Tuổi tác và lương tiền thì miễn bàn, vì phép lịch sự - không nên hỏi đến, không nên đụng đến; nhứt là tuổi tác và lương tiền của mấy bà, mấy cô. Chính trị và tôn giáo cùng phe, cùng đảng, cùng đạo thì thoải mái. Còn khác phe, khác đảng, khác đạo thì khi nói chuyện hay đụng chạm phải tế nhị và vô cùng tế nhị mới khỏi mất lòng.
Mấy điều trên được đúc kết từ kinh nghiệm bản thân.
Tôi xin quay lại khúc gây cấn của chuyện chiều Chúa Nhật với hai cô gái trẻ và dễ nhìn đã bấm chuông nhà tôi.
Nhà tôi ở ngay ngã tư đường, cách cái nhà thờ Tin Lành năm lô đường nên vô tình nhà tôi đã trở thành một mục tiêu dễ dàng cho những tín đồ Tin Lành đi lễ ra rồi ghé ngang qua truyền giáo hay giảng đạo.
Cô gái da trắng đã hỏi tôi.
-Chú có chút thời gian để trả lời một câu hỏi của cháu không"
-Đây là câu hỏi duy nhất mà cô muốn tôi trả lời phải không" Tôi ghẹo. Trái tim "mùa đông" của tôi vẫn còn chỗ cho những nữ tín đồ trẻ và dễ nhìn.
-Không phải như vậy! Cô gái da trắng lúng túng đáp.
-Vâng! Tôi đang rảnh. Hai cô có muốn vào nhà, ngồi nói chuyện không" Chỉ có tôi và cha mẹ tôi ở nhà.
-Không phiền chú chứ" Cô gái gốc Đại Hàn lịch sự hỏi.
-Chuyện nhỏ! Hai cô có muốn uống Coke hay nước lạnh không" Cứ việc lấy ghế ngồi thoải mái.
Tôi mời hai cô gái vào phòng làm việc và tỏ thái độ lịch sự tối thiểu của người Việt Nam đối với khách.
-Không dám làm phiền chú! Chúng cháu chỉ nói chuyện một lát thôi!
-Chuyện nhỏ! Nếu hai cô không phiền thì tôi vừa phá vọc máy điện toán vừa nói chuyện.
-Tùy chú! Cháu xin giới thiệu đây là Nicky và cháu tên Thư Kỳ.
-Gọi tôi là V.
Tên cô gái gốc Đại Hàn này khó phát âm nên tôi đặt cho cô ta tên một nữ tài tử điện ảnh Hồng Kông/Đài Loan, và Nicky và Thư Kỳ có vần nên càng dể nhớ.
Hai cô gái trẻ và dễ nhìn này tuổi tác đáng cháu của tôi; nhưng vì rảnh và muốn tập nói tiếng Mỹ cho dẻo lưỡi nên tôi mới mời hai cô gái này vào nhà.
Cha tôi đang theo Triển Chiêu và Bao Công để xử án trong phòng khách, mẹ tôi thì đang niệm Phật A Di Đà ở trong phòng ngủ, còn Phật Thích Ca thì vô cùng từ bi đang ngồi kiết già trên tòa sen ở phòng thờ chứ như Đức Phật đứng trong phòng làm việc và đọc được tư tưởng trong đầu tôi thì ngài đã đá tôi lộn cù mèo rồi.
Chiều Chúa Nhật thật tuyệt vời!
- Hồi nãy cháu có muốn hỏi chú điều gì phải không" Tôi nhắc và dùng vai vế của ngôn ngữ Việt cho phải đạo.
-Chú có biết là có Đức Chúa Mẹ không" Nicky hỏi tôi.
Nicky mở đầu bằng một câu hỏi lạ để tạo ra một hiếu kỳ trong đầu tôi. Tôi may mắn được học Trung học và Đại học ở Mỹ nên cách nói chuyện và bố cục văn chương Mỹ tôi thuộc nằm lòng.
-Không! Chú muốn báo cho hai cháu biết là chú theo đạo Phật. Tôi đáp, cảnh báo hai nữ tín đồ này.
-Vậy chú hãy coi đây! Ngay trong trang đầu của Thánh Kinh có nói là Đức Chúa Trời tạo ra con người cả nam và nữ theo hình dáng của Ngài. Nicky lấy cuốn Thánh Kinh trong túi xách, lật tới trang đầu tiên và chỉ cho tôi coi.
-Chú đồng ý trăm phần trăm! Nhưng cho chú hỏi một câu trước khi chúng ta tiếp tục được không" Đến lượt tôi hỏi.
-Chú cứ việc hỏi. Nicky đáp một cách hăng hái.
-Hai cháu học Thánh Kinh thì biết Đức Chúa Trời tạo ra con người cả nam và nữ theo hình dáng của Ngài, nhưng hai cháu có biết Đức Chúa Trời là người da trắng, da đen, da vàng hay da ngâm ngâm như người dân Ấn Độ hay dân vùng Trung Đông không" Tôi là dân học hỏi đã học thì phải hỏi.
Như đã nói trên, bàn luận vấn đề tôn giáo phải tế nhị và vô cùng tế nhị để khỏi mất lòng. Tôi hy vọng với sự thiệt tâm, thiệt tình muốn học hỏi và bàn luận để hiểu thêm về Đức Chúa Trời của tôi sẽ không làm mất lòng hai nữ tín đồ này.
Nicky và Thư Kỳ nhìn nhau, có lẽ là hội ý để tìm câu trả lời cho câu hỏi hơi lạc đề của tôi. Vài giây đồng hồ sau, Thư Kỳ là người lớn tuổi, già giặn và trưởng thành hơn cất tiếng trả lời.
- Hôm nay chúng ta không nói đến đề tài đó!
- Vậy cũng được! Tôi tế nhị tránh không bàn lại chuyện đó.
- Như đã nói Đức Chúa Trời tạo ra cả nam và nữ dựa trên hình dáng của Ngài; vậy chúng ta có thể kết luận rằng có Đức Chúa Cha thì phải có Đức Chúa Mẹ, chú đồng ý không"
- Có lý! Chú đồng ý trăm phần trăm! Nhưng cho chú hỏi một câu trước khi chúng ta tiếp tục được không" Lần thứ hai tôi có thắc mắc và muốn học hỏi.
- Chú cứ việc hỏi. Nicky đáp một cách yếu xìu.