“Anh biết không, bên Mỹ nghề Nail đắt lắm!”
“Sao em biết"”
“Thì chị Sáu bảo chứ sao!” Tôi ngồi đó, chợt cảm thấy buồn, nhớ ra nàng là một bác sĩ.
“Thời gian đầu chắc tụi mình sống bằng nghề này đó anh”.
Tôi biết bằng cấp của chúng tôi không dùng được ở Mỹ và...
”Đố anh biết hoa này là hoa gì"”.
Tôi nhìn những vệt vàng trên một cái nền màu xanh. Tôi bảo nàng đây là hoa mai. Nàng hôn lên má tôi:
“Anh cừ lắm. Thế còn cái này"”.
Tôi nhớ rằng hôm trước nàng đã hỏi tôi một câu tương tự như vậy khi chỉ cho tôi những chấm đỏ nho nhỏ trên một cái nền màu hồng. Tôi đáp:
“Đây là hoa đào”.
“Ôi chồng của em thông minh quá”.
Nàng ôm hôn tôi, rồi lấy bông gòn chấm aceton lau sạch những hoa mai và hoa đào. Khi mười đầu ngón tay của tôi đã khô, nàng làm lại bài thực hành buổi sáng học ở Nhà Văn Hóa Phụ Nữ. Tôi ngồi đó nhìn những vệt xanh và những vệt vàng của nàng, suy nghĩ mông lung. Tại sao tôi lại bảo nàng rằng cái vệt vàng này là một bông mai" Liệu tôi có thực sự tin như vậy không" Và tại sao tôi lại từ bỏ quê hương nơi có bà mẹ già" Liệu đó có phải một quyết định chín chắn hay không" Đôi khi tôi không chắc lắm... Tôi chỉ cảm thấy một cái gì đó như Nam Cao đã có lần diễn tả. Một sự sống mòn. Không thăng hoa được. Không toại nguyện được..
.”Anh đang suy nghĩ gì vậy"”
“Nào anh có suy nghĩ gì đâu, chỉ là...”
Đàn bà họ là vậy. Họ bắt chúng ta ngồi chết cứng ra đó như một bức tượng, xòe tay ra cho họ sơn sơn phết phết, rồi họ kiểm soát cả ý nghĩ của chúng ta...
Tôi nhớ lần tôi học lớp Cao Học Tin Học, ông thầy dạy sai bét. Học viên ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám nói. Tôi “xung phong” phản ảnh, kết cục bị đập cho một trận tơi bời.
Nàng làm việc trong nghành y tế hơn 10 năm. Vậy mà khi xuất cảnh, chúng tôi phải chi cho đại học y dược cả thảy mười tám triệu để rút bảng điểm, sau khi, theo như cái cách mà người ta vẫn làm ở Việt Nam, là nói với nhau một vài câu tình nghĩa. Rồi nhiều chuyện khác nữa mà chúng tôi đành bó tay bất lực...
”Em nghĩ mình có nên kiện chúng nó vụ mười tám triệu không"”
“Thôi dẹp vụ đó đi anh. Qua Mỹ, chúng mình sẽ kiếm mỗi tháng gấp ba lần con số đó”.
Đôi khi tôi cảm thấy buồn vì ở trên chính đất nước của mình, tôi không sao làm được cái mà chúng tôi cho rằng lý ra phải là như vậy. Có lẽ đó là lý do chúng tôi muốn đến Miền Đất Hứa...
”Anh thấy hoa đào này thế nào"”
“Đẹp hơn lần trước rất nhiều. Chỉ có điều...”
“Có điều thế nào anh"”.
“Chỉ có điều, nó không đẹp bằng em”. “Ghét anh quá, chỉ có cái nịnh người ta là không ai bằng!” nàng dí một ngón tay vào trán của tôi.
Dưới ánh đèn vàng, nàng thật đẹp với làn da trắng như tuyết và đôi má ửng hồng. Tôi chợt nhớ tới câu thơ của Thôi Hộ “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng”. À, không. Miền Đất Hứa. Tôi chợt nhớ rằng Miền Đất Hứa đã từng cưu mang cho Albert Einstein, đã mang lại vinh quang cho Charlie Chaplin. Nơi ấy một người “nước ngoài” non- anglo saxon như Henry Kissinger, như Madeleine Albright cũng có thể thành danh. Nơi ấy...
”Hoa mai lần này sao hả anh"”.
“Hoa mai này của em đẹp hơn tất cả”. Tôi hôn lên má nàng.
*
Chúng tôi đáp xuống phi trường J.F Kennedy một sáng xuân nhạt nắng. Một gian phòng to lớn hiện ra trước mắt chúng tôi. Hành khách đủ mọi màu da và đủ mọi quốc tịch đang sắp hàng làm thủ tục nhập cảnh. Một phụ nữ da đen to và mập hướng dẫn chúng tôi vào entry của mình. Một phụ nữ da trắng đeo kính trắng làm thủ tục cho chúng tôi. Chính tại nơi đây, tại gian phòng này, tôi cảm thấy rõ nhất ý nghĩa của ba từ “Hợp Chủng Quốc”.
Đằng sau những entry là một gian phòng cao lớn hơn nữa, nơi chúng tôi nhận hành lý trên những băng chuyền. Cảm giác thứ hai của tôi về nước Mỹ là một cái gì đó rộng lớn, mênh mông được tổ chức có qui củ, sắp đặt đâu vào đấy.
Cảm giác đó được xác nhận thêm một lần nữa khi anh Bảy chở chúng tôi từ phi trường về nhà trên xa lộ xuyên bang khổng lồ có tám lằn xe chạy, hai bên là hai hàng cây thẳng tắp đang rộ mùa hoa.
Sáng thứ hai, anh Bảy dẫn chúng tôi đi làm thẻ an sinh xã hội. Tôi thấy có nhiều nhân viên người da đen làm việc bên cạnh những đồng sự da trắng.
Khi chúng tôi đến ngân hàng Chevy Chase để mở tài khoản, tôi nhẩm đếm có hai thanh niên người da đen, ba hispanic và ba người da trắng đang làm việc. Một nhân viên da đen bóng lưỡng vận veston thắt cravate tiếp chuyện chúng tôi rất lễ độ và ân cần.
Tại cửa hàng Mc Donald gần chỗ tôi ở, tôi thấy số nhân viên da vàng và da đen còn nhiều hơn cả số nhân viên da trắng. Tôi hiểu đó là sự cố gắng của nhiều đời tổng thống Hoa Kỳ. Và ngày hôm nay, khi tôi nhìn thấy một người da đen trong bộ đồng phục ngẩng cao đầu, tôi chợt nhớ đến một người: Abraham Lincoln.
Cho đến tận bây giờ tôi chưa hiểu thấu đáo thế nào là vĩ nhân và thế nào là những điều vĩ đại. Song tôi nghĩ rằng nếu chúng ta làm được một cái gì đó vì nhân phẩm của những người da màu thì hành động đó cũng xứng đáng được gọi là vĩ đại. Đôi khi tôi ao ước được đứng trước mồ của Lincoln để nói với ông ta rằng: “Sir, Lincoln, ông đã đặt người da đen ngang hàng với người da trắng. Hành động đó là vĩ đại. Và ông là một vĩ nhân”.
Anh Bảy đã giành riêng cho chúng tôi một gian phòng. Lần đầu tiên bước vào đây, tôi cầm bàn tay nàng khẽ nói: “Vậy là chúng mình đã đến Miền Đất Hứa”. Chúng tôi soạn valy hành lý. Chúng tôi không mang theo một nắm đất của quê nhà như nhạc sĩ Chopin. Nhưng tôi có mang theo một bức hình Phật Thích Ca Mâu Ni mà thầy Tuệ Quyền đã tặng cho tôi. Tôi ngắm nhìn bức hình Đức Phật. Từ trong đó toát ra sự bình an, tĩnh lặng như mảnh đất nơi đây.
*
Maryland là một miền đất đẹp, khí hậu trong lành, rất nhiều cây cối và rất nhiều hoa. Hoa nở khắp nơi, đẹp không thể tả. Hoa nở nhiều đến nỗi phấn hoa tràn vào không khí làm cho người ta bị dị ứng (bên đây gọi là “Allergy”) Trước nhà anh Bảy có bụi hoa azalea rất đẹp. Chúng tôi cũng nhìn thấy loại hoa này trên con đường Wendy Lane chỗ chúng tôi ở. Có nơi màu tím. Có nơi màu hồng. Có nơi màu trắng. Có những con đường hoa tulip nở đỏ rực. Phải chăng là điều kỳ diệu khi chúng tôi đến Hoa Kỳ vào một mùa hoa"
Nguyễn Vũ Duy Linh