Xin Gửi Một Tấm Lòng Trân Quí
Tác giả: Võ Như Ý
Bài số 2760-1628831- vb2101909
Tên thật là Võ thị Tuý Phượng và sau khi vào quốc tịch Mỹ đã đổi tên là Võ, Crystal H., sinh năm 1970 ở Đà Nẵng. Năm 15 tuổi đã vượt biên cùng một người anh và bà con, sang Mỹ năm 1986. Hiện là cư dân San Gabriel CA,; Công việc: cán sự viên cho Ty Xã Hội Hạt. Sau đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô.
***
Vào một buổi sáng sớm, trong sở An Sinh Xã Hội tại Quận Hạt, một cô bạn đồng nghiệp người Mễ nhờ tôi thông dịch giùm cô, vì khách của cô là người Việt không rành tiếng Anh. Cầm điện thoại lên, tôi nghe đường dây bên kia cất lên một giọng nói thật ngọt ngào:
--Chị ơi, chồng em đến văn phòng bảc sĩ sáng nay nhưng họ nói thẻ khám bệnh không xài được.
Tôi thông dịch lại cho cô đồng nghiệp và cô ta giải thích lý do thẻ khám bệnh bị trở ngại. Sau đó tôi nói với chị Việt Nam chúng tôi sẽ điều chỉnh lại hồ sơ cho chị ấy. Chị thốt lên một lời làm tôi rất xúc động:
--Chị ơi, em nói điều này xin chị đừng giận.
Tôi nghĩ có chuyện gì để mình giận đâu. Đây là công việc của mình cơ mà.
--Bệnh tình chồng em rất trầm trọng, cần phải có thuốc mỗi ngày. Anh ấy là người quan trọng nhất trong gia đình. Xin chị giúp em.
Nghe tới đó bỗng dưng tôi thấy lòng mình chùng xuống. Chị ấy lại tiếp:
--Chồng em ở phòng bác sĩ chờ giấy tờ chỉnh lại nghe chị! Chúng em không có xe để về nhà.
Nghe xong tôi thấy rất cảm thương hoàn cảnh của chị ấy. Tôi yêu cầu cô đồng nghiệp điều chỉnh giấy tờ gấp rồi chuyển hồ sơ sang cho tôi.
Chuyện này xảy ra tại chỗ làm của tôi đúng lúc tôi đang dự định viết một bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên. Câu nói "Anh ấy là người quan trọng nhất trong gia đình. Xin chị giúp em" có liên quan ít nhiều đến đứa em trai của tôi. Nó là đứa em tôi yêu quý nhất. Tôi từng khẩn cầu Trời cao giúp nó, nhưng ông Trời đã không nghe không thấy gì. Em tôi đã ra đi vĩnh viễn, để lại trong tôi một vết thương sâu sắc. Cho đến nay mỗi lần thấy những cảnh thương tâm, tôi rất xúc động, đau lòng như thuở nào còn ở quê nhà, lúc em tôi vừa ra đi vĩnh viễn.
*EM TÔI
Ba Mẹ đặt tên cho nó là Võ Hoàng Vũ. Cái tên xinh đẹp như vậy nhưng cả nhà ai cũng gọi nó là thằng Tí. Thằng Tí xinh đẹp và ngộ nghĩnh lắm. Nhiều lúc tôi thích bế nó sang nhà hàng xóm để được nghe những lời khen:
--Trông thằng Tí trắng và xinh quá. Nó giống như Tây lai.
Ba mẹ tôi có tất cả bảy người con. Tôi là con thứ năm, út là thằng Tí. Gia đình tôi sống về nghề nông nên cuộc sống vật chất đôi lúc gặp khá nhiều khó khăn. Chị Hai tôi học xong lớp năm phải nghỉ học ở nhà trông nom đàn em và phụ giúp gia đình trong việc đồng áng. Còn tôi sau giờ đi học về phải lo cho thằng Tí cái ăn cái ngủ. Có nhiều buổi trưa hè, tụi bạn hàng xóm nhảy dây, chơi banh vui vẻ hết sức, trong khi tôi phải ru cho thằng Tí ngủ trên võng rồi mới được đi chơi. Vì ham chơi nên tôi muốn cho Tí ngủ lẹ. Có lần tôi nhỏ nhẹ nói với Tí:
--Tí, em nhắm mắt lại rồi ngủ đi nghe!
Thằng Tí ngoan ngoãn nghe lời tôi nhắm mắt. Tôi tiếp tục đưa võng vài ba phút nữa rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà. Tôi mới bước được hai ba bước thì Tí la lên:
--Em chưa có ngủ đâu, Chị Phượng!
Thế là tôi quay lại cằn nhằn sao Tí không chịu ngủ cho lẹ.
Năm Tí lên bốn tuổi, ba mẹ cho nó vào học lớp mầm non. Đi học vài ngày về tới nhà nó lấy phấn vẻ khắp tường. Bé hoạt bát, ngoan ngoãn hết sức nhưng không may lại mắc bệnh hở van tim từ lúc mới sanh. Gia đình thiếu trước hụt sau, mà tối ngày còn phải lo chạy chữa cái bệnh hiểm nghèo của Tí.
Lúc đó tôi nghe Ba nói nếu Tí ra nước ngoài thì mới có cơ hội chửa bệnh. Than ôi! Gia đình tôi làm sao có đủ điều kiện cho nó ra nước ngoài để chữa trị.
Sau đó Tí phải lên bệnh viện nằm nên trong nhà vắng tiếng cười giòn của nó. Một thời gian sau khi xuất viện, nước da Tí trắng hơn trước nhiều, nhưng chẳng phải trắng hồng như trước mà trắng mét xanh xao . Tí mập lên, nhưng cái mập đây không phải được lên cân mà mập vì bệnh thủng. Nhìn bé bệnh tật khốn khổ như vậy tôi càng thương bé nhiều hơn trước.
Trong nhà tôi có thờ Phật và ông bà tổ tiên. Trưa nào trước khi dùng cơm, gia đình tôi cũng dâng mâm cơm lên cúng ông Bành Tổ, chú Sáu, cô Ba tôi và các vị thần linh. Thằng Tí thấy vậy nên có lần đứng kế bên má tôi nói:
--Má! Má cầu xin cho con hết bệnh nghe má.
--Thằng Tí ngoan. Má lúc nào cũng cầu xin cho con hết bệnh, sống khỏe mạnh, vui vẻ như đám con nít hàng xóm.
Trong lời nói dịu hiền của má, tôi như thấy rõ từng giọt nước mắt chảy ngược vào tim bà.
Thế rồi một hôm tôi đang đến nhà hàng xóm chơi thì thấy ba má đưa thằng Tí từ bệnh viện về. Tôi vội về nhà, thấy mọi người đang khóc lóc kể lể. Tôi biết thằng Tí đã ra đi vĩnh viễn, không một lời từ giã. Lúc đó tôi chết lặng, không nói năng gì cả. Chị hai vừa khóc vừa la:
--Thằng Tí của mình chết rồi. Sao không thấy mày khóc vậy Phượng"!
Mấy ngày sau gia đình đem Tí chôn cất trước nhà, chỉ cách có năm bảy bước. Mỗi ngày tôi đều đứng bên nấm mồ của Tí mà tôi không tin là nó nằm trong đó. Tôi không tin đứa em trai mình trông nom từ lúc mới lọt lòng đang nằm trong nắm đất lạnh lẽo này. Tôi không tin! Tôi không tin em đã nở bỏ chị ra đi.
Từ lúc đó tôi trở thành một người trầm lặng. Tôi chẳng còn thích thú gì để chạy nhảy với đám bạn trong những buổi trưa hè. Tôi chẳng muốn làm gì hết ngoài việc nghĩ đến thằng em xấu số của mình. Tôi nghĩ đến nó quá nhiều đến nỗi đêm đêm nằm mộng thấy nó. Có lần tôi kể cho ba má nghe tôi mộng thấy Tí nói nó không nhận được áo quần ba má cúng cho nó. Thế là ba má vội vã mua áo quần giấy cho Tí ngay.
Tí ra đi mà tôi chẳng có được một tấm hình của nó để nhìn cho đỡ nhớ. Nhà tôi nghèo đến nỗi cơm chưa no bụng lấy tiền đâu mua máy chụp hình. Thế là mỗi lúc nhớ nó quá tôi chỉ còn biết nhìn lên bức tường, nơi có hình vẽ bằng phấn của Tí. Tôi thường nằm mộng thấy Tí suốt hơn 10 năm sau khi nó qua đời. có lúc tôi mơ tthấy mình dắt em đi dạo phố như ngày nào.
Nhiều năm qua, đã tưởng vết thương trong tâm hồn tôi cũng nguôi ngoai phần nào, nhưng vừa rồi tôi lại nhớ đến đứa em trai nhiều hơn lúc nào hết.
*VƯỢT BIỂN
Vượt biên là một trong những kỷ niệm khó quên nhất trong đời tôi. Đây là một biến cố thay đổi hẳn cuộc đời tôi khi tôi mới vừa tròn 15 tuổi. Giờ đây mỗi lần nghĩ lại cảnh sống bập bềnh và hãi hùng trên biển đông, không đủ thức ăn, nước uống và không khí hít thở, tôi không khỏi rùng mình ghê sợ.
Mùa hè năm 1985, tôi lên thành phố sống với gia đình ông bà nôi. Mỗi ngày tôi phụ giúp cô Út công việc nhà cửa, chợ búa. Cuộc sống của tôi lúc bấy giờ rất hồn nhiên và vô tư. Một hôm anh Ba tôi từ dưới quê lên cho biết ba má muốn tôi cùng đi vượt biên với anh Ba . Lúc đó tôi không biết gì nhiều về vượt biên.
Thời gian từ lúc anh ba cho biết tin đến lúc ra đi không xa bao nhiêu. Tôi vội vã thu dọn, trở về quê thăm gia đình và bạn bè một lần cuối . Về tới nhà bỗng dưng tôi cảm thấy thương yêu tha thiết gia đình hơn trước nhiều. Đêm nào gia đình tôi cũng thức thật khuya để trò chuyện với tôi. Mọi người dặn dò tôi đủ thứ. Ai cũng nói tôi là con gái mới lớn lên mà không có gia đình bên cạnh, mọi chuyện cần phải thận trọng. Còn tôi thì hứa với họ rằng khi vượt biên bình an rồi, sẽ cố gắng làm việc để dành tiền mua quà gởi về cho mọi người.
Tôi trở lại nhà nội để chuẩn bị cho chuyến đi, một chuyến đi mà tôi không biết kết quả sẽ ra sao. Hôm đó ba má đều có mặt ở nhà nội. Không hiểu sao lúc đó tôi chẳng được phép mang hành lý. Có lẽ ba má sợ tôi bị bắt khi có mang theo hành lý, một vật chứng cho cuộc vượt biên. Chiều hôm ra đi, má tôi cứ căn dặn đủ điều.
Trời sẩm tối, ba chở tôi trên chiếc xe đạp cũ kỹ, cọc cạch đến điểm hẹn. Ngồi trên yên xe sau, tôi chẳng biết nói gì. Đến trạm xe, tôi chào ba và lặng lẽ tiến về phía đám đông, nơi có chiếc xe tải đậu sẵn. Tôi thấy trên xe có anh ba tôi, gia đình cô dượng và hai người anh bà con. Ngồi trên xe tôi cảm thấy rất khó thở vì xe bị phủ kín.
Sau khi xe chạy được một vài tiếng đồng hồ, chúng tôi đến Vũng Tàu. Từ nơi xuống xe cho đến tàu, đường đi chỉ toàn là bùn sình lún sâu đến đầu gối. Tôi đi được vài bước thì chiếc dép lún sâu xuống sình. Chẳng những vậy mà đằng sau còn có nhiều người xô đẩỵ Thế là đôi dép duy nhất của tôi đã bị bỏ lạị dưới sình.
Trên tàu có mấy chú thòng dây xuống, nói cho con nít và đàn bà lên trước. Tôi vội vã đu dây leo lên tàu. Chuyến đi có khoảng hai trăm người, có một vài bà có bầu sắp sanh nữa. Leo lên tàu rồi, chúng tôi bị lùa xuống hầm. Hàng trăm người ngồi sát sạt bên nhau, rất khó chịu và ngột ngạt. Tàu chạy được vài tiếng đồng hồ, một số người mặt tái mét, xanh xao, rồi ói mửa ngay tại chỗ. Mùi hôi tanh lan ra khắp nơi, không thể nào chịu nổi. Tôi nói với anh ba: