Tôi Là Người Mỹ
Tác giả: Sao Nam Trần ngọc Bình
Bài số 2629-16208706- v260109
Tác giả đã dự viết về nước Mỹ từ 2002 với nhiều bài viết đặc biệt. Ông là cựu sĩ quan VNCH, cựu tù chính trị, đến Mỹ theo diện HO, từng sông ở Nam California và sau cùng chọn nơi định cư tại Greenville SC. Bài viết mới, theo lời tác giả, là chuyện viết theo lòi kể lại của một bà bạn, có ông chồng định cư theo chương trình HO do chính phủ Mỹ bảo trợ.
***
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình tương đối có ăn tại một tỉnh ở miền đồng bằng sông Cửu Long. Cha tôi là một người chân chất. Ông luôn dạy dỗ chúng tôi là phải sống một cuộc đời trong sạch, không làm điều gian dối, để giữ cho tâm hồn lúc nào cũng bình thản, ung dung, thư thả như dòng sông nhỏ lững lờ êm đềm lên xuống theo thủy triều mà chúng tôi thường vẫn gọi là nước lớn, nước nhỏ.
Ngoài công việc thường nhật ra, cha tôi còn trông nom ngôi thánh thất Cao Đài gần nhà, có lẽ nhờ vậy mà ông có cuộc sống tâm linh phong phú. Đời sống đó được thể hiện qua cách sồng đạo đức không tham lam, sân hận, luôn luôn giúp đỡ bà con chòm xóm mỗi khi cần thiết như quan hôn tang tế.
Cha tôi cũng như bao nhiêu người khác sống nơi dồng ruộng, chỉ cho chúng tôi học chữ đủ để sử dụng trong đời sống hàng ngày chứ không cho học lên cao. Lý do được ông nói là sợ chúng tôi bị tiêm nhiễm văn hóa (") mà theo ông sẽ làm hư đời con gái. Điều này theo tôi, khi tôi đã trưởng thành thì là hoàn toàn sai lầm nhưng lúc đó thì cha bảo gì làm con là phải nghe.
Thế rồi theo năm tháng, chúng tôi lớn lên với hương đồng gió nội, với dòng nước lớn, nước nhỏ của dòng sông êm đềm trước nhà.
Lúc này chiến tranh xâm lược của CS đã bắt đầu nhen nhúm, đêm đêm trong xã tôi hiền hòa là như thế đã nghe thấy tiếng súng nổ từ xa vọng về.
Một hôm,có mấy chiếc tàu sắt chở một số lính đến cái đồn ở ngã ba sông, người dân chúng tôi gọi là lính của ông Tỉnh Trưởng chứ không phân biệt là Chính Quy, Địa phương hay Dân Vệ mà sau này gọi là Nghĩa Quân.
Số lính này được chia làm ba toán, mỗi toán đóng ở một cái đồn mà toán đóng ở xã tôi là một, còn hai toán kia đóng ở hai cái đồn ở xã kế bên. Sau này tôi mới biết mỗi toán lính đó là một trung đôi và ba trung đội đó họp thành một đại đội dưới quyến chỉ huy của một ông chuẩn úy người Bắc.
Tôi chỉ nghe nói thế và cũng như bao nhiêu người dân hồi đó hễ cứ thấy lính là sợ. Mỗi khi thấp thoáng thấy ông chuẩn úy cùng với toán lính lối 2 hay 3 người sắp đi tới gần nhà tôi theo con đường đất dọc theo con sông nhỏ, là tôi trốn liền không để cho ông ta thấy.
Lúc đó tôi vừa học may ở Saigon về và tôi mở một tiệm may, sửa quần áo cho bà con trong xã nên cửa chính luôn luôn mở để đón khách và để cho ánh sáng cũng như không khí mát mẻ của miền quê êm ấm tràn vào trong nhà.
Một hôm đi chợ về đang loay hoay cột chiếc ghe tam bản vào gốc cây dừa trước nhà thì tôi nghe tiếng reo vang:
- À, đây là cái cô vẫn trốn, mỗi khi tôi đi qua trước nhà đây mà.
Tôi e thẹn cúi đầu chào và lính quýnh thu dọn các túi xách vừa mới đi chợ tỉnh về và đi như chạy từ bến ghe tam bản vào nhà.
Sau ngày gặp mặt nhau tình cờ đó tự nhiên tôi cảm thấy có đôi chút vấn vương hình ảnh người sĩ quan trẻ tuổi với giọng nói và nụ cười hồn nhiên như thu góp cả mảnh trời xanh lơ đầy mây trắng đang che chở hồn tôi.
Kể từ hôm đó, khi ở trong tiệm may, tôi thấy mình hay nhìn ra ngoài đường chờ đợi. Ngày nào mà không thoáng thấy bóng ông ta thì tôi lại thấy mây trời hình như làm biếng bay và gió như ngưng thổi qua mấy bụi bông trồng trước hàng hiên.
Còn ông ta thì hình như cũng cố tìm cách đi qua trước nhà tôi để cho bớt nhớ nhung chăng. Tôi nghĩ như thế và có lẽ cũng đúng nữa thì phải, vì chỉ ít lâu sau thì ông ta kiếm cách ghé nhà tôi chơi với nhiều lý do khi thì sửa cái quần, khi thì sửa cái áo v...v...
Dần dà, mỗi lần đền tiệm, ông ta lại kiếm cách ở lại lâu hơn. Tôi thấy tôi thật là mâu thuẫn,trong tâm thì muốn ông ta ghé thăm tôi, nhưng khi ông ta lưu lại quá lâu thì tôi lại cảm thấy khó chịu. Có lần bực quá tôi bèn hỏi xẵng:
- Ông Chuẩn Úy ngồi lâu như thế không sợ bị mòn quần hay sao.
Có vẻ hơi lúng túng ông ta trả lời:
-Quần của tôi bằng khaki mà mòn sao được.
Nghe trả lời, tôi thầm bật cười trong bụng mà không dám để lộ ra. Tư nhiên tôi đánh giá được con nguời của ông sĩ quan này và tôi bắt đầu thầm yêu trộm nhớ