Tình Khi Không Mà Có
Tác giả: Vĩnh Hầu
Bài số 2585-16208662- vb741109
Vĩnh Hầu là tác giả đã tham dự viết về nước Mỹ từ 2001. "Tôi qua Mỹ năm 90, ở San Diego 2 năm và move qua quận Cam ở cho đến giờ." ông kể, trong bài viết đầu tiên: "Lạc Đường". Sau 8 năm lặng lẽ, mới đây, ông góp thêm bài viết 'Tôi Trúng Jackpot'. Vẫn linh hoạt, duyên dáng như bài viết đầu tiên. Sau đây, thêm bài mới nhất, một chuyện tình vui vẻ. Mong Vĩnh Hầu tiếp tục.
***
Trong lúc de xe, Hải hơi đãng trí, tông phải cái cột bê tông chắn trụ nước chữa lửa, khiến cái 'bumper' đằng sau xe của chàng hơi móp một tí. Xe Honda Accord mới mua cách đây 2 năm, lần đầu tiên bị đụng, nên Hải hơi bực mình chút đỉnh, tuy nhiên bụng nhủ thầm, tự an ủi: 'có như vậy, mình mới đỡ mệt trí, phải giữ gìn quá mức, đâm ra nô lệ cái xe, chả ra thể thống gì cả!' Nghĩ vậy xong, chàng dấn ga cho xe dọt về phía nhà băng, định rút ít tiền đi chợ, mua một thùng mì gói, vài thứ lặt vặt khác cần thiết cho cuộc sống độc thân của chàng. Đối với kẻ sống 'một mình ên', 2 món, mì gói và 'cơm chỉ' được xem như là 2 vị Thần hộ mạng, đáng yêu, đáng quý làm sao! Chính vì vậy, mì gói được xem là cuộc cách mạng về thực phẩm của nhân loại, không những đối với kẻ đôc thân, mà cho cả những người đã lập gia đình! Nhân tiện đây, cũng nên tuyên dương người phát minh ra mì gói và cho cả người bày ra món 'food to go', được ai đó, mà Hải cho là rất thông thái, chuyển ngữ thành 'cơm chỉ', một cách dịch rất sát nghĩa, ngắn gọn và đầy ấn tượng!
Lan man nghĩ đên mì gói, mấy món ăn định mua 'to go' cho buổi chiều, Hải bỗng giât thót người vì một cái húc không mạnh lắm, nhưng cũng không nhẹ quá, vừa đủ để tô mì '2 cua' và mấy món 'cơm chỉ' văng ra khỏi đầu óc bận rộn mưu sinh của 'chàng tuổi trẻ vốn dòng cơm chỉ', khi chàng vừa đút cái xe vào 'parking lot' trong khu thương mãi, có nhà băng, chợ búa...
Vừa định thần xong, Hải ngoái đầu lại, nhìn ra phía sau, xem 'con bọ húc' nào đã 'hôn' xe mình mạnh bạo như thế, hóa ra là một chiếc Mercedes do 1 nữ lưu ngồi sau tay lái điều khiển. Hải mở cửa xe bước ra, nàng cũng lật đật lách ra khỏi xe, tiến vội đến phía chàng với dáng điệu hơi hốt hoảng, miệng lúng túng xin lỗi: 'sorry sir' 2, 3 bận. Thoạt nhìn cô nàng, tim Hải bỗng đập lỗi một nhịp, miệng định thốt ra một câu thật có duyên để trấn an cô gái, nhưng lại hơi lúng túng, có chut xíu cà lăm, 'không sao...không sao... có gì đâu cô...' Sở dĩ có tình trạng hơi lắp bắp này, là tại vì cô gái, dưới cặp mắt của Hải quá đep, có khuôn mặt và mái tóc giống thần tượng của chàng, đó là nữ tài tử nỗi tiếng Meg Ryan, duyên dáng, hồn nhiên, xinh xắn như một 'búp bê' trưởng thành, thủ vai chánh trong phim 'City of Angels' với tài tử Nicolas Cage, mà chàng mới xem cách đây mấy hôm, rất 'thiên thần' và rất cảm động.
Sau phút bày tỏ phản ứng hốt hoảng tự nhiên của cô gái, và thái độ lúng túng, mất tự nhiên của chàng trai, hai người bắt đầu đi vào thực tế: kiểm tra sự tổn thất của đôi bên, sau 'nụ hôn' nồng cháy của nàng Mercedes và chàng Honda. Kết quả la : 'nàng thì lành mạnh, khỏe re; còn chàng bị móp cái vè phía sau!' Rỏ ràng là xe chàng bị móp thật, không chối cãi vào đâu được, vấn đề là không phải móp vì nàng, mà móp vì cái cột bê tông hồi sáng! Nhưng chàng đâu có dại gì khai báo, vì tục ngữ trong các trai cải tạo có dạy rằng 'tự giác là tư sát', đừng có mà dại dột 'thành thật khai báo để được về sớm!'. Thật là một sự 'trùng hợp đáng yêu của 2 sự va chạm đáng ghét!'.
Với giọng nói khá êm ái, có pha đôi chút kiêu hãnh (có lẽ vì nàng nghĩ, 'body' của xe nàng 'ngon cơm' hơn xe chàng), nàng cất tiếng:
- Xin lỗi anh, em gấp quá, nên đạp ga hơi mạnh, thắng không kịp. Em nghĩ, tông cũng không mạnh lắm, không ngờ xe anh lại bị móp cái bumper.
- Cũng không nặng lắm đâu cô, Hải đáp, cố gắng uốn giọng thật nhẹ và ngọt để 'đền ơn' cô nàng đã xưng 'em' với chàng.
- Cám ơn anh nhiều nhé. Mình đừng 'report' hãng bảo hiểm làm gì nhe, để em trả tiền sửa xe cho anh được không" Nàng nhìn Hải với đôi mắt 'thiên thần', hình như có phần thiết tha chân thật, khiến Hải lính quýnh, ấp úng:
- Không...ấy, được chứ, à không, để tôi trả... cảm ơn cô.
Ý chàng, ngay khi giáp măt kiều nữ, là không hề nghĩ đến chuyện lợi dụng thời cơ để sửa xe, hay để làm tiền, mà chỉ muốn được ngắm nàng, nói chuyện với nàng, làm quen với nàng... nói tóm lai là chàng đã bị 'tiếng sét ái tình' đánh trúng 'trái tim không ngủ yên' ngay từ khi nàng bước ra khỏi chiếc xe 'sang trọng và đáng yêu' kia. Bây giờ chàng cũng không còn ghét cái cột bê tông nữa, ngược lại là đằng khác! Nhờ nó mà chàng có cớ để tỏ ra mình hào hiệp, 'nice guy' hơn đối với nàng, vì chàng sẽ không đòi bồi thường và cũng không cần xin số phone của nàng làm chi. Tâm lý khi yêu là vậy đó, nhất là khi yêu mà biết rằng người mình yêu quá 'cao xa', hơn mình mọi mặt, cả vật chất lẫn hình hài, vói không tới. Do đó, với khoảnh khắc ngắn ngủi, được nàng 'hạ cố', ngot ngào, 'xem trong âu yếm có chìu thiết tha' với mình thì chẳng hạnh phúc lắm ru"
Khi con tim đã có phần thỏa mãn niềm tin yêu một cách khá bất ngờ, vì sự dịu dàng, nũng nịu của giong nói; sự ngây thơ, thành thật của đôi mắt đẹp, thì Hải chỉ còn nước 'từ chết đến bị thương', chứ còn đòi hỏi, than vãn gì nữa! Thế là, dù cô nàng có ép chàng để nàng thanh toán tiền sửa xe, Hải cũng lắc đầu quầy quậy, ngay cả việc ghi số phone mà nàng đề nghị, chàng cũng không màng, vì ghi số phone, lúc này đối với chàng, có nghĩa là để gọi nàng thanh toán tiền sửa xe! Đã yêu thì ai lại nhỏ nhen thế! Đấy, tình yêu nó mãnh liệt thế kia, nó biển chàng thành 'thằng bờm' lúc nào chả hay! Rõ nỡm! Ấy thế mà Hải lại cảm thấy lâng lâng trong lòng, khi từ giã nàng mà không còn dịp may nào gặp lại; tuy nhiên, chàng biết rằng, đây chỉ là cảm giác 'oai hùng' tạm thời thôi, trong thơiø gian ngắn sắp tới, thế nào con tim chàng cũng xỉ vả, đay nghiến chàng tới nơi tới chốn cho mà xem, vì cái sự ngu ngốc hay là 'chảnh' không đúng lúc của chàng!
Tâm lý của kẻ si tình là như thế, còn tâm tư của người gieo rắc mầm mống đau thương (hay là hạnh phúc ngắn ngủi) thì sao" Một chút ngạc nhiên pha lẫn chút cảm tình bâng quơ. Nàng biết mình đẹp, không đẹp thì việc gì các vi 'liền ông', khi đối diện với nàng, không tán tụng thì cũng tán tỉnh,hoặc không lủng ca lủng củng, thì cũng lúng ta lúng túng, như anh chàng Hải lúc nãy. Điều làm cho nàng khá ngạc nhiên, pha lẫn chút xíu tự ái, là chàng ta không thèm nhận số điện thoại của nàng, ngay cả khi nàng đề nghị trước khi chàng ngỏ lời, không như những anh chàng khác, cứ năn nỉ xin số phone và 'cho anh luôn số nhà', khi có cơ hội, nhưng dễ dầu gì nàng cho!
Nàng thuộc 'tip' khá thông minh, có học, lại biết tận dụng sắc đẹp của mình qua ánh mắt, giọng nói để ru hồn giới tu mi nam tử, và đấy chỉ là bản tính muốn thách thức người khác phái mà thôi, chứ thật ra con người của nàng là rất thành thật và đứng đắn. Lúc đầu nàng nghĩ rằng Hải muốn tỏ ra hào hiệp với nàng cũng chỉ vì nàng đẹp, nên muốn làm quen, nhưng khi thấy chàng không muốn ghi số điện thoại, thì nàng mới nhận thức rằng, không phải chàng trai nào cũng muốn tán tỉnh, chinh phục nàng khi có cơ hội. Nàng đâu có hiểu được tâm lý phức tạp của kẻ độc thân như Hải, tuy con tim đã rung lên ầm ỉ, nhưng trí óc lại bảo rằng, thôi đủ rồi, đừng tiến tới nữa, trèo cao té nặng đấy! Và cũng chính vì Hải bỗng nhiên 'tri túc một cách đột xuất' trong dịp may hiếm có này, ít nhiều cũng đã thay đổi tư duy của nàng đối với người khác phái, trong đó hình ảnh của chàng trai hiền lành, chân thật, có khuôn mặt tuy không đẹp trai, nhưng cũng dể nhìn, đã chiếm phần nhỏ cảm tình thoáng qua trong trái tim của nàng...
Sau khi rút ít tiền trong nhà băng ra, Hải thẩn thờ tạt vào chợ, đẩy xe đi 1 vòng, mua thùng mì gói, nải chuối, vài hộp sữa, 1 vỉ trứng, vài chai nước ngot. That's it! Chẳng còn gì để mua nữa, Hải uể oải quay xe lai, hướng về phía quầy tính tiền, suy nghĩ, hôm nay Chủ Nhât, chẳng lẽ mình lại trở về 'căn gác trọ đìu hiu' để gặm nhấm 'nỗi buồn không tên' sao đây", hay là mình ghé tiệm nước bên cạnh, nhắp một ly 'ca-phê đắng, cho đời bớt đắng cay chăng" Vừa nhô ra khỏi lối đi hẹp, thì bỗng nhiên 1 chiếc xe khác, ở hướng thẳng góc với lối đi của chàng trờ tới, húc ngang hông xe chàng, khiến chiếc xe đẩy lệch qua 1 bên, có lẽ vì chiếc xe kia chất đồ khá nặng, nhưng chẳng có gì quan trọng, trong chợ xe húc nhau là thường. Hải nghĩ thầm, 'sáng nay mình có ăn 'bò húc' đâu, mà sao cứ bị húc hoài thế này nhỉ!', chàng tự mỉm cười một mình, mắt nhìn về phía người đẩy xe, định cất tiếng xin lỗi, thì, ô kìa, lại là nàng Meg Ryan Việt Nam! (Hải tự đặt tên cho nàng). Cô gái cũng ngạc nhiên, đưa tay bụm miệng, trố mắt láu lỉnh nhìn chàng, chưa nói lời gì 'dù chỉ một lời không đáng chi!' Hải cũng vây, đang buồn hắt buồn hiu, vì bị con tim cứ càm ràm, trách mắng sự ngốc ngếch của chàng mãi không thôi. Nay bỗng nhưng, lại lu lù xuất hiện cái nguồn gốc của sự phiền muộn, khiến con tim chàng đang ở trạng thái 'tango buồn', bỗng chuyển sang 'pasolopdop', nghe như là có ai đánh trống bỏi trong lồng ngực của chàng vậy!: Tuy nhiên, Hải cố lấy vẻ bình tỉnh, cất tiếng trước:
- Xin lỗi cô,... hân hạnh được gặp lai!
Nàng mỉm cười đáp:
- Anh lại nhường em nữa rồi! Lần này nhất định em không để anh phải thiệt nữa đâu nhé!
Hải bỗng trở nên tự nhiên, mạnh dạn nói đùa:
- Thế là cô muổn bồi thường nạn nhân 'double-check', sau 2 lần đụng xe"
- Sure! Nàng láu lỉnh đáp lại.
Hai người cùng cười thoải mái. Có chút gì đó, khá thân mật đang len lỏi vào 2 tâm hồn chân thật.
Bỗng nàng nghiêm mặt nói:
- Nểu anh không bị trở ngại gì, em xin bồi thường anh 1 buổi dinner tối nay, nhất định anh không được từ chối nhé!
Hải không ngờ nàng lại có ý nghĩ khá dễ dãi 1 cách đột ngột như thế. Cố che dấu niềm hân hoan rộn rã của 'con tim đã vui trở lại', chàng đáp:
*
Đám cưới Lê Hải-Anh Đào được tổ chức tại VN, hai năm sau ngày họ gặp gỡ lần đầu tại nhà hàng mà đáng lẽ ra chỉ có 2 nhân vật chính, không có vai phụ thứ 3, ở tận bên kia bờThái Bình Dương đến tham dự, nay bỗng trở thành nhân vật chính trong buổi tiêc cưới hôm nay! Và năm sau đó; nàng đã có măt tai Cali theo diện bảo lãnh vợ chồng.
Nàng Meg Ryan Việt Nam, tức Julie Hạnh đã diễn xuất độc đáo, hoàn thành mỹ mãn công tác đưa cô em từ VN sang Mỹ một cách nhanh chóng vì đã kiếm được cho em mình một người chồng tương đối đàng hoàng, lịch sự, không lợi dụng cơ hội để tán tỉnh người đẹp và nhất là rất hào hoa, không thèm đòi bồi thường kẻ tông móp xe mình! Nàng đâu có ngờ, mãnh lực tình yêu, đã khiến chàng có tư cách 'mã thượng đột xuất', và đấy cũng là điểm son, vô tình đươc Hạnh đánh giá cao trong việc chon 'Phò Mã' cho Anh Đào!
Tình khi không mà có, tình có cũng như không, nhưng còn hơn không có...
Có nên đặt lại tựa đề của bài này là "Tinh Chị Duyên Em' hay là 'Tình Em Công Chị' thì đúng hơn"
Vĩnh-Hầu