Hôm nay,  

Sắp Hàng Mua Gạo

01/06/200800:00:00(Xem: 326334)

Tác giả: Trương Tấn Thành, WA

Bài số 2313-16208290-vb8010608

Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005.

Bị nằm trong cơn sốt tăng giá nông phẩm, lúa gạo tôi cũng thấy mình bị à nóng lây.  Từ việc thấy bà con người Việt mình ở địa phương tôi ở ùn ùn đi mua gạo, nhất là gạo Thái lên giá vùn vụt, tôi ráng bỏ công theo dõi xem có thật hay là chỉ do mấy anh Ba gian thương lại dở cái trò tích trữ để đầu cơ như xì thẩu Tạ Vinh hồi đó bên quê nhà.  Từ việc theo dõi tin tức trên đài truyền hình đến việc đọc các bài báo phân tích về kinh tế, lúa gạo của anh NXN trên Việt Báo, tôi nghĩ là mình nên "đích thân ra chiến trường" để rõ thực hư.

Thường thường tôi ra mua gạo, rau cải và vật gia dụng ở chợ bán sỉ có tên là Cash & Carry vì giá nới hơn các chợ bán lẻ khác.  Sở dĩ chợ này có tên tạm dịch là Trả Tiền Mặt và Mang Hàng Về vì họ gần như là không nhận tiền trả bằng checks và credit cards.  Đa số khách hàng của chợ này là các chủ quán ăn và các tiệm bán cà phê mà số đông là người Đại Hàn.  Nơi địa phương tôi ở đa số các cây xăng, tiệm bán tạp hóa và các nơi uốn tóc, hấp tẩy quần áo là của người Đại Hàn.  Số nhà thờ của người Đại Hàn ở đây cũng rất nhiều.  Họ sống rất đoàn kết và tích cực tương trợ lẫn nhau.

Bữa Chúa Nhật hôm đó tôi vào chợ Cash để xem coi có gạo hay không để biết giá mà mua.  Không thấy bao gạo nào hiệu Homai cả.  Xin được nói thêm là từ hồi qua Mỹ đến giờ tôi bắt chước anh Khánh chỉ ăn loại gạo hiệu Homai, được trồng và sản xuất tại Mỹ này.  Loại gạo này không thơm, rất khó nấu và không thơm như gạo Thái nhưng giá một bao nặng 50 pounds hồi hai tháng trước thì có hơn 16 đồng!  Giờ nghe nói một bao gạo Thái lên tới cỡ 40 đồng!  Nghe nói mà nóng lạnh!  Tôi đi lại hỏi một nhân viên trong chợ thì họ nói là đã bán hết chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ mà phải sắp hàng nữa.  Tôi hỏi như vậy thì chừng nào gạo Homai về nữa thì cô cho biết là thứ Ba này và cô dặn tôi là phải đi sớm để sắp hàng!  Tôi nghỉ trong bụng là cha chắc gạo lên giá thiệt rồi.  Về nhà hỏi lại mấy người quen thân thì biết trong các chợ chỉ bán hàng sĩ cho hội viên và lúc nào cũng không thiếu hàng như chợ Costco thì bây giờ gạo cũng không còn.  Trời ơi bà con thính tai, nhanh chưn thiệt!

Sáng thứ Ba hôm đó tôi ráng đi ngủ sớm để sáu giờ rưởi có mặt sắp hàng vì chợ mở cửa lúc bảy giờ.  Trời mấy lúc rày đã vào xuân từ lâu mà lại lạnh rét như mùa đông.  Khi tôi đến thì đã thấy có hơn bảy người đứng sắp hàng trước cửa rồi.  Kiểm lại mấy khuôn mặt thì thấy toàn là bà con xứ củ sâm nhà ta không!  Thấy tình hình căng thẳng như vậy tôi liền đứng nối đuôi vào hàng.  Mày bà Đại Hàn nói líu lo, lăng xăng kéo xe bốn bánh của chợ để tính "làm ăn lớn", chất cho thật nhiều bao.  Chừng hơn mười phút sau tôi nhìn lại thì "cái đuôi" đã dài gần hai chục người.  Điểm mặt thì chỉ có tôi và hai vợ chồng người Việt còn bao nhiêu là dân "kim chi" hết.  Thế mới biết là họ đánh hơi gạo giỏi như thế nào.

Gần bảy giờ bà quản đốc chợ mở cửa ra nói với mọi người:

- Hôm nay mỗi người chỉ được bán hai bao vì tuần rồi có tình trạng chen lấn giành giựt qua mất trật tự không được chút nào cả.  Mọi người hiểu chứ"

Tôi nghe nói vậy mà bổng thấy nhột vì tình trạng "thiếu văn minh" đó, có lẽ của "quí ông quí bà kim chi" này, vì mình cũng là dân Á Châu.  Rồi cửa mở.  Mọi người lần lượt kéo xe vào để một nhân viên chợ bỏ hai bao lên xe.  Khi ra tính tiền thì tôi được nói là giá là hơn mười tám đồng một bao.  Tôi về tới nhà lúc hơn bảy giờ rưỡi, lật đật gọi điện thoại báo cho mấy người thân quen để họ đi mua vì số gạo có hạn.

Tôi tiếp tục theo dõi tin tức và nghe các lời tường trình, tường thuật của các chuyên gia về kinh tế và lương thực.  Trong cuộc phỏng vấn một chuyên viên lương thực của Liên Hiệp Quốc về vấn đề cứu trợ nạn nhân bị bão xoáy ở Miến Điện trên đài KCTS 9, bà này có đề cập đến tình trạng mất mùa vì bị thiên tai sẽ gây ảnh hưởng rất trầm trọng đến việc sản xuất lúa của xứ này cũng như sẽ làm giá gạo khắp mọi nơi sẽ lên cao nữa.  Thiên tai, mất mùa, lãnh vực nông nghiệp bị coi nhẹ, nông dân phải bỏ ruộng đồng lên tỉnh kiếm sống, giá nhiên liệu thay xăng, tất cả những yếu tố đó đẩy giá gạo trên toàn cầu tăng đến mức chóng mặt.

Sau khi thu thập được những tin tức trên tôi thấ là mình cần phải đi mua thêm gạo để trữ vì "tích cốc (để) phòng cơ" vậy.  Cuối ngày đó tôi gọi điện thoại ra chợ Cash để hỏi xem chừng nào gạo về nữa thì biết là sáng mai.  Tôi lại quyết định dậy sớm để đi sắp hàng mua nữa.

Sáng hôm sau trời vẫn lạnh, tôi lái xe đến thì thấy đã có một số người, đa số vẫn là người Đại Hàn.  Tôi vào nối đuôi gần một bà người da đen và một bà Đại Hàn.  Bà da đen nói là đi mua gạo cho người bạn và khi bà ở Louisiana bà thường ăn gạo.  Tôi quên nói là hôm trước có người bạn nói với tôi rằng lần này chợ Cash sẽ phát vé ticket cho mỗi người và chỉ được mua có một bao thôi.  Tôi nói là làm gì có chuyện đó.  Tới chừng bà Đại Hàn nói là anh phải đi lấy ticket đi thì tôi mới biết đây là điều có thật! Tôi chạy lại lấy một ticket và được cho biết là mỗi người hôm nay chỉ mua được có một bao và giá là hai mươi mốt đồng mấy chục xu!

Cửa mở.  Mọi người nối đuôi vào bên trong.  Tôi thấy chồng gạo chỉ bằng nữa lần trước, tuy người mua sáng nay ít hơn lần trước nhưng chỉ một loáng sau là chỉ còn vài bao.  Tôi đi xem mấy loại gạo khác thì có loại bao nhỏ hơn mà giá vẫn là cỡ mười tám đồng.  Còn loại gạo thơm mùi bông lài jasmine thì giá hơn ba mươi lăm đồng.  Trên đường lái xe về nhà tôi nhớ lại lời phỏng đoán của bà chuyên viên về lương thực của Liên Hiệp Quốc  là trong tương lai nếu tình trạng xấu hơn nữa thì giá nông phẩm có thể tăng lên năm mươi tới sáu mươi phần trăm.  Tôi mong là mình đã nghe lầm.

Tôi không ngờ là mình sống gần hai chục năm ở xứ này giờ lại phải sắp hàng đi mua gạo tuy không vì đói nhưng là vì sợ giá cứ tăng cao.  Nghe nói là ở Châu Phi dân đói nổi loạn.  Ở Việt Nam ta một vài tỉnh cũng bị đói, giá gạo lên quá cao, đời sống dân chúng đã cực khổ lại thêm bội phần lầm than.  Nghĩ vậy tôi tự nhủ với mình rằng:

Gạo nào giá rẻ cứ ăn,

Chẳng cần gạo Thái, gạo thơm, gạo lài

Chắc các bạn cũng đồng ý với tôi như vậy.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,700,020
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth Uni-versity. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả lại tiếp tục Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà là một chuyên viên xã hội, từng nhiều năm làm việc tại Trung tâm Cao niên một thành phố tại Bắc California. Bà cho biết muốn tham gia viết về nước Mỹ từ lâu, nhưng phải chờ tới khi về hưu mới thực hiện được ý nguyện.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà là một chuyên viên xã hội, từng nhiều năm làm việc tại Trung tâm Cao niên một thành phố tại Bắc California. Bà cho biết muốn tham gia viết về nước Mỹ từ lâu, nhưng phải chờ tới khi về hưu mới thực hiện được ý nguyện. Bài viết đầu tiên của bà là "Bà Ngoại Khác Chủng Tộc". Sau đây là bài viết thứ hai của tác giả.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ khi tuổi ngoài bát tuần. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh, cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Bài viết đầu tiên là thư kể về mùa đông băng giá khác thường tại vùng Thủ Đô Hoa Kỳ. Sau đây, bài viết thứ ba là chuyện về mùa xuân và hoa đào.
Tác giả là một nhà giáo, tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm Huế năm 1972, đã dạy văn tại Huế 18 năm. Đến Mỹ 1990, đi học và trở lại nghề nhà giáo. Hiện dạy tại 2 trường California State University, Sacramento - Cosumnes River College, và Sacramento, California. Bà cũng từng là hôi trưởng, điều hành Trung Tâm Việt Ngữ Lạc Hồng, Sacramento, từ 1995-1997. Tác giả đã nhận Giải Danh Dự Viết về nước Mỹ 2009, với bài viết Levina, chuyện một thiếu nữ có mẹ Việt và bố là chiến binh Mỹ gốc Phi Châu bị giết tại Tân Sơn Nhất cuối tháng Tư 1975.
Tác Giả lần đầu tham dự VVNM từ tháng 7/2018. Tại Saigon trước 1975, Huỳnh Mai Hoa học Đại Học Văn Khoa, có làm thơ và viết truyện ngắn đăng trên vài nhật báo ở Saigon. Qua Mỹ năm 1993 theo diện HO của chồng, làm nghề tóc.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông nhận giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Với bài viết đầu tiên từ tháng Sáu 2017, tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây thêm một bài viết mới.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas. Bà sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Bà sinh năm 1951 tại miền Bắc VN, di cư vào Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ Defense Attaché Office (DAO) cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Jose từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Tác giả nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm 2018. Sau đây, thêm một bài viết mới của bà.
Nhạc sĩ Cung Tiến