Hôm nay,  

Ngu Dại

15/07/200800:00:00(Xem: 136081)
Tác giả: Leslie Phương Nguyễn

Bài số 2351-16208427-vb3150708

Tác giả là cư dân Pasadena, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô ngắn gọn,   chuyện kể giới hạn trong phạm vi một nhà vệ sinh công cộng nhưng trải rộng từ sở làm tại Mỹ, chùa Hương tại Việt Nam tới nạn ô nhiễm môi sinh trên thế giới. Mong cô tiếp tục viết.

Nhiều người nói tôi ngu.  Có lẽ tôi ngu thật.  Tôi áp dụng câu châm ngôn "Suy bụng ta, ra bụng người" vào đời sống hằng ngày, nên đôi lúc tôi thấy mình ngu quá.

Tôi xử dụng và giữ gìn nhà vệ sinh ở những nơi công cộng như của chính mình.  Mỗi khi dùng xong, tôi thường dùng khăn giấy (đã dùng) lau khô sink rửa tay.  Thậm chí tôi còn lau luôn cái sink bên cạnh nếu giấy chưa ướt lắm.  Có lần cô bạn làm chung phòng thấy vậy, nhìn tôi với cặp mắt ngạc nhiên hàm ý rằng, đó đâu phải là công việc của bạn.  Đúng vậy.  Ở nơi tôi làm việc có người dọn vệ sinh hàng ngày, nhưng ông ấy chỉ đến vào buổi tối.  Tôi nghĩ, nếu mình không giữ bathroom sạch, thì cả ngày phải chịu đựng một cái bathroom bê bối cho tới sáng hôm sau.  Chắc các bạn cũng đồng ý khi bước vào một phòng tắm với một cái mess của người trước để lại, chắc hẳn bạn sẽ không vui cho lắm"  Vậy thì tại sao tôi lại làm vậy với người khác.

Một lần tôi đang đánh răng thì người co-worker bước vào.  Cô ta đổ ụp cái bình café vào sink, xác café văng tung tóe, rồi quày quả bước ra.  Sau đó, hình như nhớ sực điều gì, cô ta quay lại thì thấy tôi dùng cái ly của mình xối nước cho café chạy xuống cống.  Ngượng ngùng nhưng không nói gì, cô ta đi ra.  Mỗi lần thấy như vậy là mỗi lần tôi đều dọn sạch sẽ.  Có lần thì cô ta thấy, có lần cô ta không thấy.  Lâu ngày, có lẽ "nước chảy đá mòn" nên lâu nay tôi không còn gặp trường hợp như vậy xảy ra nữa (Hy vọng cô ấy không xuống lầu dưới để dùng phòng vệ sinh ở đó!)

Một dịp viếng thăm chùa Hương Tích, vì phòng vệ sinh của đại chúng bận, nên tôi phải dùng phòng vệ sinh trong phòng tiếp tân của thầy trụ trì.  Tôi thấy băng vệ sinh của vị nào đó vất vào sọt rác một cách bất cẩn.  Hải hùng, tôi vội lấy giấy toilet phủ lên trên với hy vọng thầy chưa nhìn thấy. 

Một lần tôi dùng phòng vệ sinh ở Macy's, tôi thấy nhiều người dùng giấy lau tay một cách phí phạm.  Họ giựt giấy liên tục.  Giựt xoành xoạch, không thương tiếc.  Tôi nghĩ, không biết họ có phí phạm như vậy ở nhà họ không.  Mỉa mai thay, vừa lau tay, họ vừa trò chuyện với nhau về vấn đề gìn giữ môi sinh.  Họ không biết rằng, chính họ là người đang góp phần cho việc làm hại môi sinh vậy.  Hằng ngày bao nhiêu là tấn rác bị thải ra biển gây nên nạn ô nhiễm.  Hằng ngày bao nhiêu là cây bị đốn để làm giấy phục vụ cho đời sống con người.  Hiện nay, nạn lụt lội, động đất đang xảy ra trên thế giới, một phần cũng vì môi sinh bị ô nhiễm do con người tạo ra.  Tại VN, nạn đốn cây bừa bãi tạo nên lũ lụt cũng bởi vì rừng không còn đủ cây để giữ nước!

Hành động ngu dại của tôi có thể ví như hạt muối bỏ biển.  Nhưng tôi hy vọng một hạt muối cũng còn hơn không có hạt nào.  Thôi thì tôi cứ tiếp tục ngu dại vậy.

Leslie Phương Nguyễn

Ý kiến bạn đọc
23/07/201818:09:46
Khách
cái ngu dại cũa tác giả là cái phước cũa tãc giã , đa số mọi nguời nghĩ có lao công quét dọn rồi tha hồ mà xã rác , 1 nữa là vô ý thức , 1 nữa là họ đang làm chuyện tổn phước mà họ kg biết , khi vô ăn buffee chẵng hạn , thấy họ lấy đồ ăn đầy ắp làm như chết vì đói vậy , nhưng sau đó lại kg ăn hết , bõ 1 nữa đĩa rồi đi lấy thứ khác ......nhìn thấy mà đau lòng cho nhiều đất nước trên thế giới đang chết vì đói thức ăn
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,221,345
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7/2018, với bài “Thời Gian Ơn, Ngừng Lại”. Tên thật: Nguyễn Thị Kỳ, Bút hiệu: duyenky. Trước 30.4.1975: giáo viên Toán Lý Hoa-Tư thục-Saigon-VN. Sau 30.4.1075: giáo viênVật Lý - Q.10 -Tp HCM – VN. Theo chồng và 3 con gái đi Mỹ diện HO năm 1999, định cư tại Chicago-IL-USA. Sau đây là bài viết thứ hai. Mong tác giả tiếp tục.
Tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và thêm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt từ năm 2000 cho tới nay.
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016. Với “Viên Đá Kỳ Diệu,” một trong bốn bài viết về nước Mỹ của ông, Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2018. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt. Loạt bài gần đây của ông là chuyện khởi nghiệp, rồi dựng ngiệp trên đất Mỹ. Sau đây là phần cuối khi gia đình tác giả di chuyển về Orlando đầu tư vào ngành địa ốc và sinh sống tại đây.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và vừa chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018.
Tác giả định cư tại Pháp nhưng thường lui tới với nước Mỹ, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả -thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth Uni-versity. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả lại tiếp tục Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh hoặc tài liệu do ông thực hiện hoặc sưu tập. Sống động, cũng chẳng ngại sống sượng, bài viết của ông thường gây nhiều chú ý và bàn cãi. Một số đã được in thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây, thêm một bài mới viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Bà cho biết: Tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân ở Lafayette, Louisiana, còn vài năm nữa sẽ ... ăn tiền gìa. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la! Sau đây là bài viết thứ tư của bà.
Nhạc sĩ Cung Tiến