Hôm nay,  

My American Dream

21/09/200500:00:00(Xem: 113432)
Người viết: JOHN NGUYỄN
Bài số 831-1421-257-vb4092205

Tác giả John Nguyễn cho biết anh mới 26 tuổi, hiện còn trong bộ binh Hoa Kỳ nhưng sẽ giải ngũ trong tháng 10 sắp tới. Quân vụ của anh trong ba năm qua là phiên dịch viên cho đội tìm kiếm người Mỹ mất tích trong chiến tranh Việt Nam. Gia đình bố mẹ và em của anh đang cư ngụ tại miền nam của tiểu bang Cali. Sau đây là bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của anh, đơn sơ, ngắn ngủi. Mong John Nguyễn sẽ còn tiếp tục viết thêm bài mới.
*
Mỗi người trong đời có một ước mơ, tôi hồi nhỏ cũng ước mơ và hoài bão là 1 ngày nào đó mình sẽ làm 1 linh mục, bác sĩ, kỹ sư, để giúp đời và mang lại sự hãnh diện cho bố mẹ tôi. Có thể nói là một công hai việc. Sau này lớn lên tôi xác định lại những ước mơ của mình. Có lẽ vì tự ý thức được là còn lưu luyến phong trần, không đủ sự thông minh và kiên nhẫn, nên tôi quyết định không theo đuổi những ngành nghề trên mà lại có những ước mơ mang lại niềm vui cho bản thân. Tôi muốn về Việt Nam thăm lại quê hương mà tôi đã cùng gia đình rời xa khi tôi còn nhỏ. Tôi muốn hoàn tất xong một cuộc chạy marathon. Và tôi muốn lập gia đình và có 4 đứa con; 2 trai 2 gái thì tuyệt vời. Mơ như vậy có lẽ vì hồi nhỏ tôi chỉ có 1 thằng em trai nên cảm thấy hơi bị lỗ vì không có chị gái để nhõng nhẽo hay em gái để bắt nạt.
Không biết vì số mạng hay vì không học xong đại học nên tôi đã đăng ký vào quân đội Hoa Kỳ. Mặc dù từ "quân đội" và "lính tráng" đối với người Việt Nam gợi lên nhiều cảm xúc xấu như chết chóc, thương tật, nhiều dữ hơn lành, nhưng bố mẹ tôi cũng chấp nhận và tôn trọng quyết định nhập ngũ của tôi. Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần để "nhảy vào dầu sôi lửa bỏng" nhưng có lẽ là nhờ phước đức của ông bà để lại, nên tôi cũng không bị sờn da tróc vẩy như tôi đa õtưởng tượng. Ngược lại quân đội còn giúp tôi thể hiện được ước mơ thăm quê hương Việt Nam nữa!
Khi được phỏng vấn và qua những bài thi trình độ tổng quát của lục quân thì tôi được chọn thành một phiên dịch viên Việt Ngữ. Tôi rất vui mừng vì việc này phù hợp với sở thích của tôi. Thưở nhỏ tôi rất thích đọc sách Việt Nam và coi những phim kiếm hiệp nên tôi cũng tự hào về vốn liếng Việt ngữ của mình. Cộng thêm vào đó bác tôi cũng từng là hiệu trưởng của trường Việt ngữ nên những con cháu cũng "được" đăng ký vào lớp học mặc dù nhiều lúc mình ước ao được ở nhà bắn game hay xem TV.


Hành trình của tôi tiếp tục với giai đoạn huấn nhục và sau đó chuyển sang đơn vị căn cứ tại Hawaii. Nơi đây sự mong ước của tôi đã biến thành sự thật vì tôi được giao công tác làm phiên dịch viên cho đội tìm kiếm người Mỹ mất tích trong chiến tranh Việt Nam. Công việc này đãtạo cơ hội cho tôi về Việt Nam nhiều lần. Thấm thoát 3 năm trôi qua gồm nhiều kỷ niệm vui buồn ở những thành phố lẫn vùng cao nguyên hẻo lánh của khắp lãnh thổ Việt Nam.
Hiện tại tôi sắp giải ngũ và ngừng vai trò làm phiên dịch viên để tìm 1 hướng đi mới cho cuộc đời; tôi nhìn lại với cảm xúc hài lòng lẫn bùi ngùi lưu luyến. Hài lòng vì thấy mình đã được góp phần vào một việc nhân đạo để giúp kết thúc những chương sách "còn dở dang" của số phận những người lính Mỹ mà người thân họ ngày đêm mong chờ. Tôi cũng thấy lưu luyến khi phải xa rời những nơi công tác thú vị trên những ngọn núi chót vót mà mỗi buổi sáng được tiếp xúc với những công nhân thuộc làng, thôn, hay những người thuộc các dân tộc thiểu số sinh sống lân cận.
Tôi nhớ, có những buổi trưa nắng chang chang và đôi lúc có làn gió mát xen kẽ với tiếng ve sầu inh ỏi. Đêm thì nằm ngủ trong mùng đắp chăn bông mà vẫn còn thấy se se lạnh.
Tôi chưa bao giờ được đặt chân đến vùng tây nguyên (cao nguyên của miền Nam Việt Nam) nhưng có lẽ tôi nghĩ cảm giác mình cũng tựa như là bài hát của nhạc sỹ Phạm Duy, Còn Chút Gì Để Nhớ...: "Phố núi cao, phố núi trời gần, phố núi cây xanh trời thấp thật buồn, anh khách lạ đi lên đi xuống, may mà có em đời còn dễ thương, v.v.."
Trong đời tôi ngoài gia đình là những người dành cho tôi một tình thương bao la vô bờ bến, tôi còn được sự may mắn gặp nhiều tấm lòng Việt Nam tử tế và ân cần, sẵn sàng chia cơm sẻ áo với tôi, mặc dù đời họ thì còn rất túng thiếu.
Tôi sẽ ghi khắc trong ký ức của tôi những anh em "thiếu vật chất nhưng giàu tình cảm" trên khắp mọi nẻo đường Việt Nam.
JOHN N GUYỄN

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,180,623
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Theo bài viết, Minh Thúy là cư dân miền Bắc California. Trong mùa lễ Tạ Ơn mới đây, bà đã cùng hội Huế địa phương, tổ chức mời ăn và tặng quà những người vô gia cư. Nhân đây cũng xin nhắc lại, là từ 16 năm trước, có tác giả Minh Thùy, một thuyền nhân Việt định cư tại thành phố Mainz, Germany đã nhận giải danh dự năm 2004. Hai bút hiệu Minh Thúy (2018, dấu sắc) và Minh Thùy (2004, dấu huyền) vốn dễ gây nhầm lẫn. Mong tác giả Minh Thúy tiếp tục viết và vui lòng bổ túc sơ lược tiểu sử cùng địa chỉ liên lạc.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và vừa chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới của ông.
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả trở lại với Viết về nước Mỹ từ 2016. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả định cư tại Pháp nhưng thường lui tới với nước Mỹ, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả -thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Sau đây, là bài mới của tác giả nhân mùa lễ Tạ Ơn.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà cho biết: Tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân ở Lafayette, Louisiana, còn vài năm nữa sẽ ... ăn tiền gìa. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la! Tựa đề bài viết được đặt lại theo nội dung.
Đón Lễ Tạ Ơn, mời đọc chuyện về gia đình một thuyền nhân Việt từ Paradise, thị trấn vừa bị thiêu rụi vì nạn cháy rừng. Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014, ông tên thật Trần Phương Ngôn, đã sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College.
Thứ Năm 22-11 sắp tới là Ngày Lễ Tạ Ơn, mời đọc bài viết của Chu Kim Longh. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ đầu năm 2018. Ông tên thật là Chu Văn Huy, hiện là cư dân San Jose, cựu tù, vượt biển, đã nghỉ hưu sau 37 năm làm việc cho các hãng điện tử tại Silicon Valley - Thung lũng Hoa Vàng, California.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm một bài viết mới của bà.
Tác giả qua Mỹ trong một gia đình H.O. từ tháng Sáu năm 1994, vừa làm vừa học và tốt nghiệp kỹ sư điện tử. Là cư dân Garden Grove, California, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2018, ông đã nhận giải đặc biệt về Huế Tết Mậu Thân với bài viết về một gia đình bên cầu Bạch HổHuế, có người cha toàn thân bị cộng sản chôn sống. Bài viết mới nhất của ông viết về tình nghĩa gia tộc, họ hàng nam bắc thời hậu chiến sau 1975, và trong ngoài nước hiện nay.
Tác giả là một nhà giáo tại Việt Nam. Sang Mỹ, bà có 10 năm làm việc trong ngành du lịch, hiện là cư dân Little Saigon. Với sức viết mạnh mẽ, Phùng Annie Kim đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2016. Sau đây, thêm bài viết mới của bà.
Nhạc sĩ Cung Tiến