Hôm nay,  

Ngày Ấy Và Bây Giờ

29/06/200500:00:00(Xem: 103926)
Người viết: JACKDOTE
Bài số 775-1354-200-vb3062805

Người viết tên thật là Jacqueline Doan, sinh năm 1971, cư dân thành phố Concord, California, nghề nghiệp: nurse. Sau đây là bài viết về nước Mỹ thứ hai của cô. Tựa đề chính là “Tư tưởng tôi ngày ấy và bây giờ”.
*
Chúng tôi yêu nhau suốt thời sinh viên, mối tình đầu đơn sơ, trong trắng không vướng bận đến tư tưởng chính trị nào. Thế nhưng, vì nghịch cảnh xuất thân của hai gia đình - anh con nhà có công với Cách Mạng; tôi con gia đình ngụy quân, ngụy quyền, gia đình có nợ máu với nhân dân, gia đình phản quốc - Tôi phải xa anh, lấy chồng.
Ngày tôi lên chín, ba tôi dắt theo hai anh tôi vượt biển sau 5 năm cải tạo tập trung. Lần lượt, các cậu, cô, dì, chú, bác tôi cũng bỏ nước ra đi, để lại mẹ tôi bấy giờ chăm sóc hai con dại cùng hai bà mẹ già.
Tôi còn nhớ, có lần với giọng trầm buồn, mẹ nói: "mẹ lấy ba con tới bốn mặt con, nhưng chẵng bao ngày tháng bên nhau, chiến tranh, giặc dã, cải tạo, vượt biên.."
Tôi thương mẹ quá và dường như đọc được những nỗi đau, nỗi cô đơn tiềm ẩn bên trong đôi mắt buồn u uất mà rất ít khi thấy mẹ cười. Tôi tự hỏi : " phải chăng gánh nặng hai vai mẹ đang mang, phải chăng sự chia cắt chồng, con, anh, em bà con ruột thịt đã làm cho mẹ căm hờn Cộng Sản đến thế.
Thế rồi, một hôm mẹ bảo : "mẹ sẽ gả con lấy chồng đi Mỹ, mẹ đã bàn bạc sắp xếp với gia đình người ta rồi, ngày mốt anh ấy về, và đám cưới sẽ tổ chức vào Chủ Nhật tuần tới..". Tôi mắt ngấn nước, ngập ngừng nói: "lấy chồng".. con, con chưa chuẩn bị.." Mẹ nghiêm mặt nói: "con chưa chuẩn bị, hay con còn thương cái thằng vô thần. Cách Mạng đó" Mẹ không bao giờ chấp nhận cái quân đó bước vô gia đình này.”
Sau một lát im lặng, mẹ nhỏ giọng: "ảnh là con nhà có đạo, con sĩ quan cao cấp trước 75, rất xứng xui, xứng gia với gia đình mình".
Tôi khóc, mẹ không khóc, mắt mẹ rộng thênh thang và buồn hun hút.
Thế là tôi ngoan ngoãn vâng lời. Buổi tối trước ngày thành hôn, tôi đốt đi hàng trăm lá thư anh viết từ Sài gòn khi đang theo học kinh tế tài chánh. Chúng vẫn còn mới nguyên, thơm mùi giấy học trò, có cả tấm thiệp Noel mà tôi mới nhận cách đó hai tuần.
Tết Nguyên đán 1994, anh trở về ghé thăm tôi, sau phút giây ngậm ngùi tôi nói: "Xin lỗi anh, em đã lấy chồng" rồi chẳng nói thành lời, để mặc cho nước mắt cứ tuôn dài. Một lát lặng thinh, anh buồn bã nhìn tôi bảo: "Cầu chúc em được hạnh phúc".
Thời gian trôi, tôi định cư ở Mỹ sau gần 3 năm thành hôn. Anh bây giờ cũng đã công thành danh toại, là kế toán trưởng trong một tổng công ty đầu tư với nước ngoài.
Sáu tháng sau ngày định cư, trở lại Việt Nam, gặp lại tôi, anh hỏi: "em có hạnh phúc bên chồng và vui nơi xứ người không"" Tôi mơ hồ lắc đầu: "hạnh phúc hay không thì em không biết, nhưng em không cùng tư tưởng với chồng".
Người chồng tôi thường nói "... Ba năm sống trong tù cải tạo Cộng Sản, anh càng thấy rõ bộ mặt ghê tởm của chế độ Cộng Sản, một lũ lưu manh, lừa bịp, dối trá, gian xảo, là con dao hai lưỡi... là bọn vắt chanh bỏ vỏ. Những năm tháng tha phương, càng nghĩ càng thương dân tộc Việt Nam mình bấy nhiêu.. tại sao người Việt mình phải tha phương xứ người, từ bỏ quê cha đất tổ, cội nguồn, vượt biên chết chóc, dân tộc trong nước đói khổ.. . sống dưới chế độ Cộng Sản, dân tộc mình sẽ chẳng bao giờ ngóc đầu lên nổi.." Đó là những tư tưởng và nỗi bâng khuâng không cách nào gột bỏ được từ ý thức và quan điểm của chồng tôi, cứ thế tuôn trào mỗi khi có dịp trò truyện hay tranh luận với tôi.
Phần tôi, ngày ấy, là con gái mới lớn, nhìn vận nước đơn giản lắm: chiến tranh nào chả có người thắng, kẻ bại, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc... nước mình nghèo thì tỵ nạn kinh tế kiếm kế sinh nhai.


Thời gian dần trôi, chồng tôi là người trực tiếp thay đổi tư tưởng, xoay chiều quan điểm và cách nhìn của tôi về chế độ Cộng Sản.
Trong thời gian theo học College, tôi đã thích thú tìm hiểu đường lối và chính sách của Cộng Sản qua nhiều taì liệu tiếng Việt, cũng như tiếng Anh. Nhờ theo dõi các thông tin, từ những "câu chuyện thời sự" đến các bài bình luận, tường thuật trên báo chí, phát thanh Việt ngữ, dấn dà tôi mới thấu hiểu là Việt Nam hiện nay không có tự do, dân chủ và nhân quyền.
Thời gian cứ trôi, cứ trôi. Thỉnh thoảng, tôi vẫn liên lạc với anh qua email hoặc Yahoo Messenger (chatting), những lời thăm hỏi vu vơ dần dần được thay thế bằng các chủ đề về tự do, dân chủ, nhân quyền, tự do tôn giáo, tự do ngôn luận... cho Việt Nam. Điều này mới đầu làm anh rất “dị ứng”. Trong một email gởi đến tôi, anh viết: "Đó là những câu chuyện nhảm nhí,mà anh không bao giờ muốn nghe."
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cho tôi, anh, khi đó, cũng giống như bao tuổi trẻ Việt Nam bây giơ,ø nào biết quan tâm đến tình hình chính trị xã hội trong nước, nào biết đến cái nhục của một đất nước độc tài, tham nhũng, dân chúng nghèo đói tới mức phải tự nguyện bán thân làm nô lệ đủ kiểu sang Đài Loan, Trung Quốc, Hàn Quốc... Sống trong vòng bưng bít của chế độ dối trá, làm sao anh biết lên tiếng đòi tự do, dân chủ cho Việt Nam, nào biết rơi nước mắt thương cho đồng bào đang còn sống trong áp bức, bóc lột của Cộng Sản.
Tôi tự nhủ: "ở bến bờ tự do, em không thể làm ngơ trước sự "lầm lỡ" của anh cũng như tuổi trẻ Việt Nam ngày nay. Với thời gian, bằng mọi cách một phần nào, em sẽ làm thay đổi quan điểm, cách nhìn của anh về chế độ độc Đảng, độc tài, độc quyền của chế độ Cộng Sản Việt Nam."
Mùa Xuân 2004, tôi nhận điện thoại và được biết anh đang công tác ở San Francisco, được biết anh cũng lấy vợ con đảng viên cao cấp. Bây giờ anh đã là phó giám đốc một tổng công ty, đồng thời là một cộng tác viên của tờ báo Tuổi Trẻ. Tôi hỏi: "Anh có hạnh phúc không"", anh trả lời: "Anh không nói là anh đang có cuộc sống hạnh phúc, anh và vợ mâu thuẫn nhau về tư tưởng."
Vào dịp 30 năm tháng Tư đen năm nay, trong email gởi đến, anh thổ lộ: "vào dịp này, anh được nghỉ phép gần 10 ngày, nhớ đến em, nghĩ đến tình hình đất nước hiện nay, cùng một nỗi ray rứt như em thường tâm sự, anh bây giờ mới nhận thức được Việt Nam cần phải có tự do, dân chủ, tự do báo chí, và tôn trọng nhân quyền. anh nào biết rõ tình hình chính trị trong nước. Qua những email và bài viết em gởi, về Luật sư Lê Chí Quang, Linh mục Nguyễn Văn Lý, Bác sỹ Nguyễn Đan Quế, Thượng tọa Thích Thiện Minh.. đã giúp anh thấy được mặt trái của phiên bản.
Anh nói anh đã đi nhiều nước, học hỏi nhiều điều, giờ đây anh đã hiểu ra được là không có tự do, dân chủ, và nhân quyền, nước Việt Nam không thể vươn lên mạnh mẻ, tiến nhanh, tiến mạnh như chủ trương của Đảng và nhà nước đề ra được; Dân tộc Việt Nam giống như những con chim bị nhốt trong lồng, không tận hưởng được tự do, hạnh phúc thật sự."
Vậy là cũng như tôi, tư tưởng của anh đã thay đổi, đã nhìn ra bộ mặt thật của chế độ đã sinh thành ra anh. Tôi ước mong tuổi trẻ tại Việt Nam bây giờ cũng thức tỉnh như anh, và sẽ không tiếp tục làm ngơ cho chế độ độc tài đàn áp dân tộc Việt Nam.
Là những thanh thiếu niên yêu nước, yêu dân tộc, yêu lý tưởng tự do, chúng ta hãy đại diện cho hơn 80 triệu đồng bào nói lên tiếng nói tranh đấu cho một Việt Nam tự do, dân chủ và nhân quyền.
Tôi bây giờ, đã không còn khóc cho một hôn nhân vội vã hay khóc cho mối tình đầu không thành.
Những giọt nước mắt bây giờ đã đọng lại trong đáy tim thổn thức vì vận nước còn đang cần tiếng nói tranh đấu của lớp người trẻ như tôi, để những cánh chim bị nhốt trong lồng sớm được tung bay dưới vòm trời tự do, dân chủ và nhân quyền.

JACKDOTE

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 834,523,485
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ.
Giải Viết Về Nước Mỹ hàng năm gồm các bài phổ biến từ ngày 1 tháng Bẩy năm trước tới 30 tháng Sáu năm sau. Hôm nay, Chủ Nhật 30 tháng Sáu 2019, ngày khóa sổ Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20, xin mời đọc bài viết vui của Ngọc Hạnh, vị tác giả niên trưởng trong năm. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Hai 2019, khi tuổi đã kề ngưỡng cửu tuần (90. ) Với bài viết về Washington D,C. mùa lễ chiến sĩ trận vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, và hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Kính chúc Bà vui khỏe.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh hoặc tài liệu do ông thực hiện hoặc sưu tập. Sống động, cũng chẳng ngại sống sượng, bài viết của ông thường gây nhiều chú ý và bàn cãi. Một số đã được in thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây, thêm một bài mới viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân ở Lafayette, Louisiana, còn vài năm nữa sẽ ... ăn tiền gìa. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la! Sau đây là bài viết thứ sáu của bà.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm bài viết mới của bà.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth Uni-versity. Hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả tiếp tục Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là một viên chức hưu trí tại San Jose, đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm 2018. Tháng Năm 2019, trong bài “Tôi Làm Răng Implant” tác giả có viết lời cám ơn Bác sĩ Nha Khoa Nguyễn Hoàng Tuấn về sự tận tâm giảng giải và chăm sóc dành cho bà. Sau đây là bài viết mới nhất của bà, chuyện người thật việc thật. Tựa đề là một câu trong bài hát “Như Đã Dấu Yêu” của Nhạc Sĩ Đức Huy.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2001 và liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, Trương Ngọc Bảo Xuân là Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ. Bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi 2019.