Hôm nay,  

Thư Gửi Người Chồng Cũ Ở Mỹ

08/06/200500:00:00(Xem: 121205)
Người viết: VÌ DÂN
Bài số 764-1343-189-vb4060805

Tác giả tên thật Vày A Cẩu, sinh năm 1953, cựu sĩ quan cảnh sát, đến Mỹ năm 1991 theo diện HO, hiện là cư dân Los Angeles, công việc: School Bus Driver.

Tây Ninh, ngày.... tháng.... năm...
Anh yêu!
Em viết thư này gửi đến anh không mong anh tha thứ, không muốn đánh động lòng trắc ẩn hay sự thương hại, càng không mong hồi âm. Vì vậy, như anh thấy, thư sẽ không ghi địa chỉ người gửi. Xin anh đừng hiểu lầm, kẻo tội nghiệp em lắm.
Gần ba mươi năm trôi qua, gạt bỏ dĩ vãng, xóa đi tất cả mọi tị hiềm, em bình tâm ghi lại vài dòng tâm sự riêng em. Nhắc lại chuyện cũ càng thêm đau lòng nhau, ích chi. Anh và em, chúng mình đã hiểu vì sao tan vỡ, vì sao mỗi người một phương trời.
Ba năm anh làm Trưởng Cuộc Cảnh Sát Quốc Gia, tám năm anh tù đày cộng sản, hai mươi lăm năm chúng mình không còn có nhau. Em hai đời chồng, anh cũng hai đời vợ. Duyên nợ đã xong. Anh đang sống ở nước Mỹ. Em vẫn ba chìm bẩy nổi ở quê hương. Hai cảnh đời. Hai thế giới. Còn gì nữa để viết"
Vậy mà em vẫn viết lá thư này, viết chỉ để gửi lòng mình vào nơi vô vọng.
*
Chắc anh chưa quên chúng ta đã từng tha thiết yêu nhau bằng cả trái tim son trẻ. Em biết mình sẽ còn giữ tình yêu ấy cho đến ngày nhắm mắt. Cho tới phút cuối cùng ấy, chắc em sẽ vẫn cảm nhận được tình yêu của anh đã dành cho em thuở ban đầu.
*
Chắc hẳn anh còn nhớ năm ấy chúng mình gặp nhau, quen nhau rồi mê muội yêu nhau. Anh là chàng cảnh sát Việt Nam Cộng Hòa trẻ trung, tương lai đầy triển vọng, em chỉ là hương đồng cỏ nội. Thế mà anh gạt phứt nhiều mối ngon ăn, chuyên tâm đeo đuổi chỉ mình em thôi.
Anh quỷ quái thật "dê" người ta bằng ánh mắt, nụ cười, không một lời tán tỉnh hoa mỹ, chẳng cần cục kẹo ngọt bùi, thế mà em "chịu" anh mới là lạ. Hầu như hàng ngày chúng mình đụng đầu nhau trên con đường đất đỏ giữa hai làng, cách nhau khoảng chừng một cây số. Em thì cắm cúi đạp xe qua thị trấn kế bên học may mỗi sáng, còn anh thì khỏi nói, lúc nào cũng diện bộ cảnh phục mới tinh, mang đôi giày da láng coóng cài hai quả lựu đạn mini, bên hông đeo xề xệ cây súng rulô, đã thế trên đôi vai áo lại còn thêm đôi bông mai vàng phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh ra vẻ ta đây. Em nhủ thầm: "Coi chừng VC thịt đấy! Chàng công tử bột ạ, ông có biết đây là vùng xôi đậu không"".
Ngày lại ngày qua, chúng mình trao nhau ánh mắt nồng nàn, nụ cười duyên dáng nhân thành tình yêu tự bao giờ. Anh xạo sự thì rằng là bị tiếng sét ái tình, còn em yêu anh chàng thật thà như đếm, tin anh hết mình. Quả là như vậy. Chẳng biết bằng cách nào mà anh tự dưng được ba má em cho phép anh đường hoàng vô ra nhà em...ăn cơm tháng, bỏ đi những ngày cơm hàng cháo chợ. Kỳ cục gì đâu á! Tự dưng bắt người ta hầu hạ cơm nước như hầu hạ ông...chồng. Từ đó, em cảm thấy hạnh phúc tràn trề, cả nhà vui vẻ. Ba má với các em hiểu chuyện chúng mình, thông cảm hoàn toàn. Đâu cần phải len lén hẹn gặp nhau đâu đó ngoại bụi chuối sau hè dưới vầng trăng khi tỏ khi mờ vào những đêm xuân gió mát mới là thơ mộng đâu, chỉ cần sau những buổi cơm chiều, ba má giả bộ có chuyện qua nhà hàng xóm, các em thì đứa học bài, đứa đánh đũa, đứa khác đang chơi bi. Lợi dụng thiên thời, địa lợi, nhất là nhân...hòa, chúng mình ngồi xích lại càng lúc càng gần, tay trong tay len lén trao nhau nụ hôn vội vàng bồi hồi. Hạnh phúc trong tầm tay.
Ở nhà, em là chị hai, về làm dâu nhà anh, em lại được làm chị hai. Thế nhưng có sự khác nhau giữa hai chị hai: Chị hai nhà em được ba má cưng chiều từ tấm bé, muốn sao được vậy, các em nể trọng một vành. Chị hai nhà anh cực khổ muôn chiều, thức khuya dậy sớm, phục vụ cơm nước cả nhà. Nhiều lúc quá mệt mỏi, đôi chân cùng đôi vai sưng vù vì do chưa quen gánh gồng nặng nhọc ngoài đồng cả ngày, em thầm khóc, anh vỗ về, an ủi, em cũng tạm nguôi ngoai, bớt đi phần nào tủi hổ.


Gặp nhau, yêu nhau rồi được lấy nhau, em tin tưởng tuyệt đối không có gì có thể ngăn cách chúng mình mặc dù quê hương đang trong cơn khói lửa. Ai có ngờ đâu ngày ba mươi tháng tư đen ập đến, bóng tối phủ trùm quê hương, bất hạnh chẳng từ ai. Anh lâm cảnh tội tù không biết ngày về, em mỏi mòn chờ đợi trong tuyệt vọng.
Chim lìa cành thương cây nhớ cội
Vợ xa chồng tội lắm người ơi!
Từ ngày anh xa vắng, mấy chốc em hạ sinh một đứa con gái đầu lòng mụ mẫm, kết quả tình yêu của chúng mình, món quà quý báu anh cho em, mong em giữ vững lòng trung trinh, hãy đợi anh về! Nhưng hỡi ôi, Thần chết đã cướp con tôi khi nó chưa kịp đầy tháng, chưa kịp tập nói tiếng má....ba.
Sau hơn ba năm nhẫn nhục, đi thăm nuôi anh lúc gặp lúc không, bên nội xua đuổi, bên ngoại khước từ, em không còn lối thoát, đành đoạn phụ anh, lòng em quả thật chẳng đặng đừng. Hoàn cảnh quả thật quá éo le, như anh nói với cha em sau khi được tin em đã phụ anh: anh đang sống mà như đã chết trong tù. Sau ba năm thủ tiết thờ chồng, em đã tròn bổn phận vợ hiền. Em có quyền tự quyết định tương lai riêng mình.
Em hiểu dù anh nói thế chứ trong hoàn cảnh lúc ấy anh đã đau khổ vô cùng.
*
Sau khi sang ngang em khổ nhục trăm bề. Gặp phải người chồng sau trẻ hơn em vài tuổi, tối ngày chỉ lo ăn nhậu, chẳng chịu chân chất làm ăn, mọi việc trong ngoài đều một tay em định liệu. Tủi cực lắm anh ơi!
Không biết từ khi nào em trở thành con buôn. Em mua đi bán lại đủ mọi thứ thực phẩm, lúc thì dăm ba con gà, con vịt, khi thì vài chục ký đậu, ký mì. Từ hừng sáng em mải miết đạp xe từ xóm này qua làng khác len lén thu mua hàng. Người mua và kẻ bán phải khéo léo tránh những cặp mắt của công an rình mò ngày đêm. Sau khi gom được kha khá, em lại phải dấu hàng trong bụi rậm cạnh đường lộ, đón xe tải quốc doanh chở mía hay chở mì về Saigon. Cái bọn lơ xe, tài xế vô lương tâm luôn luôn lợi dụng thời cơ, bắt chẹt hành hạ bọn bạn hàng đàn bà con gái chúng em. Tiền xe, tiền hàng chúng đã gom đủ không thiếu một xu, chúng còn bầy ra thế trận phải luồn lách trong rừng cao su rồi tạm ngừng chờ trời khuya mới vượt trạm kiểm soát của công an.
Giữa rừng cao su trời tối đen như mực, đàn muỗi vo ve tha hồ hút máu no nê. Muỗi là những con sinh vật chuyên hút máu người nhưng vẫn chưa đáng sợ bằng những con người đang nắm giữ dúm hàng của chúng em, đó là cả một gia tài sản nghiệp cuối cùng còn lại, nếu mất nó là mất cả cuộc đời. Cái bọn lơ xe tài xế ấy hiểu quá kỹ hoàn cảnh bạn hàng, cho nên chúng nó dở đủ trò cợt nhả, nài hoa ép liễu. Nếu ai không chìu thì chỉ cần một cái nháy mắt với công an khi qua trạm là chúng em sẽ trắng tay. Thế là đành nhắm mắt xuôi tay trên mảnh ni lông rách nát, dưới gốc cao su già, mặc cho bọn quỷ sứ dày vò.
Đấy là đoạn đường ô nhục nhất đời em, ai người hiểu thấu.
*
Ba mươi năm, biết bao chuyện để kể. Em đã kể tới đoạn đường ô nhục nhất mà mình từng trải qua, không phải để biện bạch hay cầu xin điều gì, mà chỉ vì em nhớ lới anh nói là sau ba năm thủ tiết thờ chồng, em đã tròn bổn phận vợ hiền, có quyền tự quyết định tương lai riêng mình.
Mấy tiếng "tự quyết định tương lai" nghe sao mai mỉa quá. Tương lai nào" Quyết định gì trong hoàn cảnh của chúng ta thời ấy"
Như đã kể với anh từ đầu thư, lá thư này không mong hồi âm.
Đây là thư không địa chỉ người gửi, cũng chẳng có địa chỉ người nhận.
Lá thư được em viết ra chỉ là dịp cho dòng lệ tuôn trào, nhớ những ngày hạnh phúc bên nhau.

Vi Dân

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 834,393,495
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Từ hôm nay, Thứ Hai 1 tháng Bảy 2019, bắt đầu phổ biến các bài Viết Về Nước Mỹ năm thứ Hai Mươi Mốt (XXI). Xin mời đọc bài viết mới nhất của Lê Nguyễn Hằng, một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ. Bài đăng 2 kỳ.
Giải Viết Về Nước Mỹ hàng năm gồm các bài phổ biến từ ngày 1 tháng Bẩy năm trước tới 30 tháng Sáu năm sau. Hôm nay, Chủ Nhật 30 tháng Sáu 2019, ngày khóa sổ Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20, xin mời đọc bài viết vui của Ngọc Hạnh, vị tác giả niên trưởng trong năm. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Hai 2019, khi tuổi đã kề ngưỡng cửu tuần (90. ) Với bài viết về Washington D,C. mùa lễ chiến sĩ trận vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, và hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Kính chúc Bà vui khỏe.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh hoặc tài liệu do ông thực hiện hoặc sưu tập. Sống động, cũng chẳng ngại sống sượng, bài viết của ông thường gây nhiều chú ý và bàn cãi. Một số đã được in thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây, thêm một bài mới viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân ở Lafayette, Louisiana, còn vài năm nữa sẽ ... ăn tiền gìa. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la! Sau đây là bài viết thứ sáu của bà.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm bài viết mới của bà.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth Uni-versity. Hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả tiếp tục Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là một viên chức hưu trí tại San Jose, đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm 2018. Tháng Năm 2019, trong bài “Tôi Làm Răng Implant” tác giả có viết lời cám ơn Bác sĩ Nha Khoa Nguyễn Hoàng Tuấn về sự tận tâm giảng giải và chăm sóc dành cho bà. Sau đây là bài viết mới nhất của bà, chuyện người thật việc thật. Tựa đề là một câu trong bài hát “Như Đã Dấu Yêu” của Nhạc Sĩ Đức Huy.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2001 và liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, Trương Ngọc Bảo Xuân là Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ. Bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi 2019.