Tác giả tên thật Vày A Cẩu, sinh năm 1953, cựu sĩ quan cảnh sát, đến Mỹ năm 1991 theo diện HO, hiện là cư dân Los Angeles, công việc: School Bus Driver.
Tây Ninh, ngày.... tháng.... năm...
Anh yêu!
Em viết thư này gửi đến anh không mong anh tha thứ, không muốn đánh động lòng trắc ẩn hay sự thương hại, càng không mong hồi âm. Vì vậy, như anh thấy, thư sẽ không ghi địa chỉ người gửi. Xin anh đừng hiểu lầm, kẻo tội nghiệp em lắm.
Gần ba mươi năm trôi qua, gạt bỏ dĩ vãng, xóa đi tất cả mọi tị hiềm, em bình tâm ghi lại vài dòng tâm sự riêng em. Nhắc lại chuyện cũ càng thêm đau lòng nhau, ích chi. Anh và em, chúng mình đã hiểu vì sao tan vỡ, vì sao mỗi người một phương trời.
Ba năm anh làm Trưởng Cuộc Cảnh Sát Quốc Gia, tám năm anh tù đày cộng sản, hai mươi lăm năm chúng mình không còn có nhau. Em hai đời chồng, anh cũng hai đời vợ. Duyên nợ đã xong. Anh đang sống ở nước Mỹ. Em vẫn ba chìm bẩy nổi ở quê hương. Hai cảnh đời. Hai thế giới. Còn gì nữa để viết"
Vậy mà em vẫn viết lá thư này, viết chỉ để gửi lòng mình vào nơi vô vọng.
*
Chắc anh chưa quên chúng ta đã từng tha thiết yêu nhau bằng cả trái tim son trẻ. Em biết mình sẽ còn giữ tình yêu ấy cho đến ngày nhắm mắt. Cho tới phút cuối cùng ấy, chắc em sẽ vẫn cảm nhận được tình yêu của anh đã dành cho em thuở ban đầu.
*
Chắc hẳn anh còn nhớ năm ấy chúng mình gặp nhau, quen nhau rồi mê muội yêu nhau. Anh là chàng cảnh sát Việt Nam Cộng Hòa trẻ trung, tương lai đầy triển vọng, em chỉ là hương đồng cỏ nội. Thế mà anh gạt phứt nhiều mối ngon ăn, chuyên tâm đeo đuổi chỉ mình em thôi.
Anh quỷ quái thật "dê" người ta bằng ánh mắt, nụ cười, không một lời tán tỉnh hoa mỹ, chẳng cần cục kẹo ngọt bùi, thế mà em "chịu" anh mới là lạ. Hầu như hàng ngày chúng mình đụng đầu nhau trên con đường đất đỏ giữa hai làng, cách nhau khoảng chừng một cây số. Em thì cắm cúi đạp xe qua thị trấn kế bên học may mỗi sáng, còn anh thì khỏi nói, lúc nào cũng diện bộ cảnh phục mới tinh, mang đôi giày da láng coóng cài hai quả lựu đạn mini, bên hông đeo xề xệ cây súng rulô, đã thế trên đôi vai áo lại còn thêm đôi bông mai vàng phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh ra vẻ ta đây. Em nhủ thầm: "Coi chừng VC thịt đấy! Chàng công tử bột ạ, ông có biết đây là vùng xôi đậu không"".
Ngày lại ngày qua, chúng mình trao nhau ánh mắt nồng nàn, nụ cười duyên dáng nhân thành tình yêu tự bao giờ. Anh xạo sự thì rằng là bị tiếng sét ái tình, còn em yêu anh chàng thật thà như đếm, tin anh hết mình. Quả là như vậy. Chẳng biết bằng cách nào mà anh tự dưng được ba má em cho phép anh đường hoàng vô ra nhà em...ăn cơm tháng, bỏ đi những ngày cơm hàng cháo chợ. Kỳ cục gì đâu á! Tự dưng bắt người ta hầu hạ cơm nước như hầu hạ ông...chồng. Từ đó, em cảm thấy hạnh phúc tràn trề, cả nhà vui vẻ. Ba má với các em hiểu chuyện chúng mình, thông cảm hoàn toàn. Đâu cần phải len lén hẹn gặp nhau đâu đó ngoại bụi chuối sau hè dưới vầng trăng khi tỏ khi mờ vào những đêm xuân gió mát mới là thơ mộng đâu, chỉ cần sau những buổi cơm chiều, ba má giả bộ có chuyện qua nhà hàng xóm, các em thì đứa học bài, đứa đánh đũa, đứa khác đang chơi bi. Lợi dụng thiên thời, địa lợi, nhất là nhân...hòa, chúng mình ngồi xích lại càng lúc càng gần, tay trong tay len lén trao nhau nụ hôn vội vàng bồi hồi. Hạnh phúc trong tầm tay.
Ở nhà, em là chị hai, về làm dâu nhà anh, em lại được làm chị hai. Thế nhưng có sự khác nhau giữa hai chị hai: Chị hai nhà em được ba má cưng chiều từ tấm bé, muốn sao được vậy, các em nể trọng một vành. Chị hai nhà anh cực khổ muôn chiều, thức khuya dậy sớm, phục vụ cơm nước cả nhà. Nhiều lúc quá mệt mỏi, đôi chân cùng đôi vai sưng vù vì do chưa quen gánh gồng nặng nhọc ngoài đồng cả ngày, em thầm khóc, anh vỗ về, an ủi, em cũng tạm nguôi ngoai, bớt đi phần nào tủi hổ.
Vi Dân