Tác giả tên thực là Nguyễn Nga, 42 tuổi, hiện là cư dân Tucson, AZ; Nghề nghiệp: Thợ nail, tóc. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là một chuyện tình trắc trở nhưng có hậu, happy ending.
*
Ngày chia tay với Mẹ cùng các em để theo ba lên tàu đi vượt biên tìm tương lai và đất sống, tôi đã khóc thật nhiều... Nhớ Mẹ, nhớ các em và nhớ mảnh đất quê hương mà tôi đã từng chia sẻ bao kỷ niệm vui buồn.
Sau bao ngày lênh đênh trên biển, với những vất vả, vật vờ cùng cực, rồi thì cũng tới được bên bờ tự do. Ở đảo được một năm thì ba và tôi được nhận định cư ở Mỹ, nói sao cho hết nỗi vui mừng của những ngày sắp tới. Tôi, ăn chưa no, lo chưa tới, chỉ biết vui và hân hoan mong chờ ngày tới thiên đàng của Mỹ quốc.
Xuống phi trường Mỹ quốc, gia đình tôi được những người hảo tâm ra đón rước, họ thật tốt lo chỗ ăn chỗ ở cho chúng tôi, hướng dẫn đi làm giấy tờ và giúp cho ba có công ăn việc làm, còn phần tôi thì được vào trường học.
Anh ấy! Anh ấy có mặt khi tôi bước chân tới Mỹ, anh ấy thường xuyên tới thăm hỏi, giúp đỡ khi gia đình tôi gặp khó khăn, anh thường kèm tôi làm bài tập, an ủi khuyến khích mỗi khi thấy tôi buồn, nói chung sự hiện diện của anh giống như là một người thân trong gia đình không thể thiếu được.
Anh ấy 22 tuổi, cao lớn, dễ nhìn, vui vẻ, bặt thiệp. Còn tôi thì với lứa tuổi 13, bé nhỏ, rụt rè, nhút nhát lại thêm tánh tự ti, đi học thì không giỏi, hay buồn, ưa khóc và dễ giận dỗi. Anh đến với gia đình tôi như cơn gió mát, đem đến cho tôi niềm an ủi yên bình. Theo thời gian không biết tự lúc nào tôi đã yêu anh, 13 tuổi chăng" 15 tuổi chăng" hay năm 17" Tôi cũng không biết nữa. Mỗi khi anh bận không tới là tôi buồn, tôi giận, tôi nhớ anh ấy. Tôi yêu với mối tình say đắm câm lặng.
Năm tôi gần 18 tuổi thì anh ấy ngỏ lời yêu mến với tôi. Ôi! còn nỗi vui mừng nào hơn, tôi như sống trong mơ, trong mộng, tôi vui mừng khôn xiết, tôi vui, tôi cười, tôi hát một mình khe khẽ suốt ngày. Ba ngạc nhiên bảo: "Con này bộ mày khùng à!". Năm ấy tôi có 2 tin mừng, một là anh ấy đã tỏ tình với tôi, hai là được tin mẹ và các em sắp qua đoàn tụ.
Ngày mẹ và các em qua, chúng tôi, ngũ long công chúa thật vui khi gặp lại nhau, căn nhà như chật chội hơn, ồn ào hơn và ba một lần nữa lại phải vất vả đi tìm nhà lớn hơn. Sau bao nhiêu năm nhìn ba cô đơn buồn phiền nhớ me,ï ba nay đã già hơn, tóc cũng đã nhuộm màu muối tiêu, niềm vui đã loé trên mắt ba, mẹ thì cằn cỗi, đen, ốm và thật tội nghiệp. Ôi! tôi một cô gái đa sầu, đa cảm, thương ba, nhớ mẹ thường khóc thầm cầu mong ơn trên cho gia đình được gặp lại nhau, nay giấc mơ đã thành sự thật.
Tôi thường gặp anh ở sân trường đại học (tôi đã vào đại học năm thứ nhất). Tâm sự kể lể cho anh nghe niềm vui cũng như nỗi buồn mà tôi đang có, anh không có cha mẹ ở đây cho nên anh rất chia sẻ niềm vui của tôi. Anh thường ôm tôi vào lòng để an ủi vỗ về.
Một năm sau mẹ và tôi đã bắt đầu có những cơn chống đối. Mẹ thì cho tôi là quá Mỹ hoá, không biết vâng lời như các em, mẹ ngăn cản tình yêu giữa tôi và anh bởi vì anh ấy nghèo, không địa vị, không sự nghiệp. Ngày anh qua nhà xin ba mẹ cho 2 đứa được cưới nhau, mẹ từ chối thẳng và bảo anh đừng nên lui tới nhà nữa.
NGUYỄN NGA