Tác giả Bích Vân 52 tuổi, cư trú tại Pforzheim, Germany cho biết bà vừa thăm nước Mỹ, nhớ chè Cali quá... Bà cũng kể một chuyện đặc biệt về khu Phước Lộc Thọ: “chuyện mua và bán, y hệt như ngày xưa, y hệt như ở bên nhà, được mặc cả (trả giá) ráo riết, sôi nổi và … nhiêù khi đi đến những "ngã ngửa người" khá đau điếng.”
Gần một tháng nay tôi cứ lưỡng lự mãi không biết có nên làm thêm một chuyến Mỹ du nữa, lần thứ nhì, để thỏa mãn … cái cơn nhớ Mỹ. Hay là thôi, nhịn. Những lý do thúc đâỷ thì vô số, và hình như hâù hết đêù chính đáng. Cái lý do quan trọng nhất, chỉ riêng mình tôi biết, là từ hôm về lại đây, gần ba tháng nay, bỗng dưng tôi đâm ra ... tương tư cái xứ Mỹ. Cái xứ trước đây xa lạ là thế mà chỉ sau có năm tuần lễ ngao du đã trở thành quen thuộc … và sao mà quyến rũ tôi quá sức !
Hàng ngày mò vào Internet để đọc tin tức và sinh hoạt của cộng đồng người Việt khắp nơi trên thế giới, phần lớn các Site bên Mỹ, khi bắt gặp các địa danh như Los Angeles, San Jose hay Pomona, Corona, Irvine, … là tôi hình dung ra ngay "chỗ âý" như thế nào. "Chỗ âý" có những gì đáng ghi nhớ, tôi đã đến đâý với ai, làm gì, ngày nào trong tuần, mùng mâý … Tất cả đêù được tôi ghi chép cẩn thận, khi còn phiêu lưu bên âý, mỗi tối trước khi đi ngủ, chấm dứt một ngày mệt đến rã rời hai cái chân vì bị tha lôi đi khắp nơi khắp chốn.
Thế cho nên mỗi khi nhớ ơi là nhớ, nhớ quay nhớ quắt không chịu được là tôi lại giở quyển sổ tay ra tẩn mẩn xem rồi hồi tưởng lại, lòng chùng xuống, bổi hổi bồi hồi …
*
… Khu Phước Lộc Thọ là nơi được tôi, và phần lớn người Việt cư ngụ vùng Quận Cam, chiêú cố thường xuyên nhất. Đây là trung tâm điểm, là cái "rốn" của tất cả Việt kìêù xứ Mỹ nói chung, là "xuống phố" của Little Saigon nói riêng, là khu Tự Do hay Lê Lợi của Saigon thứ thiệt ngày xưa. Ở đây, tôi mê nhất là tiếng chảy rào rào của cái bồn nước (nơi mâý ông tượng đứng trụ trì) quyện lẫn với tiếng cười nói râm ran của dân Việt tứ xứ tụ về đây để gặp gỡ nhau, để ăn quà vặt, để các ông cụ bà lão đỡ cuồng chân cuồng cẳng sau một tuần lễ bị giam hãm trong bốn bức tường, … và nhất là để, chắc giống tôi, hòa nhập vào cái không khí đâỳ sắc thái Việt Nam qua những câu chửi thề (ôi sao thân quen), tiếng nhạc cải lương réo rắt đâu đó, cái mùi thức ăn thức uống xông lên ngào ngạt khắp nơi … Tôi vẫn thường mò đến đây, trước khu thương xá này, ngồi lặng hàng giờ ở dưới cái dù đặt ngoài sân, tận hưởng cái nắng ấm, lòng chợt êm ả, lâng lâng. Có những lúc tôi nhắm mắt lại, đâù óc lười lĩnh không suy nghĩ, ráo hoảnh. Cả cái cảm giác mình là một thân cây bị bứng gốc, cứ ám ảnh tôi mãi không thôi, suốt gần hai chục năm nay, cũng biến mất. Tôi nhẹ nhõm. Tôi yêu đời.
Cũng có khi tôi chỉ lăng quăng, loanh quanh trong khu Thương xá, không chủ đích mua sắm gì hết. Sà vào gian hàng quần áo một chút, đứng trầm trồ trước những quầy bán nữ trang một chốc một lát, hay cầm lên rồi lại đặt xuống những cuộn băng vidéos hay cassettes đủ mọi thể loại bâỳ bán lềnh khênh trong những cửa tiệm ầm ầm tiếng nhạc.
Có điêù khá ngạc nhiên, cho những dân cư ngụ ở Âu châu như tôi, là ở đây, ở ngay trong lòng cái xứ tân tiến nhất nhất trên thế giới này, chuyện mua và bán, y hệt như ngày xưa, y hệt như ở bên nhà, được mặc cả (trả giá) ráo riết, sôi nổi và … nhiêù khi đi đến những "ngã ngửa người" khá đau điếng.
Câu chuyện tôi tự dưng bốc đồng xông vào một Thẩm Mỹ Viện trong khu Phước Lộc Thọ để hỏi giá cả và cách thức trị các vết lấm chấm tàn nhang trên mặt (nhiêù lắm, mỗi lần soi gương mà ngán ngẩm) là một kinh nghiệm bản thân khá lý thú và … unbelievable! Lạ lùng làm sao là cái giá cả ở Cali ! Không thể hiểu nổi ! Không thể tưởng tượng được ! Cái Beauty Salon tôi nhắm có cái vẻ bề thế và trưng bày nhiêù máy móc tối tân quá mà, coi bộ tin tưởng được, nên tôi mới liêù thử lửa xem sao. Sau khi "bị xoay, vần" ngắm nghiá khá lâu dưới mâý ngọn đèn sáng quắc (cho phải phép), tôi giật thót người, tôi lùng bùng lỗ tai khi nghe cái giá 6500 đô la phải trả. Chắc hai con mắt trợn tròn của tôi có khả năng diễn tả "hùng hồn" lắm hay sao không biết, mà sau vài câu dụ khị mào đâù (cho phải phép, again), cái giá "hữu nghị với người đồng hương khác xứ" tự động tụt thang cái vèo …xuống còn 4000 $ mặc dù tôi chưa hoàn hồn để có thể biểu lộ một cái gật hay một cái lắc nào. Tôi vẫn cứ im thin thít, vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác như người bị mộng du … sau khi được dúi vào tay tấm carte visite kèm theo những hứa hẹn sẽ được phục vụ chu đáo và bảo đảm tôi sẽ hài lòng mà… quay trở lại chữa trị những thứ lặt vặt khác nữa, nêú muốn. Tôi lặng lẽ bỏ đi, hoang mang, và dĩ nhiên, chưa từng quay trở lại, để xăm xăm tới gõ cửa một ông Dermatologist chính cống, bác sĩ đàng hoàng, chuyên về các bệnh ngoài da, có phòng mạch tọa lạc trên đường Bolsa. Sau khi (lại) "bị xoay, vần" khám xét tỉ mỉ từ trên xuống dưới (cái mặt), từ trái sang phải (cái cần cổ), lần này thì tôi hân hoan, tôi sướng rên, tôi không nỡ nào "cò kè bớt một thêm hai" với cái đề nghị 200 $ hết sức là thuận mua vừa bán, vượt quá xa sự mong đợi của tôi (nêú so với cái giá bốn nghìn trời ơi đất hỡi, bên Phước Lộc Thọ, cứ lởn vởn trong đâù).
Cám ơn bác sĩ B. Đ., nêú không được ông tận tình chữa trị, cái dung nhan tưởng rằng "có sao xin để vậy người ơi" sẽ không có cơ hội trả lại cho tôi cái lòng tự tin của … mâý chục năm về trước. Tự tin và hài lòng, cảm giác này tôi vẫn giữ mãi, trong suốt những ngày tung tăng bên xứ Mỹ, và cho đến tận bây giờ.
Thương xá Phước Lộc Thọ níu kéo tôi lui tới hâù như mỗi ngày còn vì cái First Pharmacy của bà cô tôi, nằm sát kế bên và đối diện với Lee's sandwiches. Những hôm đi shopping ôm đồm nhiêù quá mỏi cả tay hay lang thang nhiêù quá đến mỏi nhừ cả chân, mỗi khi ghé vào hiệu thuốc tây của bà cô là y như rằng có chén đậu hũ hay ly trà giải nhiệt chờ sẵn … giúp tôi lâý lại sức đi thám hiểm tiếp tục. Làm sao quên được vài ngày ngắn ngủi ở với cô chú, tôi được chiêù chuộng và săn sóc từng ly từng tí một, hết mực " Sao cho những ngày ngao du của tôi được thoải mái, được vui, đáng ghi nhớ, là ý muốn của cô chú tôi. Vâng, tôi sẽ ghi nhớ mãi cái thân tình của cô chú. Chả bao giờ tôi quên.
Em đi trong nắng chiều buông
Hàng cây đón gió bên đường lao xao
Nhớ em dạo bước hôm nào
Dừng chân góc phố nép vào vai anh
Bỗng dưng ta thấy Xuân xanh
Trở về quấn quýt vây quanh cuộc tình
Giọt vàng xuyên lá lung linh
Không gian rộn rã thanh bình hoan ca
Phố phường chỉ có hai ta
Nhìn nhau mê muội, sa đà, hồn say...
Bây giờ anh đó em đây
Gửi "thơm" anh nhé, theo mây là đà
Thời gian dù có phôi pha
Nụ tình giữ lấy mặn mà yêu nhau .
Khung cảnh xung quanh thơ mộng và dễ thương như thế này, làm sao trí tưởng tượng không khỏi lông bông vẩn vơ" Làm sao tránh khỏi những xúc động xôn xao đã quên mất từ lâu " Tôi ngơ ngẩn, tôi xao xuyến mỗi lần ngắm nhìn cái hộp đựng những cánh hoa Phượng tím nhặt về ép khô làm kỷ niệm. Cái ống hút của ly nước mía đã mua sẵn ở khu chợ ABC hôm đi San José về, từ xe đò Hoàng bước xuống. Dăm ba tờ báo free trong các siêu thị. Cái nắp đậy thủng lỗ của ly café Starbuck buổi sáng hôm nào trên đường đi xem Flowers-field. Vài vỏ sò vỏ hến nhặt trên bãi biển Santa-Cruz... Những kỷ niệm sờ được, thâý được, nhiêù lắm, lỉnh kỉnh, chất đâỳ hai valises đem về. Và rồi trì kéo thôi thúc. Mãnh liệt.
Mãnh liệt hơn nữa khi nghĩ tới buổi Hội Ngộ của trường y khoa Minh Đức, vào cuối tháng Tám năm nay, tại San Díego. Chỉ còn ít tuần lễ nữa thôi. Đây cũng là một lý do (rất rất) chính đáng thúc đâỷ tôi phải và nên đi thăm nước Mỹ một chuyến nữa. Để gặp lại những người bạn thân lắm, quý lắm của một thời học chung với nhau dưới cùng mái trường. Để nhớ lại cái quãng đời vô tư và thần tiên của thời sinh viên bỗng dưng bị đứt đoạn một cách ngỡ ngàng và … mãi mãi tiếc nuối khôn nguôi.
Tôi phân vân, lưỡng lự. Tôi loay hoay, mất ngủ.
Tôi ganh với các bạn học hồi xưa hiện đang cư ngụ rải rác ở khắp các tiểu bang của xứ này. Tôi sẽ không có được cái diễm phúc, như họ, tham dự kỳ Réunion năm nay. Tôi tiếc lắm, ngẩn ngơ. Ước gì tôi cũng …, nhỉ "
Và tôi biết, tất cả, tất cả chỉ là cơn mê muội. Rốt cuộc rồi lý trí cũng sẽ thắng.
Em về đường phố nhuốm hoang sơ
Cuối mùa phượng tím nhớ bâng quơ ...
BÍCH VÂN