Hôm nay,  

Thư Tiểu Muội

13/05/200400:00:00(Xem: 117169)
Người viết: HẢI ĐỨC
Bài số 540-1078-vb5130504

Người viết cho biết bà sinh tại Quảng Nam, cư trú tại Pasadena và là một chuyên viên thẩm mỹ. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Hải Đức kể chuyện về “ngày khất thực” của tăng đoàn Làng Mai tại công viên Mile square park vùng Little Saigon. Sau đây là bài viết thứ hai.
*

Anh Hai của em, chúng ta là anh em cùng cha cùng thầy trong đạo cả. Nói theo danh từ Hán- Việt huynh muội đồng môn đồng sư phụ. Em không bỏ chử Tâm vào Pháp danh của em làm anh không nhận ra em, la øem của anh phaỉ không" Phật duyên. Dù rằng khác biệt không gian Tây-Mỹ và thời gian ngày-đêm. Em mừng đã nhận được ra anh dù chỉ là trong tâm tưởng.
Em biết rằng anh sẽ trách em vì sao đã đưa anh vào nhân vật chính của
"bức thư tình" này. Nhưng em cũng biết anh sẽ tha lỗi cho em khi em nói điều thật trong lòng. Bây giờ là hơn bảy giờ sáng nhưng là hơn năm giờ chiều nơi anh ở. Nếu em đoán không lầm thì anh đã tan sở và trên đường trở về nhà. Sau khi anh bước vào nhà thì anh sẽ làm ba việc cùng một lúc: nghe tin tức quốc tế,nấu cơm chiều cho gia đình và thay áo quần. Thôi anh hãy làm việc của anh đi, còn em sẽ ra vườn ngáêm hoa và tản bộ - thiền hành-
Anh thân mến! Chắc anh và em đã coi qua cuốn phim "Người tình không chân dung" đã nổi tiến một thời trước 1975 do nữ tai tử Kiều Chinh thủ vai chánh. Trong câu chuyện tình đó, có những nét giống em của ngày xưa và nay. Ngày xưa khi gần đến tết thì thầy Việt văn bảo chúng em viết thư ra tiền
tuyến thăm hỏi chúc tết và cảm ơn các anh chiến sĩ. Các anh chiến sĩ đã yêu nước, cầm súng gữi biên cương, đối diện với hiểm nguy để giử bình yên cho đồng bào được sống vui vẽ nơi hậu phương sửa soạn đón xuân về….. . Thời đó đã qua rồi. Bây em ngồi vào máy vi tính viết thư cho anh. Tuy thời gian có khác nhau nhưng việclàm có cùng chung một mục đích.
Biểu lộ tình thương và lòng biết ơn đối với những người biết nghĩ tới tha nhân dù rằng người đó vô tướng hay là không chân dung.
Trở lại người tình không chân dung trong truyện phim. Nhân vật chính là một cô gái trẻ đẹp đã găp người yêu là người chiếc sĩ ở trận tiền qua mục thư tín " Anh tiền tuyến em hậu phương " thư từ qua lại, cô gái đã yêu chàng trai này. Cô quyết định vào nơi lửa đạn để gặp chàng cho biết mặt. Nàng đã vượt qua bao nhiêu khó khăn và lầm lẫn chứng kiến nhiều cảnh thương tâm.
Cuối cũng việc gì đã xảy ra" Khi tìm ra được nơi trú quân của chàng thì chàng đã vưã đền nợ nước. Hai người đã yêu nhau qua tâm linh vĩnh viễn không có hình hài tham dự. Cuối phim, cô gái đã thất thểu bước đi trong vô định ngang qua cánh đồng lau sậy. Nơi người yêu đã bỏ mình chỉ còn chiếc nón sắt bỏ quên nằm nghiêng ngửa. Câu hỏi: " Anh là ai" Anh là ai"" vang vọng trong thinh không, vô vọng. Không có câu trả lời . Cơn mưa ập tới trong không gian ảm đạm, như muôn ngàn giọt nước mắt của người yêu khóc người yêu. Mà chính chiến tranh là hung thần đã cướp đi sự sống của chàng. Như vậy vô thường của cuộc đời đã đem lại buồn thảm và ước mộng không thành cho cô gaí và cả chàng trai. Phải không anh"
Nhưng ở một khiá cạnh khác em nhìn thấy vô thường là sự màu nhiệm.
Theo sự tuần hoàn tự nhiên của trời đất sau mùa nắng là mùa mưa. Cơn mưa đầu mùa đang phục hồi và vươn cao sự sống của vận vật. Cánh đồng cỏ và lau sậy được tươi mát trở laị sau khi đã chịu đựng nắng cháy lâu ngày.
Khi những giọt nước mưa làm tràn đầy chiếc nón sắt; con ễnh ươn núp trong cánh đồng lau sậy suốt trong mùa nắng đã có dịp nhảy vào bơi lội thỏa thích trong cái hồ tắm nhân tạo này. Hai chân trước níu và thành nón sét mắt he hé nhìn ra cánh đồng cỏ trước mặt như một triết gia. Những giọt nước mưa này cũng làm thấm giọng chàng ễnh ương và cất lên điệp khúc ngàn đời ọp ộộp, ọp ộộp….. .
Bây giờ là 11pm em sửa soạn đi ngủ, hẹn anh . Chúc anh buổi sáng làm việc vui vẽ.
Anh đã nghĩ gì về câu chuyện trên" Còn tình cảm anh em của chúng ta thì sao" Em có thắc mắc anh là ai không" Không. Bởi vì anh là tia nắng, ánh trăng, rừng xanh, biển cả, hạt bồ đề….. . Trong vũ trụ có mặtù anh , trong anh có mặt vũ trụ.
Chúng ta cách xa nhau hàng ngàn dặm và Đại tây dương vẫn đều đều sóng vỗ. Anh em chúng ta cũng giống như những làn sóng này đua øgiởn đuổi bắt nhau, gặp nhau ở bờ biển để rồi tan biến vào biển cả. Rồi laị hiện lên thành những làn sóng bạc xô vào bờ và cứ như thế….. . Không thôi thúc, không mong cầu , không chờ đợi , phải không anh"
Riêng em thì niềm hạnh phúc được quen anh được xây dựng bằng cốt loỉ của sự vĩnh hằng, bằng sức mạnh tâm linh của đạo bụt. Vì thế, cho nên không sanh ,cũng không diệt,vô thỉ vô chung . Cho dầu cuộc đời có thay đổi, đổi thay. Anh em chúng ta đã được nối kết với nhau như xâu chuổi hạt Bồ đề bằng sợi dây của đạo pháp. Từ ngàn xưa và mãi mãi về sau. Anh là một hạt bồ đề phía trước và em là một hạt bồ đề phía sau mãi mãi và luôn luôn như thế .. .


Khi ở bên kia Đại tây dương,mười ngón tay anh gỏ vào key board để mở cánh cửa gởi vào thế giới lời Bụt dạy qua các vị đạo sư vào trang web của Phù sa. Em ở bên ni bờ đại dương mở ra đọc thì anh em ta đã gặp nhau rồi. Anh có cảm nhận điều này như em không"
Anh đang làm gì đó" Để em đoán, anh đang viết bài cho Phù sa. Phù sa là miền đất bồi bởi sông ngòi,trên mảnh đất này sự sống đang hình thành. Anh là ngưòi nông phu hay là người làm vườn" Nhớ trồng giùm cho em một đoá hoa thược dược. Anh đang giúp làm tươi tốt mãnh đất này anh có biết không" Hãy cố gắng làm việc nhưng phải trong chánh niệm và niềm vui. Không thì em sẽ "giận" không viết thư cho anh nữa.
Em vừa nhận được điện thư của anh. Báo cho em biết, Công ty Victoria Secrets chuyên môn bán đồ "phụ tùng" cho đàn bà lớn nhất nước Mỹ; vừa tung ra thị trường chiếc áo tắm thời trang mùa hè và có trang quảng cáo trên mạng lướiđiện tóan. Hình cô gái trẻ mặt chiếc aó tắm rực rỡ in hình Bụt Thích Ca trên "ngọn đồi" của cô ta. Đem một gía trị tâm linh vaò đời sống vật chất để kiếm lợi nhuận. Vì biết rằng nhiều người Âu-Mỹ đã hướng về Phập pháp có khả năng tự cứu mình ra khỏi nền văn minh vật chất đang nhận chìm họ trong khắc khỏai, buồn phiền,lo âu. Giúp cho nhiều người biết đến Phật pháp là điều tốt nhưng không nên biến hình ảnh của ngài thành biểu tượng thời trang, qúa lệch lạc và sai lầm. Chắc họ nghĩ rằng Bụt tượng trưng cho tình thương và hòa bình. Là một biểu tượng AN BÌNH rất ăn khách cho thời buổi chiến tranh đang xảy ra ở Iraq đầy giết chóc thảm khốc. Binh sĩ Hoa kỳ đang đối diện tử thần hàng ngày. Tâm linh người dân Hoa kỳ đang giao động.
Em cũng mới vứa đọc báo ở một nước nào đó em đã quên tên. Có một em bé người Mỹ bị bịnh trì độn đã lỡ dại xé rách quyển kinh Koran. Em đã bị những người Hồi giáo đánh ngất xủi, nhiều người Mỹ bị giết,đuổi ra khỏi thành phốõ và nhiều nhà thờ Tin lành bị đốt cháy. Cũng may công ty Victoria Secrets xúc phạm đến Phập giaó chứ nếu một tôn giáo khác thảm hoạ đến với họ rồi.
Em chỉ nói với anh tòan chuyện xã hội, bây giờ đến chuyện gia đình chúng ta.
Buổi pháp thoại cuối cùng trước khi thầy về làng Mai. Thơ và đạo là một. Khi một người thi sĩ có tỉnh thức làm được bài thơ hay là có thiền vị trong đó rồi. Thầy có đọc một bài thơ của chàng thi sĩ tuổi yểu mệnh tên là Quách Thoại có cái tựa là Đóa hoa thược dược, để em ghi lại anh đọc cho biết:
Đứng yên ngoài hàng giậu,
Em mỉm nụ nhiệm mầu,
Ta lặng nghe em hát,
Bài ca em thiên thâu,
Ta sụp lạy cúi đầu.
Bài thơ tuy ngắn ngủi ; nhưng đã diển tả lên được thực tại chân như mà không ai có thể chối cải được.
Và lời từ gĩa cảm động cuả thầy: " Đây là bài giảng cuối,còn vài hôm nữa thầy về Làng Mai rồi. Chúc qúi vị ở lại sống trong an lạc, cố gắng tu tập xây dựng tăng thân và tu viện Lộc Uyển vững mạnh. Vì tu viện Lộc Uyển của qúi vị chứ không phải của thầy Nhất Hạnh đâu. Những vị tu sĩ trẻ ở đây cũng rất nhiệt tình và nói pháp rất hay không riêng gì thầy Nhất Hạnh."
Bây giờ đếân phiên anh "được" em soi sáng. Theo như anh kể thì nguyên một tuần hễ hết làm việc sở , việc nhà, việc báo Phù sa đến hai ba giờ sáng mới đi ngủ. Còn cuối tuần thì ngồi dán mắt vào máy điện toán. Thì giờ đâu anh dành cho chị và các cháu"
Anh nhận được thư em vaò cuối tuần. Em xin anh hãy ngưng ngay công việc. Anh cùng chị vào công viên, muà Xuân hoa lá, cây cỏ xinh tươi,hãy nắm lấy tay chị đi nhẹ nhàng và thở như thầy đã dạy chúng ta. Thưởng thức vẽ đẹp của trời đất và vui tươi như con chim đang hót ở trên cành, như lúc hai người mới yêu nhau, anh nhé ! Để em có cơ hội ngâm nga hỏi: " Paris có gì lạ không anh""
Yêu sách cuả em. Anh làm ơn đăng bức thư này trên Phù sa để bạn đọc biết đến một thiện nguyện viên làm việc hăng say quên cả đời mình. May ra anh nhận đuợc lời khuyên nhủ và sự giúp đỡ từ bạn đọc, chắc có hiệu lực hơn em.
Riêng em sáng nay ra vườn nhìn mùa Xuân đang về lộng lẫy. Hoa hồng leo màu vàng bên kia hàng giậu của hàng xóm vươn qua thành những chuổi dài đong đưa. Bên ni hàng giậu những đóa hoa Beard Iris đủ maù tím đậm, tím nhạt, hoa cà ,huyết dụ, cánh dán,vàng ,trắng….. .Hoa hồng màu tro, đỏ ,hồng vưa ø mới nở tỏa hương thơm, còn cải tần ô nữa không ăn kịp đã trổ ngồng, hoa vàng rực cả một góc vườn. Ai thấy mà không thương.
Em vui quá nên buột miệng nói với muôn hoa rằng: "Ta vừa tìm được người anh tâm linh đã thất lạc lâu ngày. Ta đã viết cho anh ấy một lá thư thật dài...

Thân tặng anh Chân Minh
Tiểu muội Tâm Hải Đức

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,601,534
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến