Tác giả cư trú tại San Diego, lần đầu góp bài viết về nước Mỹ. Bà cho biết sơ lược tiểu sử như sau “Tôi qua US lúc 14 tuổi. Cả gia đình còn kẹt lại VN vào lúc đó. Tôi bảo lãnh cha mẹ sau khi ổn định và chúng tôi đoàn tụ năm 1995. Trước đây, tôi làm kỹ sư cho một hãng tele-communication ở San Diego. Hiện giờ thôi việc, đi học thêm và đọc sách báo cho thoả thích.” Rất mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
*
Tôi trở thành single mom là một chuyện thật bất đắc dĩ. Ngày cháu Vinh lên 5, lần đầu tiên mừng sinh nhật cháu chỉ có hai mẹ con trong căn phòng của tôi, cháu thổi tắt năm ngọn đèn nến nho nhỏ. Ánh mắt cháu sáng ngời, nó mở gói quà nhỏ của tôi , reo lên thích thú:
- Cám ơn Mẹ mua quà cho Vinh nhé. Vinh thích cái này lắm.
Thằng bé có cái tính đặc biệt là rất lịch sự, chắc đây là sự di truyền vì Bố của Vinh cũng có cá tính này. Anh đi khỏi cuộc đời cháu từ nhỏ nên chưa kịp dạy con. Có hôm ngồi chờ tôi thay đồ đi làm và chở cháu đến nhà trẻ, bỗng dưng cháu nhìn tôi chăm chú:
- Hôm nay Mẹ mặc đồ đẹp quá, bô. Mẹ đi ăn trưa bên ngoài hở"
Cháu rất ngoan nhưng đã có những suy nghĩ riêng tư và cũng rất cứng đầu nếu nó không chấp nhận giải thích của kẻ khác.
Mặc dù đang là học trò danh dự trong lớp 4, bữa nọ đi học về cháu quẳng cặp trên bàn, tuyên bố một câu xanh dờn:
- Mẹ à, Vinh không muốn là học trò hạng A nữa. Vinh muốn là học trò hạng C thôi. Mr. Hines nói hạng C cũng được mà. Vinh nghe thầy nói với thằng Jacob vậy đó.
Tôi ngạc nhiên, ôn tồn hỏi lại:
- Sao" Chuyện xảy ra thế nào" Kể lại Mẹ nghe đi con.
Thằng bé kể rằng Jacob làm test bị điểm C, thất vọng vì mẹ của Jacob nói nếu được A bà ta sẽ thưởng. Nay phát bài bị C nên Jacob thấy văng mất giấc mộng Nintendo II nên cu cậu khóc. Thầy Hines phải khuyên dỗ nó rằng C là OK, không sao đâu, và cháu Vinh nhà tôi đã nghe được nên có quyết định là tội gì chăm học hạng A cho mất công, C cũng là được rồi.
Tôi giảng giải là nếu khả năng con cố gắng hết mình mà được C thì Mẹ cũng vui lòng, nhưng con từ trước tới giờ toàn là A, bây giờ tự xuống C do sự biếng nhác thì không được. Gia đình chúng ta không dung dưỡng kẻ lười. Ông bà Ngoại già rồi mà cũng làm vườn, đi học hàng ngày chớ có ai ở nhà chơi không đâu"
Tôi giảng giải hai ngày trời thằng bé cứ nhất định không nghe. Cuối cùng, chịu hết nổi, tôi quyết định:
- Thôi được, con nhất định thế thì mẹ đành chịu. Nhưng con làm một quyết định của người lớn, thì con phải chịu hậu quả của sự quyết định như một người lớn.
Tôi gom dẹp hết các món đồ chơi điện tử của cháu, dẹp hết những món đồ trang hoàng trong phòng ngủ bỏ vào garage. Thay vào đó mọi thứ thật giản dị, không còn đồ ngủ của mấy chàng rùa Ninja, chỉ là áo thun trắng không màu mè gì hết. Thức ăn trưa tôi thường chăm lo toàn là chả lụa, pate, thịt nướng vv.. Tôi gói bánh mì bơ đậu, chai nước lạnh chớ không phải loại nước trái cây nguyên chất, chẳng còn hồng, táo gọt sẵn tráng miệng chi hết. Còn cơm chiều, tôi dọn riêng cho cháu cơm trắng, đậu hủ trắng dầm với nước tương và rau luộc. Còn ông bà Ngoại và tôi ăn thịt kho, rau cải xào, trái cây tráng miệng. Ăn cơm xong tôi cho cu cậu uống 1 viên vitamin. Sau đó đọc sách và đi ngủ, chẳng tivi, game giếc gì hết. Bà Ngoại cháu xót xa lắm, nhưng tôi đã dặn bà rất kỹ:
- Má đừng có lén cho nó cái gì hết nghen. Để con dạy thằng nhỏ này một bài học.
Qua ngày thứ hai, ngó bữa ăn sáng không phải là waffle hay bánh mì trứng chiên, hoặc bánh canh tôm, mà chỉ là món ngũ cốc nhạt nhẻo với sữa, cu cậu ăn một cách gắng gượng, và khi mở túi ăn trưa với món bánh mì kẹp thịt mỏng dính của chợ Vons bán, vẻ thất vọng hiện hẳn lên khuôn mặt. Chiều về lại cơm đậu hủ, rau luộc, nó nuốt không vô, tủi thân bỏ ăn vô phòng. Bà Ngoại cầm lòng không đậu, đi theo vô ôm cháu. Tôi cố làm tỉnh, không nói câu nào và qua ngày thứ ba, cũng là thực đơn đó và tệ hơn nữa mỗi thứ Sáu cháu thường mang phiếu điểm tốt về, tôi cho cháu quyền lựa chọn món ăn chiều hôm đó. Cháu rất thích pizza nên cả nhà ăn theo, pizza, gà chiên, Burger King tùy cu cậu ra thực đơn vv.. . Tối hôm đó, sau khi ăn cơm tối xong và cu cậu nuốt hết nổi món đậu hủ trộn nước tương, bà Ngoại đẩy cháu ra:
- Xin lổi Mẹ đi con, đi đi con.
Cháu Vinh bước lại gần tôi:
- Mẹ à, Vinh hiểu rồi. Vinh không làm học sinh hạng C nữa.
Tôi bỏ tờ báo xuống:
- Thật sao" Con nói phải giữ lời nghe không" Lần này Mẹ tha, lần sau mà lại mửng này nữa không được .
- Dạ mà Mẹ, Vinh không làm nữa đâu.
Và cu cậu tò mò:
- Mẹ làm sao nếu Vinh muốn là trò hạng D"
Tôi lườm nó:
- Vinh có nhớ cái lều mình đi cắm trại không" Mẹ sẽ căng lên ngoài vườn cho con.
Cậu ta cười hề hề và bà Ngoại lập tức dọn cơm thịt kho cho thằng bé. Từ đó, cháu không cãi với tôi về học hành nữa.
Khoảng năm sau, trong một hôm đi làm về, tôi thấy cháu có vẻ suy nghĩ. Tôi hỏi:
- Con đang nghĩ gì đó"
Cháu nói:
- Mẹ à, mẹ nói mình là người hạng A, nghĩa là mình làm việc hay, học phải cố gắng hết sức thì mình có kết quả tốt. Tại sao bốâ Vinh đi làm part-time, mà lại có tivi 42-inch, lái xe Corvette, còn Mẹ đi làm full-time mà không có mấy món đó"
Suy nghĩ vài giây, tôi lôi quyển album gia đình ra, chỉ vào đó những tấm hình hai mẹ con chụp chung trong các chuyến du lịch:
- Con nhớ hồi con học lớp 4, phải viết bài về thành phố Washington DC, Mẹ nghỉ làm đưa con tới tận nơi, mình đi thăm bảo tàng viện, đi thăm tòa nhà của ông Lincoln không" Qua khóa sau, con chọn Washington State, hai mẹ con mình lại bay lên đó một tuần, đi xe lửa chung quanh Puget Sound, đi qua Vancouver và Victoria không" Năm sau, mình đi Grand Canyon nữa. Nếu Mẹ mua xe Corvette, mua tivi 42-inch thì đâu còn tiền để đưa con đi như vậy. Con là quan trọng nhất của mẹ nên Mẹ đặt con hàng đầu.
LÊ TƯỜNG VI