Tác giả Anthony Nguyen cho biết về tiểu sử: 35 tuổi, hiện cư trú tại Anaheim; Nghề Nghiệp: Quality Control Supervisor at Conesys corp., Tustin facility. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là truyện ngắn "paperless society".Sau đây là truyện ngắn thứ hai của ông. Mong bạn Nguyễn sẽ còn tiếp tục viết.
Tôi nhìn đồng hồ, còn khoảng nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn dẫn khách đi chơi club, sẵn cũng muốn được trò chuyện với Kevin sau chuyến đi ban ngày mệt mỏi và bận rộn nên tôi rủ Kevin tản bộ dọc theo bên đường hít thở không khí trong lành về đêm của Tijuana ở nơi khách sạn Holiday Inn vắng vẻ lạc lõng này. Nghĩ cũng tức ông chủ Định của cái V. Tour keo kiệt đặt phòng khách sạn ở hóc bò tó rẻ tiền để báo hại tôi lát nữa phải dẫn khách đi chơi club ở downtown bằng Taxi.
Kể cũng lạ, trong cuộc đời tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ là một tour guide, mà nhất là tour guide trong chuyến đi Mexico khi mà tôi chẳng có chút kiến thức nào về đất nước và con người của dân tộc ấy. Mấy tour đi Lake Tahoe , Reno hay Las Vegas thì chẳng phải lo cho khách về đêm vi họ cứ như những con thiêu thân bay vào các sòng bạc để rồi mất hút cho đến tận gần sáng. Nhưng tour đi Mexico Tijuana thì lại khác. Ở đây chẳng có sòng bài nào cả và cuộc sống về đêm hầu như chỉ tập trung vào các quán bar . May mắn là cách đây vài năm, tôi được đi một lần đến Tijuana với Kevin và hắn đã dẫn tôi vào mấy quán bar dọc theo đường Revolucion nên bây giờ tôi mới có "sáng kiến" dẫn khách một vòng để xem cái truỵ lạc của Tijuana về đêm là như thế nào bên cạnh nét hiền hòa hiếu khách ban ngày của nó. Kevin quay sang hỏi tôi:
- Làm sao mà mày lại thành tourguide cho V. Tour vậy" Công việc hiện tại của mày ổn thỏa chứ"
- Việc tao vẫn bình thường - Tôi gật đầu mỉm cười - chỉ tại tính tao hay nể bạn bè Hôm bữa tao lên chơi với Trang, con nhỏ thư ký của ông Định ông chủ V. Tour để giúp nó dịch sang phần tiếng Việt một đoạn giới thiệu về Virginia City, ai dè con nhỏ nảy ra sáng kiến nhờ tao giúp làm tour guide đi Mexico vài chuyến vì ông Định đang cực kỳ thiếu người nhằm lúc mùa du lịch đang đắt khách nữa. Thế là tao chấp nhận. Nhưng mà kể ra cũng thú vị lắm. Nhất là khi có mày đi nữa, lâu quá mình lại mới có dịp tán dóc với nhau.
Tôi cười khi nhớ lại Kevin hồi sáng nay khi đến trễ làm chút xíu tôi phải bỏ lại hắn vì trễ giờ của mọi người, hắn toe toét trong bộ đồ nghệ sĩ trắng toát với đôi giày bốt cao ống kiểu như các tay đàn hát dạo Mexico trong các quán ăn ở Tijuana, cười giả lả như lời xin lỗi vì đến trễ, bộ trang phục Mễ với cây đàn guitar trong tay vẫn không che lấp được vẻ mặt Việt Nam trân của hắn:
- Xin lỗi mày, cây đàn của tao trong phút chót tự nhiên bị đứt dây, may quá tao tìm được "back up" trong tủ.
- Không sao, chỉ vài phút thôi mà, có mày giúp vui thì đỡ cho tao nhiều Mày có nhớ đem theo passport không"
- Có, mọi thứ đều OK - hắn nhanh nhẩu trả lời.
Tôi ra hiệu tỏ ý hài lòng và khoát tay cho bác tài khởi hành, đồng thời chỉ cho hắn dãy ghế còn trống cuối cùng.
Gần đây các công ty du lịch đi Mexico cạnh tranh nhau ráo riết nên ông Định không ngừng khuyến khích các tour guide có thêm sáng kiến thu hút khách chừng nào hay chừng ấy Tôi thì tính không hoạt bát lăm nên ngoài chuyện cho khách xem Video của các trung tâm Thúy Nga, Vân Sơn, hay Asia mà tôi biết chắc chín mươi chín phần trăm bà con đều đã coi qua rồi, thì tôi chịu không biết phải làm gì hơn trong suốt hai ngày đường trên xe bus. Vài ngày trước tôi còn đi thư viện sưu tầm được một mớ chuyện tiếu lâm, nhưng coi bộ vẫn không ổn vì xưa nay ai nghe tôi kể chuyện cười đều phải tự thọc lét mình mới may ra cười nổi. Thoạt tiên tôi định kiếm một gã Mexico chính gốc để làm nghệ sĩ tài tử lang thang, nhưng rồi Kevin xuất hiện khi tôi tình cờ gặp hắn lảng vảng trước phòng bán vé của cô thư ký Trang, có vẻ như còn chưa chắc mình muốn gì. Hắn mừng rơn khi biết ý định của tôi và sẵn sàng chấp nhận "hợp đồng" giúp vui để hắn được đi một chuyến Mexico miễn phí.
Kevin là một trường hợp đặc biệt Hắn là bạn học lớp ESL cũ của tôi ở trung tâm sinh ngữ "Cambodian Family" từ khi hai đứa còn chân ướt chân ráo đến xứ Cali này năm 1987, và sau đó lại được đưa đi làm assembly ở cùng một hãng làm về dụng cụ y khoa. Sáu năm sau, số phận rung rủi thế nào mà một lần Kevin cùng vài gã trong hãng đi một chuyến chu du tận Mexico city rồi hắn gặp Rosa. Tiếng sét ái tình Việt Mễ đã làm cho con tim hắn trở nên mù loà đến nỗi không nhận ra sự lừa dối đầy lợi dụng của Rosa khi cô ta chỉ muốn lấy một công dân Mỹ để được hợp pháp sống tại Mỹ chứ không yêu thương gì hắn. Rồi bỗng một ngày kia những người xung quanh Kevin cảm thấy hắn hoàn tòan đổi tính từ một người vui vẻ hoạt bát thích ca hát suốt ngày trở nên một kẻ trầm lặng, dễ cáu và thích gây gỗ. Một hôm hắn bị người supervisor tống cổ vì đã hai ba lần cãi lộn với xếp. Mọi người nghe chuyện đều cười giễu cợt hắn và cho là đáng đời một tên gàn. Duy chỉ có tôi là người biết chuyện : hắn đã bị Rosa cắm ít nhất hai cái sừng to tướng từ lâu mà vẫn không hay biết cho đến khi một hôm hắn tình cờ nổi hứng về nhà sớm hơn thường lệ ... Nỗi đau khổ tột cùng của hắn không chỉ vì sự phản bội của vợ, người mà hắn vẫn hằng yêu thương và lo đầy đủ đến nỗi phân nữa tiền lương của hắn bay sang tận Mexico city để nuôi cả nhà bên vợ, mà còn vì hai đứa con nheo nhóc luôn bị mẹ bỏ bê không chút xót thương. Bẵng đi thời gian hai năm kể từ khi hắn bi sa thải và ăn tiền thất nghiệp, tôi nghe nói Rosa cũng đã bỏ hắn mà theo một thằng Mễ nào đó đi qua Tijuana biệt tăm. Tuy hai người không chính thức ly dị, nhưng hắn cũng sa vào cảnh gà trống nuôi con và dù cho bao nhiêu người khuyên cản, hắn vẫn không thể quên Rosa và vẫn nuôi ý nguyện đi kiếm người vợ hư hỏng ấy khi có cơ hội. Và cơ hội ấy đã đến. Chúng tôi còn đang lững thững hàn huyên thì bỗng nghe tiếng gậy gõ trên nền đất phía sau, tôi quay lại :
- Trời, hai em sao không ở trong khách sạn mà lò dò ra đây làm gì " thấy đường không mà đi "
- Anh Long cho tụi em đi club với, ở khách sạn buồn thấy mồ - Người con trai nói với vẻ đầy tự tin trong khi người con gái cũng gật gật đầu ra dấu đồng tình.
Tôi nhìn hai người họ mà khâm phục cho một đôi "nồi nào úp vung nấy". Người con trai tên là Dũng, bà xã của nó tên là Khanh. Hai đứa cùng bị mù lòa phải đi bằng gậy, Dũng thì nhìn khá hơn, có thể thấy được bóng mờ mờ trong đêm và rõ hơn khi trời nắng, nhưng Khanh thì hoàn toàn mù hẳn. Nghe đâu hai đứa gặp nhau khi mới qua Mỹ cùng đi xin tiền tàn tật ở sở xã hội. Bây giờ họ sống trong một apartment ở tận Rosemead, nhưng chuyến đi tour nào cũng có mặt. Sáng nay, lúc ban đầu tôi còn tưởng họ cầm gậy đeo kính đen chỉ là giỡn chơi vì họ đi gần như người thường, nhưng khi xe đến phố cổ San Diego, dừng lại cho khách tham quan, lúc xuống xe tôi mới để ý thấy Dũng đưa tay sờ bảng số xe. Tôi ngạc nhiên hỏi bác John, người phụ tá của tôi :
- Anh đó sờ bảng số xe để làm gì vậy hả bác"
Bác John phì cười, nói ngay vì đã quá quen với cặp vợ chồng này:
- Họ bị mù, tuy không mù hẳn nhưng nó phải làm vậy để lát nữa trở lại không lên lộn xe. Tụi nó tuần nào cũng đi chơi, có lần lên lộn xe khác nhưng cũng may bị phát hiện nên không bị lạc nên bây giờ nó cẩn thận hơn.
- Vậy sao - tôi sửng sốt - cặp vợ chồng mù có thấy gì mà cũng ham đi chơi quá à "
Thế là tôi lân la đến làm quen, họ là những người rất vui tính và không chút bi quan như tôi nghĩ lúc ban đầu. Có lẽ họ cũng không có mấy bạn bè nên khi được tôi gợi chuyện họ dường như nói không ngừng. Những mẩu chuyện thường ngày trong cuộc sống mù lòa của đôi vợ chồng đôi khi có thể làm người ta ghen tị vì họ biết tạo ra cho họ một thế giới riêng và biết hưởng những gì mình đang có hay ít nhất có hơn những người mù loà khác trên thế gian này.
Tôi trở lại vấn đề và nhìn cặp Dũng, Khanh một cách cương quyết :
- Hai em không đi được, trong club rất đông người và chật chội phức tạp chứ không phải như đường phố lúc ban ngày đâu, hơn nữa trong đó không có đèn sáng, mấy em đi cũng không thấy gì. Nhưng mấy em cũng không nên lang thang ở đây vì tôi không chắc an ninh ở con đường này đâu. Lỡ có chuyện gì thì tôi sẽ hối hận lắm.
Dũng có vẻ như bị thuyết phục vì tôi nói quả có lý, tuy vậy hắn vẫn lắp bắp định nói thêm điều gì nữa nếu như không có Khanh kéo hắn lại như đồng ý với tôi. Hai đứa tiếc rẻ chào tôi và quay về khách sạn. Kevin như chợt nhớ ra là không thấy bác John:
- Ủa bác John ở cùng phòng hay khác phòng với mày sao mày không rủ bác xuống đây luôn"
- Bác John ở cùng phòng với tao, nhưng bác có cái tật tắm hơi lâu chút, có lẽ cũng sắp xuống rồi đó - nói rồi tôi nhìn đồng hồ lần nữa - có lẽ bây giờ đã có vài người chờ mình ở lobby rồi, hay là mình quay lại đó đi.
Chúng tôi quay lại thì đã thấy bác John đang huyên thuyên mô tả những kinh nghiệm "overnight in Tijuana" của bác cho mấy anh độc thân nghe, xem ra mấy người có vẻ thích thú và tò mò lắm Bác John cũng là một nhân vật khá đặc biệt mà tôi có duyên được quen biết trong chuyến đi làm tour guide này.
Là một người làm trong V. Tour cũng hơn một năm, nhưng vì vốn English của bác không khá nên bác chỉ được làm phụ tá mà thôi. Tour guide thường thì phải thông thạo English, nhất là ở miền nam California thì dân du lịch đến từ khắp năm châu, thậm chí có xe đa số khách là nhóm trẻ người Việt sinh ra ở hải ngoại nên nói tiếng Việt chúng nó nghe như vịt nghe sấm.
Bác John rất vui tính và năng động như một thanh niên mặc dù đã xấp xỉ sáu mươi. Ngày thường bác làm assembly điện tử, kể ra thì cuộc sống của bác cũng khoẻ khi chỉ còn có hai vợ chồng già, mấy đứa con đều đã có gia đình và ra riêng. Cuối tuần làm phụ tá tour guide cũng chỉ là cái cớ cho bác đi chơi mà không phải tốn tiền, để mặc cho vợ bác vui vẻ với con cháu ở nhà.
Ngồi gần cạnh bác John tôi chợt nhận ra bác cũng còn sung sức lắm về mấy cái chuyện ăn chơi, nhất là một người sinh ra trong thời ly biệt, đất nước đầy khói lửa chiến tranh mà tuổi trẻ của bác đã phải chôn vùi vào quân ngũ chỉ biết sống hôm nay chứ không dám nghĩ đến ngày mai hồn sẽ về đâu, thì làm sao bác được yên ổn học hành như tôi bây giờ. Bác John say sưa tâm sự về những sinh hoạt đời binh nghiệp của bác, hỉ nộ ái ố đều có. Thỉnh thoảng trong những câu chuyện vô thưởng vô phạt ấy, vẫn thoáng qua những nuối tiếc của một thời vang bóng.
Tôi và Kevin rảo bước trở lại khách sạn thì đã đúng hẹn chín giờ ba mươi tối, tôi ngạc nhiên khi thấy bà con đã tập trung đầy đủ đang chờ chúng tôi một cách háo hức Chúng tôi có chừng khoảng hai mươi người, đa số là thanh niên độc thân. Đáng ngạc nhiên hơn nữa là mấy bà sồn sồn lẫn những cặp vợ chồng son mà tôi đoán là mới cưới cũng đi theo tò mò vì những lời "quảng cáo" của tôi lúc chiều. Thế là tôi ngoắc bốn chiếc tắc xi cho hai mươi người, rẻ chán với mỗi người một đồng hùn lại, tôi bảo mấy bác tài Mễ ngắn gọn, làm ra vẻ như đã quá quen thuộc:
- To Chicago club, please. Five dollars per car, right "
Mấy bác tài Mễ xí xô xí xào tiếng Mexico vài lời rồi cũng ra dấu chấp thuận vì tôi có vẻ đã rành gía cả và đường đi nước bước ở đây.
Bốn chiếc taxi vừa dừng lại ngay trước cửa Chicago club, mấy người xuống xe còn nửa ngần ngại nửa tò mò khi thấy đèn bên ngoài rực rỡ muôn màu sáng trưng nhưng trước cửa vào tối om, tiếng nhạc xập xình vang dội từ bên trong Những tay cò và bảo vệ to con lực lưỡng, đứa nào cũng xâm mình đầy hai cánh tay trần bắp thịt săn cứng rắn chắc đầy tương phản với gương mặt luôn nở nụ cười vồn vã đón khách. Tôi khoác tay ra hiệu cho bà con :
- Xin mời quí vị cứ tự nhiên vào, không sao đâu. Nhưng nhớ nếu có uống beer cũng không được mang ra ngoài đường, cảnh sát mà bắt gặp sẽ phạt quí vị nghèo luôn đó.
Nói rồi tôi vào trước dẫn đầu, bọn gác cửa như đã quá quen thuộc với những gương mặt á châu vì Tour dẫn du khách đến đây hầu như mỗi tuần Hơn nữa nghe nói đâu ông chủ của Chicago club là một người Viet Nam, khách vào đây cũng có nhiều người là Viet Nam
Cái không khí hỗn độn đến nghẹt thở vì mùi beer rượu đủ loại, mùi người thuộc đủ loại chủng tộc màu da từ Á sang Ââu đến châu Mỹ la tinh, mùi nước hoa rẻ tiền của các cô gái điếm, hoà lẫn trong tiếng nhạc, tiếng người nói chuyện ồn ào với đủ thứ tiếng cùng với ánh đèn màu nhấp nháy liên tục làm cho bọn du khách chúng tôi nhanh chóng biến mất, hồn ai nấy giữ, trong những bóng tối xó xỉnh nào đó. Bác John, Kevin và tôi lập thành một nhóm. Chúng tôi đứng khá lâu mới chờ được một cái bàn trống. Vừa ngồi xuống, một anh hầu bàn lập tức xuất hiện :
Anthony Nguyen