Tác giả cho biết bà 48 tuổi, đến Mỹ 1981, cư trú tại Pasadena, Nam Cali; Hiện làm Secretary cho Jet Propulsion Laboratory (thuộc về Nasa) từ 1989 đến nay. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà cho thấy cách viết rất chân tình, tươi tắn. Ước mong bà sẽ còn tiếp tục viết thêm. Bài viết của bà có lời đề tặng nguyên văn như sau:
“Tặng các bạn thí sinh của đợt thi hoa hậu phu nhân năm 2003 được tổ chức ở vùng Rosemead. Tặng ông xã tôi, ông Nguyễn Hữu Lợi và cũng riêng tặng anh Nguyễn Hữu Thời các em Liên, Phước, Hạnh; mẹ con chị Lan/Thương đã giúp đỡ và ủng hộ tôi thật nhiệt tình.”
Tôi, gần 48 tuổi xấp xỉ đến 50 mà đi thi hoa hậu. Thật khó tin phải không quý vị" Câu chuyện bắt đầu như thế này: Một hôm đang ngồi làm việc ở sở thì có em dâu, Kim Liên gọi:
- Chị Phương ơi, chị đi thi hoa hậu đi.
- Trời đất! Tôi hỏi: "Bữa nay em ở nhà hả""
Số là Liên đang học College. Những lúc rỗi rảnh em thường hay gọi tôi trò chuyện. Hôm nay cũng như thường lệ, em gọi. Tôi tưởng là em đùa để mở đầu câu chuyện cho vui, không ngờ em nói thật. Em tiếp:
- Chị biết không, hôm qua em đi chợ. Khi đi ngang cái Park ở Rosemead có treo tấm biểu ngữ cho biết là chợ Tết sẽ được tổ chức ở đây, chẳng những vậy mà còn có mục thi hoa hậu phu nhân nữa. Tuổi để dự thi là 28 đến 48, chị chỉ gần 48 tuổi thôi còn đủ điều kiện. Hạn chót nộp đơn là hôm nay đó chị gởi đi.
Lời đề nghị quá bất ngờ, vả lại tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đi thi hoa hậu nên viện lý do là đang bận để từ chối lời khuyến khích của em. Tôi nói:
- Chị đang bận, để chị gọi lại sau em nhé.
Thế rồi tôi quên bẵng đi chuyện thi hoa hậu đó, không ngờ hôm sau em lại gọi nữa.
- Sao chị đã gọi họ chưa" Thật tình tôi không ngờ em lại serious đến thế. Tôi trả lời:
- Hừ! Để chị suy nghĩ đã. Mà thôi. Anh Lợi chửi chị chết, ai đời già rồi còn xí xọn.
- Không, cho vui thôi mà. Chị biết không đây là lần đầu tiên vùng mình mới có chợ Tết. Chị đi thi cho vui. Họ đòi hỏi chỉ mặc áo dài thôi. Chị đã có sẵn áo dài rồi, còn áo dạ hội thì có người bảo trợ, cho mướn chỉ có $30/cái thôi.
- Thế sao em không đi thi"
- Thôi. Em dị lắm, chị dạn dĩ hơn. Em nghĩ là được. Em ủng hộ chị hết mình.
Tôi hơi siêu lòng, và tự nhiên máu xí xọn nổi lên. Tôi nói:
- Để chị thử coi.
- Đây, số phone đây. Em đã ghi rồi. Em mới gọi và họ nói vẫn còn kịp để ghi danh.
- Thì dĩ nhiên. Ai mà ghi danh có mà điên thì có.
Trưa hôm đó như thường lệ, tôi ăn trưa với mấy chị bạn Việt Nam cùng sở. Chúng tôi bàn tán về chợ Tết vùng Rosemead năm nay. Ai cũng phấn khởi hẳn lên. Vì thường thì chúng tôi phải xuống Santa Ana mới có chợ Tết. Đi xa và chỗ đậu xe khó khăn nên khi nghe vùng này có chợ Tết, chúng tôi nôn nức hẳn lên. Tuy nhiên cũng có một chị bĩu môi chê:
- Ối chợ Tết nào mà chẳng vậy, cũng lui tới bán bánh mứt, mà bánh mứt thì ở đâu mà chẳng có.
- Đúng. Nhưng năm nay ngoài những gian hàng bán bánh mứt, thực phẩm và văn nghệ còn có thi hoa hậu phu nhân nữa. Tui sẽ đi coi. Tui dẫn hết sắp nhỏ đi cho vui nữa.
- Uûa, vậy sao" Nếu vậy thì tui cũng đi. Vậy bà nhớ gọi tui. Mình đi chung nhe.
Tôi lắng nghe nhiều hơn là tham dự vì tự nhiên tôi cảm thấy mình có dính líu đến vụ hoa hậu, hoa hoét này. Trong khi đi về lại building nơi tôi làm, tôi thầm nghĩ. Ừ, tại sao mình không ghi danh thi hoa hậu nhỉ. Chẳng vì có mục thi hoa hậu mà sẽ hấp dẫn nhiều người đến xem chợ Tết đó sao" Nếu chợ Tết năm nay thành công thì may ra năm sau còn có triễn vọng được xem thêm nữa chứ. Cũng như ở JPL đầu tháng sáu mỗi năm, chúng tôi đã chẳng có tuần lễ văn hóa đó sao" Tôi đã chẳng tham gia vào hội người Việt ở JPL để mỗi khi tuần lễ Heritage-week chúng tôi đã chẳng hãnh diện góp mặt với những nhóm bạn của các cộng đồng khác để triển lãm tranh ảnh đồ gốm của Việt Nam, hay giới thiệu thực phẩm, y phục của cả ba miền đến với người bản xứ đó sao" Nếu không có sự ủng hộ nhiệt tình của nhiều bạn khác thì làm sao chúng tôi duy trì sinh hoạt được bấy lâu nay" Tôi thấy rằng bất cứ một công việc gì khi đề xướng ra, nếu có sự tham gia nhiệt tình từ nhiều phía, thì ban tổ chức mới có khích lệ để tiếp tục công việc của họ cho năm tới. Vậy thì sự tham gia của tôi vào cuộc thi hoa hậu phu nhân năm nay cũng là hành động "Góp một bàn tay" vậy. Nghĩ thế tôi làm mạnh dạn gọi ban tổ chức ghi danh, đóng lệ phí. Chiều hôm đó về nhà, vừa thấy ông xã, tôi liền toét miệng cười cầu tài.
- Em đi thi hoa hậu đó. Liên xúi em, thi cho vui thôi.
Tôi làm một tràng như sợ chồng phản đối, rồi hồi hộp chờ phản ứng của anh.
- Thi ở đâu" Chừng nào thi" Con Hạnh có thi không" Vợ chú Phước có thi không"
- Cô Hạnh thì quá tuổi ấn định, còn Liên thì hẹn năm sau, chỉ có em thôi.
Hú vía! Ông xã tôi coi bộ bữa nay vui hay sao mà không nổi "Mad" trước quyết định động trời này của tôi. Và dĩ nhiên là tôi được sự chấp thuận và giúp đỡ của anh.
Lệ phí gởi đi rồi, tôi bỗng thấy lo âu, hồi hộp. Từ đây đến ngày thi còn ba tuần nữa để chuẩn bị. Chương trình gồm có thi mặc áo dài và dạ hội. Chúng tôi phải tập dợt cách đi đứng, nói năng và học điệu vũ múa nón để trình diễn. Hôm họp mặt đầu tiên chồng tôi chở đến văn phòng ban tổ chức và cũng là nơi tập dợt hàng tuần. Chúng tôi đến hơi sớm, và nhờ vậy tôi có thể quan sát quang cảnh chung quanh và có thể thấy được những thí sinh mà cũng có thể sẽ là địch thủ của tôi. Một chiếc xe trờ tới, bước xuống là một phụ nữ dáng điệu cũng rụt rè, ngần ngại, dò xét như tôi hồi nãy. Tôi nghĩ chắc bà này cũng dự thi như mình. Thế là tôi làm một cuộc so sánh âm thầm (hay chị ấy cũng như tôi đang chấm điểm dung nhan tôi vậy). Tôi quan sát chị ta một cách kín đáo. Đó là một phụ nữ tuổi chừng bốn mươi. Chị có nước da trắng mịn, tóc xỏa buông dài trông rất đẹp. Bỗng nhiên tôi đâm lo. Tôi vội tìm những khuyết điểm trên người của chị ta. Tôi tìm xem coi đít bà ấy có lép không" Đít lép mà mặc áo dài dạ hội thì tiêu (lúc này cảm nghĩ tôi về người này không còn thân thiện nữa). À để coi bụng có sát không. Mặc áo dạ hội cũng còn có bụng sát mới đẹp. Bà này hội đủ những điều kiện trên, tôi cảm thấy đây là một địch thủ đáng ngại. Tôi lo lắng và tự an ủi mình: còn phần vấn đáp nữa chi, đâu phải chỉ đẹp là được đâu. Thế là tôi cảm thấy an lòng.
Sau những phút giây chờ đợi, chúng tôi được dẫn vào phòng họp. Một vị trong ban tổ chức thông qua những thể lệ rồi chúng tôi được phát một tờ giấy trong đó list những câu hỏi mà chúng tôi sẽ được hỏi trong đêm thi hoa hậu. Chúng tôi phải chuẩn bị câu trả lời cho tất cả các câu hỏi bởi vì chúng tôi không biết sẽ bốc trúng câu nào. List được chia làm hai phần, phần cho vòng bán kết và phần cho vòng chung kết.
Chúng tôi ai cũng lo âu. Tôi yên lặng lắng nghe và quan sát tỉ mỉ dung nhan các thí sinh của hai chương trình: Hoa hậu các cô tuổi từ 16 đến 26 và Hoa hậu phu nhân các bà từ 28 đến 48. Có thí sinh còn rất trẻ, khoảng tuổi con gái tôi. Phải chi con gái tôi 26 tuổi và chưa lập gia đình để đủ điều kiện hoa hậu hoặc đã có chồng rồi và 28 tuổi để đủ điều kiện thi hoa hậu phu nhân thì giờ đây chắc tôi bớt cô đơn hơn. Tôi buồn bã nghĩ vậy. Ôi có ai hiểu được tâm trạng tôi lúc này. Thật đúng là già mà còn ham vui cho khổ cái thân. Mà giờ đã phóng lao rồi thì đành phải theo lao chứ biết nói gì đây"
Sau đó chúng tôi ra sân tập. Chúng tôi tập từ 9 giờ sáng đến 1 giờ trưa dưới trời nắng chang chang. Ông xã tôi kiên nhẫn đứng chờ. Đến giờ lunch tôi hỏi chồng:
- Anh thấy em múa có được không"
- Cũng được.
- Chừng nào xong"
- Aên xong thì mình có thể về được rồi, nhưng vì em vắng mặt tuần trước nên em muốn ở lại tập thêm một chút nữa.
Và những lần tập dợt sau đó, tôi đều có mặt cả hai ngày thứ bảy và chủ nhật. Chồng tôi luôn luôn đưa tôi đi và chở tôi về.
Nguyễn Leslie