Hôm nay,  

Bùa Hộ Mạng Và Khánh Mai

08/11/200200:00:00(Xem: 128538)
Người viết: N.T. J

Bài tham dự số: 334-682-vb41106

Tác giả N.T.J hiện cư trú tại San Jose, làm công việc lao động trong một hãng Mỹ, cho biết bà không muốn ghi tên thật. Đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà. Mong bà sẽ tiếp tục viết thêm.

*

Ngày mới quen Khánh Mai tôi nghĩ nó là một người đàn bà bình thường và cũng có chút gọi là hiền lành.

Cùng chung nghề tay chân lao động, lại là dân Á đông bằng tuổi nhau cho nên tôi cũng khá thân với nó, nhưng càng gần gũi tôi mới hay nó là một người "kinh khủng".

Khánh Mai là người Miến Điện gốc Tàu. Như phần đông đàn bà Á Đông đều lùn, nhưng Khánh Mai còn thêm đặc điểm là mặt vuông, cằm bạnh, mắt một mí, tóc cắt ngắn cúp vô - ngày xưa bên xứ mình gọi là kiểu "lô lô". Nó luôn mặc quần thung bó sát có sợi dây quàng dưới gót chân, luôn luôn mặc áo khoác ngoài màu tối, lúc nào đi thì cũng nhìn xuống đất, nói chuyện thì rất là nhỏ nhẹ, cái cần cổ lúc nào cũng rụt lại làm như là rụt rè e dè… cho nên phần đông ai cũng tỏ ra cảm tình với nó lắm. Nó được làm chức lead trong khu assembler line. Con nhỏ xếp lên từ chức lead mà nó đã kết thân khi còn ngồi bàn nên khi nó lên thì kéo Khánh Mai làm lead thay nó.

Khánh Mai không có học hành gì nhiều, nó chỉ có hàn chì là khéo tay thôi, nhưng mà với ngành tháo ráp thì chỉ biết hàn và thuộc màu dây là đủ xài rồi, nhất là biết đôn đốc và xiết giờ giấc là đủ. Gì chứ chuyện đó thì Khánh Mai dư sức. Mắt nó nhỏ xíu, nó đi hay ngồi gì cũng xụp mắt xuống. Tóc xụ bên mắt vậy chứ ai làm gì nó cũng hay, cái mà con Khánh Mai tài giỏi nhất là tài nịnh bợ dân da trắng và dùng họ để mà hại dân da màu. Nó quỳ lụy mua chuộc tất cả mọi người có "máu mặt" nhất là dân da trắng.

Chi nhánh tháo ráp của tôi phần đông là đàn bà mà là đàn bà Á Đông.

Người đàn bà nào cũng phải có ngày trong tháng kẹt chuyện đàn bà. Những ngày đó các cô các bà cần phải đi vào restroom thường hơn. Vậy mà thấy bóng ai nhoáng qua là nó theo liền.

Vì Khánh Mai tháo vát và rất chạy việc nên con nhỏ xếp giao hết đám nhân viên này cho nó, tất cả đều phải chịu dưới quyền của nó. Một khu assembly với gần 30 nhân viên Á Đông và da trắng răm rắp dưới lệnh nó, nhưng riêng với dân da màu thì nó thẳng tay. Ai cũng vì miếng cơm tấm áo mà chịu sự đè nén của nó.

Nơi nào có đàn bà đông thì lẽ dĩ nhiên lúc nào cũng có chuyện. “Kẻ thu”ø của Khánh Mai là một đứa dân tóc đen người Miên tên Lý. Từ khi có chuyện với con Lý tôi mới thấy dần dần cái “cay cú” của Khánh Mai. Lý cũng thuộc hạng đàn bà hay khoe khoang. Trước nhất là nó khoe nó có bằng cấp, đi làm thì luôn luôn đeo trang sức, còn khoe ta đây giàu có lịch lãm, nhất là nó khoe là đã từng làm lead tại một hãng khác trước khi vô đây làm. Vậy là con Lý đã tự chuốc họa vào thân mà không hay.

Khánh Mai ghét Lý một cách tàn nhẫn. Nó không bỏ một cơ hội nào để hại con Lý. Đã bao lần con Lý xuýt bị đuổi vì nó, nhưng nhờ hãng đang làm ăn được cho nên nếu không làm gì quá đáng thì ai cũng được bình an mà có việc làm hoài thôi. Con Lý là những trường hợp đó. Khánh Mai cố gắng làm sao cho con Lý ra khỏi hãng mà con Lý vẫn còn ngồi đó nên nó ấm ức lắm. Vài đứa Mỹ đã bỏ hãng làm vì không chịu nổi Khánh Mai, cho nên từ đó về sau trong khu assembly không còn thấy đàn bà trắng nữa. Lý là dân da màu thì cái nết chịu đòn cũng dai lắm.

Khánh Mai không làm gì được nó, có lần nó nói nữa thật nữa giỡn "Tao mà có về xứ tao chơi thì tao sẽ chuộc bùa về con Lý sẽ biết tay tao" tôi cười hỏi nó "nhưng mày xài cách nào. Maỳ thuốc nó hay sao"" con Khánh Mai trả lời: "Tao dùng bùa mê hoặc người khác rồi người đó sẽ hạ con Lý".

Tuy thù ghét tới mức ấy nhưng Khánh Mai cũng không làm gì con Lý được, bởi vì ngoài tánh khoe khoang ra, Lý cũng chăm chỉ làm việc và cũng có chút kinh nghiệm để phòng thân. Lý còn gặp may là con nhỏ xếp đỡ đầu Khánh Mai bị đổi đi chỗ khác cho nên Khánh Mai chưa kịp trở tay thì người xếp khác đã vô làm. Sau đó thì Khánh Mai không được làm lead nữa, tuy vậy họ cũng cho nó những ân huệ khác. Nó vẫn đươc làm một việc khác cũng rất là có hạng trong khu vực này nhưng hình như Khánh Mai không bằng lòng như vậy. Đời nó chỉ mê làm leader, và vì không có người dưới tay để nó dò xét ngắt véo cho nên nó buồn và tiếc lắm cứ thút thít khóc mỗi ngày. Có dịp là chạy vô phòng ông xếp có khi thì khóc lóc mặt mũi đỏ chót.

Con Lý được yên thân với người xếp mới, con Khánh Mai thì vẫn cứ tiếp tục vòi vĩnh với ông xếp. Hể thấy con Lý nói chuyện với xếp thì nó tức tối xanh cả mặt làm như ông này là của riêng nó. Một mặt nó đi đâm thọc người lead mới một mặt nó lén rình mò công việc của người ta để xem công việc nào tốt thì xin xỏ.

Mỗi năm Lễ Giáng Sinh hãng làm đóng cửa 2 tuần. Mùa lễ năm đó Khánh Mai về nước, trở qua làm lại không thấy khóc lóc như trước. Dần dần, thấy nó thân với ông xếp mới hơn. Sự thân thiết càng ngày càng nhiều. Rồi tới một lúc, Khánh Mai là cục cưng của ông xếp mới, nó được xếp cho làm những việc tốt nhất trong khi tháo ráp, nó làm những gì mà nó muốn, tha hồ mà ngắt véo và bịa chuyện sau lưng những người nó ghét. Nó mập ra, tròn trịa như các bà vú trong phim bộ, mặt luôn luôn có vẻ lo lắng và toan tính chuyện gì. Nhìn mặt nó tôi thấy sợ sợ làm sao và thường hay rùng mình khi nó nhìn tôi. Trong hãng, Khánh Mai làm bất cứ chuyện gì nó muốn, nó ở trong hãng ngày hay đêm tùy ý nó và người xếp ngày càng cưng chiều nó như cha cưng chiều đứa con gái nhỏ lên ba… Nó không giao thiệp với ai ngoài hai chị em Việt Nam gốc Nùng mà trước kia khi còn làm lead họ rất sùng bái nó… Hãng lên hay xuống, ai bị ảnh hưởng gì thì bị, Khánh Mai vẫn được coi là người quan trọng nhất. Không bao giờ thấy nó lấy phép thường niên, nó luôn luôn làm giờ phụ trội từ sáng đến tối…. mỗi ngày ông xếp và nó luôn luôn gắn bó thân thiết…h ọ làm việc chung rất là tương đắc.

Ông xếp là gã đàn ông hiền lành, rất là ít nói, dễ dàng mắc cở nhưng mà đối với Khánh Mai thì họ có thể nói chuyện hàng giờ. Tôi lấy làm lạ và chợt nhớ đến vụ bùa ngải mà Khánh Mai có lần nhắc đến. Khó ai mà tin, trong cái dáng đi lủi lủi kia nó đã làm những chuyện gì. Nhưng làm việc gì thì có trời và nó biết thôi. Lạ một điều là Khánh Mai cũng không đá động gì tới con Lý nữa.

Nhưng rồi chuyện gì cũng có hồi kết. Khánh Mai, nhờ có xếp nâng dỡ, ngày càng lên ngạch, lên trật thuộc thành phần hạng cao cấp hơn, cho nên nó phải chuyển sang chỗ khác không còn dưới quyền xếp hộ mạng của nó. Từ đó, bẵng đi lâu lắm, tôi không còn gặp nó lai vãng tới khu assembly nữa.

. . .

Một hôm tình cờ đi thăm người quen bị bệnh tâm thần đang dưỡng bệnh ở nhà điều dưỡng, trên đường ra cửa tôi gặp một bà mập mập đi lủi lủi có người y tá đi kèm một bên. Dáng đi người này hết sức quen thuộc nhưng tôi không nhớ là ai. Ra tới chỗ đậu xe tôi chợt nhớ đó là dáng của Khánh Mai.

Tò mò, tôi trở vào một lần nữa. Người bệnh và y táï vẫn còn đó và lần này tôi nhìn rõ hơn từ đằng sau lưng. Đúng là Khánh Mai thật. Nó có mập hơn trước nữa. Đã vậy nó còn ôm trên tay một xấp giấy mà nhìn thoáng qua tôi cũng nhận ra đó là những tấm drawing mà lúc còn làm trong sở nó luôn luôn ôm trên tay chạy tới đi lui trong hãng ra dáng rất bận rộn.

Tôi cố ý đi sát vào nhìn rõ thêm lần nữa. Thật đúng là Khánh Mai. Nó không còn nhận ra tôi mà tôi cũng không muốn nhận nó.

Khánh Mai khôn ngoan như vậy, không biết vì sao mà đến nổi này. Tôi nhớ lần nó nói khi về nước sẽ thỉnh bùa ngải mang sang để mê hoặc người này, hãm hại người kia. Không biết có phải chính là vì bùa ngãi mà nó lạm dụng đã vật ngược lại nó.

N.T. J

San Jose

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 834,160,314
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006 với bút hiệu Huyền Thoại. Một số bài viết khác của cô được ký tên Thịnh Hương. Nay hai bút hiệu hợp nhất, thành một tác giả thân quen đã hơn 15 năm sinh hoạt với Việt Báo viết về nước Mỹ. Tác giả là cư dân miền Bắc California vừa thông báo đã “trả thẻ, về hưu.” Hy vọng viết về nước Mỹ năm thứ 21 sẽ thêm bài viết mới.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, từng nhận Giải Danh Dự VVNM 2001 và giải chung kết VVNM 2004. Khởi viết cùng lúc với giải thưởng Việt Báo, tác giả đã xuất bản cuốn sách đầu tiên, "Cạnh Đền" và mới nhất là "Bước Chân Định Mệnh". Hai cuốn sách gộp chung gần 1.000 trang truyện ký về cuộc đời của chính tác giả.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2019 khi gần 90 tuổi. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh. Trước 1975, là giáo sư đệ nhị cấp tại Trung học Nguyễn Trãi. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Bài viết thứ bảy của bà kể về chuyện họp mặt trường cũ trên du thuyền.
Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng ba và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Bài viết mới của bà kể về người bảo lãnh của gia đình, một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù cải tạo, vừa ra đi tại Atlanta.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas. Bà sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả.
Tác giả là một cựu tù cải tạo vượt ngục và là người lái tầu vượt biển tới Philippine năm 1989. Định cư tại Mỹ từ 1990, ông hiện là cư dân Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Sau giải Danh Dự VVNM 2018, sang năm 2019, ông góp thêm 7 bài viết mới. Hai bài tiêu biểu: "Đời Phi Công...Không Người Lái," và bài mới nhất, "Philippinnes, Ngày Trở Lại": người thuyền nhân trại Pallawan 30 năm trước, nay là một công dân Mỹ trở lại giúp mảnh đất ơn nghĩa năm xưa chống khủng bố. Vẫn chuyện Philippinnes, đây là bài mới nhất. Bài đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Tác giả là một cựu tù cải tạo vượt ngục và là người lái tầu vượt biển tới Philippine năm 1989. Định cư tại Mỹ từ 1990, ông hiện là cư dân Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Sau giải Danh Dự VVNM 2018, sang năm 2019, ông góp thêm 7 bài viết mới. Hai bài tiêu biểu: "Đời Phi Công...Không Người Lái," và bài mới nhất, "Philippinnes, Ngày Trở Lại": người thuyền nhân trại Pallawan 30 năm trước, nay là một công dân Mỹ trở lại giúp mảnh đất ơn nghĩa năm xưa chống khủng bố. Vẫn chuyện Philippinnes, đây là bài mới nhất.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Sáu 2017, cô đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX và hiện là cư dân Los Angeles, công việc: làm tax accountant. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả tiếp tục cho thấy một sức viết mạnh mẽ khác thường. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới.
Chào mừng tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà cho biết tên thật là Lâm Túy Mĩ (Milam Túy Hoa). Trước 1975, làm việc cho ngân hàng Việt Nam Thương Tín chi nhánh Nguyễn Tri Phương, Quận 5, Saigòn. Năm 1976, sau đợt đổi tiền, bị sa thải vì có chồng là "ngụy quyền". Vượt biển, và định cư ở Hoa Kỳ từ hè năm 1979. Từng là nhân viên thành phố Long Beach trên 28 năm. Sau hưu trí, hiện là cư dân Santa Ana. Mong tác giả tiếp tục viết.