Hôm nay,  

Quẳng Gánh Lo Đi Mà Vui Sống

27/08/200200:00:00(Xem: 169246)
Người viết: Phạm Ngọc Bích
Bài tham dự số: 2-624-vb40821


Trong thư kèm bài viết đầu tiên gửi Việt Báo, tác giả Phạm Ngọc Bích viết, “Câu chuyện ‘Lấy chồng Mỹ không quên văn hóa Việt’ của chú Hải Triều (Bài viết dự thi đợt II số 2-487-vb70309) đã là động cơ thúc đẩy tôi viết. Tôi chính là nhân vật Thanh Vân trong câu chuyện đó.” Bà Bích đến Mỹ năm 1992, học ở Philadelphia, Pennsylvania, tốt nghiệp kỹ sư ngành điện tử tại đại học Drexel, sau đó cư trú và làm việc tại tiểu bang Vermont. Sau đây là bài mới nhất của bà Bích.

*

Tục ngữ Việt Nam có câu: "Sau cơn mưa trời lại sáng". Câu này đồng nghĩa với câu nói của người Mỹ "When life hands you a lemon, make lemonade" (ý nói khi gặp chuyện chẳng may ta cần bình tĩnh làm cho mọi việc trở nên ổn thỏa). Thực ra cũng khó thực hiện lời khuyên hữu ích này vì thường khi gặp những tình huống đen tối, ta thường hay thất vọng, nản chí. Câu chuyện tôi kể dưới đây là một cố gắng "Quẳng gánh lo đi mà vui sống".

Vào sáng sớm hôm thứ Sáu, trước ngày lễ Memorial Day, nhân viên trong hãng chúng tôi nhận được một memo ngắn gọn như sau: Dựa trên sự bất ổn kinh tế trong năm vừa qua, nhiều công ty lỗ vốn và các chủ công ty giải quyết tình trạng bằng một trong hai cách sau đây: hoặc là cho 10% nhân viên nghỉ việc hoặc là giảm 10% trên mức lương bổng của mỗi nhân viên. Memo nhấn mạnh rằng hiện công ty của chúng tôi chưa có quyết định về một sự chọn lựa nào. Tuy nhiên công ty không muốn sa thải nhân viên.

Sau khi memo đó được gửi ra, tại nơi làm việc cũng như ở phòng ăn, người ta bàn tán xôn xao về việc phải làm gì nếu mức lương bị giảm đi 10%. Có người nói sẽ hủy bỏ các chuyến du lịch, đi nghỉ vacation đã dự định từ trước. Người khác nghĩ là nên xài xe cũ thay vì đi xe mới. Lại có người quyết định sẽ không đi ăn nhà hàng trong vòng một năm để giảm bớt chi phí.

Tôi ngồi ăn trưa với hai người bạn đồng nghiệp, anh Hoàng và chị Mary. Cặp vợ chồng này là bạn thân của gia đình chúng tôi. Anh Hoàng người Việt quốc tịch Mỹ, sống ở Sài gòn hồi còn ở Việt Nam, còn chị Mary là người Mỹ trước ở Cali. Cả hai làm việc cùng company từ hồi co-op (internship) cho đến lúc ra trường. Họ quen nhau và tâm đầu ý hiệp nên đã trở thành vợ chồng. Họ sống rất hạnh phúc bên cạnh hai đứa con, một trai một gái đã tốt nghiệp highshool và chuẩn bị vào đại học. Chồng tôi, anh Ted rất thích chuyện trò với anh Hoàng và chị Mary. Phần tôi, tôi học được ở anh Hoàng kinh nghiệm sống với "spouse" người Mỹ, với chị Mary, tôi học cách săn sóc, chiều chồng để giữ hạnh phúc gia đình.

Trong bữa ăn, chúng tôi nói chuyện về tình hình của công ty và cùng đồng ý với nhau là không nên quá lo lắng dù cho có xảy ra tình trạng cắt giảm lương bổng. Thay vì lo lắng trước những tin này, chúng tôi rủ nhau đi chơi cuối tuần lễ Memorial. Chúng tôi nghĩ lo lắng quá cũng chảng giúp được gì, chỉ làm hao tổn tinh thần. Tiền bạc tuy quan trọng nhưng sống vui vẻ, tận hưởng những giờ phút thoải mái vẫn quan trọng hơn. Chúng tôi đưa ý kiến giao cho anh Hoàng lập kế hoạch cho chuyến đi chơi này. Hoàng đề nghị đi chơi ở Montréal với chương trình gồm có đi dạo chơi khu trung tâm thành phố, ăn trưa tại nhà hàng Sainte Catherine nổi tiếng về món sườn heo và gà nướng, đi thăm khu buôn bán dưới đường hầm (underground) nơi có rất nhiều cửa tiệm, nhà hàng, văn phòng... đủ mọi thứ ở dưới lòng đất. Khu này buôn bán tấp nập cả bốn mùa đặc biệt là về mùa đông lạnh lẽo ở Canada mà đi mua sắm ở đây thì thật là tuyệt vời. Nhiều người cho rằng quả là thiếu sót nếu đến Montréal mà không ghé qua khu vực này. Cuối cùng chúng tôi sẽ di coi phim "Starwars" là bộ phim mới sản xuất đang thinh hành.

Theo kế hoạch đã định, sáng thứ Bảy vợ chồng Hoàng & Mary hẹn gặp vợ chồng tôi và bé Danny ở bãi đậu xe của công ty để cùng đi Montréal. Chúng tôi đi xe riêng vì tôi sợ Danny có thể mệt hoặc khó chịu cần về nhà sớm. Chúng tôi ra xa lộ liên bang 89 và trực chỉ hướng Bắc. Tại trạm kiểm soát biên giới, nhân viên người Canada hỏi chúng tôi mấy câu hỏi như: Where do you live" (ông bà sống ở đâu") What is your citizenship" (ông bà mang quốc tịch gì") What is the purpose of your stay" (mục đích chuyến đi") Do you bring anything into Canada" (có mang gì không"). Chúng tôi lần lượt trả lời : Chúng tôi sống ở Burlington , Vermont và trong đầu óc tôi hình dung một mái ấm mà chúng tôi đã sống ở đó rất hạnh phúc. Chồng tôi là người Mỹ, sinh trưởng ở Mỹ, còn tôi là người Việt Nam mang quốc tịch Mỹ. Lúc đó tôi cũng có ý nghĩ là trong tình yêu không có quốc tịch và biên giới, tình yêu đã hợp nhất chúng tôi thành một. Về câu hỏi mục đích của chuyến đi chúng tôi trả lời là đi chơi giải trí, ngắm cảnh và và thưởng thức những món ăn mà chúng tôi ưa thích tại nhà hàng ở Montréal. Câu cuối cùng tôi trả lời là chúng tôi không mang gì sang Canada cả, chúng tôi chỉ muốn tìm ở Canada những giờ phút vui vẻ, thoải mái sau những ngày làm việc mệt nhọc.

Sau phần thủ tục tại trạm kiểm soát, chúng tôi tiếp tục hướng về Montréal. Từ phần đất Canada, hai bên đường nhà xây bằng gạch, đá hoặc bê tông thật vững chắc, khác với cách xây dựng của người Mỹ, phần nhiều nhà đều làm bằng gỗ. Những lần đi Montréal trước đây, chúng tôi thường hay nhìn ngắm những ngôi nhà rất đẹp và ước ao có một ngôi nhà tương tự ở Mỹ khi về hưu, an hưởng tuổi già. Trong số những ngôi nhà này có một ngôi nhà để bảng "A vendre" (nhà bán). Hôm nay chúng tôi chạy ngang đây thì ngôi nhà mang mốt tấm bảng mới "Vendu" (đã bán). Ted chỉ cho tôi tấm bảng mới và nói đùa "Thôi rồi, căn nhà lý tưởng của mình mất rồi". Chúng tôi cười xòa.

Dọc đường đi có rất nhiều nông trại. Kể cũng lạ, từ chỗ chúng tôi ở đến biên giới thì toàn núi rừng rậm rạp thế mà qua tới phần đất Canada thì là những khoảng đất bằng bao la, toàn những nông trại. Những nông trại này trồng bắp, lúa mì và nuôi bò để lấy sữa. Chúng tôi quan sát thấy thấy mầu xanh đang mọc lên từ những cánh đồng này. Những cánh đồng này mới được bón phân nên có mùi nồng nặc. Bé Danny ngửi mùi phân khó chịu đã nhăn mặt và nói "thúi". Nhìn cái miệng chúm chím khi phát âm của bé trông thật buồn cười và dễ thương.

Đến Montréal chúng tôi tiến hành mọi việc như kế hoạch đã định. Sau khi đậu xe trong bãi, chúng tôi đi dạo, sắm đồ, thưởng thức bữa ăn trưa với những món ăn ưa thích. Xong xuôi chúng tôi đến rạp chiếu phim sớm để chọn được chỗ ngồi tốt. Phim bắt đầu chiếu và càng lúc càng sôi nổi nhưng bé Danny không thích xem phim, bé thích đi đứng tự do chứ không chịu ngồi yên trong bóng tối của rạp hát. Bé đòi chạy quanh rạp và muốn chơi trốn tìm. Không được như ý, Danny khóc to làm cho nhiều khán giả khó chịu. Chúng tôi đành phải đưa Danny ra ngoài cho bé ăn kem, hóng mát, chơi computer game và hy vọng bé sẽ vui vẻ khi trở vào rạp. Nhưng cũng như trước, bé không quen với bóng tôi, nên chẳng bao lâu bé lại khóc, không chịu ngồi yên một chỗ. Chúng tôi đành phải từ biệt Hoàng & Mary và không quên chúc họ ở lại vui vẻ và thưởng thức hết cuốn phim đang chiếu.

Ra khỏi rạp chiếu phim, chúng tôi đưa Dannny đi dạo dọc đường phố. Ted chụp thật nhiều hình cho Danny. Khi thì Danny cho chim ăn, khi thì đùa giỡn, đuổi rượt chim. Danny cũng chụp nhiều hình trong nhà thờ Notre Dame và chụp chung với hai cô gái đi trên hai cây nạng gỗ (stilt) mặc quần áo giống như "clowns".

Ngày hôm đó chúng tôi đã sống một ngày thật vui vẻ. Chúng tôi đã "làm nước chanh từ trái chanh", cố gắng biến những ưu tư thành niềm vui. Chúng tôi hy vọng "Every dark cloud has a silver linning" (sau đám mây đen có những sợi tơ óng ả).

Sau những ngày nghỉ dài dịp Memorial Day chúng tôi trở lại công ty làm việc. Nhân viên nhận được một memo khác của giám đốc công ty. Memo nói công ty nhận được hợp đồng mới và vì vậy không có việc cắt giảm lương bổng của nhân viên. Mọi việc trở lại bình thường. Hoàng, Mary và tôi rủ nhau "go out for lunch celebration". Bữa ăn này một phần do từ những tin tức mới nhận được nhưng cũng chính là chúng tôi muốn thực hiện câu "Quẳng gánh lo đi mà vui sống".

Phạm Ngọc Bích

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,398,776
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Bút hiệu của tác giả là tên thật. Bà cho biết sinh ra và lớn lên ở thành phố Sài Gòn, ra trường Gia Long năm 1973. Vượt biển cuối năm 1982 đến Pulau Bibong và định cư đầu năm 1983, hiện đã nghỉ hưu và hiện sinh sống ở Menifee, Nam California.
Tháng Năm tại Âu Mỹ là mùa hoa poppi (anh túc). Ngày thứ Hai của tuần lễ cuối tháng Năm -28-5-2018- là lễ Chiến Sỹ Trận Vong. Và Memorial Day còn được gọi là Poppy Day. Tác giả Sáu Steve Brown, một cựu binh Mỹ thời chiến tranh VN, người viết văn tiếng Việt từng nhận giải văn hóa Trùng Quang trước đây đã có bài về hoa poppy trong bài thơ “In Flanders Fields”. Nhân Memorial sắp tới, xin mời đọc thêm một bài viết khác về hoa poppy bởi Phan. Tác giả là nhà báo trong nhóm chủ biên một tuần báo tại Dallas, đã góp bài từ nhiều năm, từng nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ. Ông cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng người đọc trên dưới một triệu.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau khi nhận giải Việt Bút Trùng Quang 2016, tác giả vẫn tiếp tục góp thêm bài viết về nước Mỹ.
Tác giả 58 tuổi, hiện sống tại Việt Nam. Bài về Tết Mậu Thân của bà là lời kể theo ký ức của cô bé 8 tuổi, dùng nhiều tiếng địa phương. Bạn đọc thấy từ ngữ lạ, xin xem phần ghi chú bổ túc.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây, là bài mới viết về đứa con phải rời mẹ từ lúc sơ sinh năm 1975, hơn 40 năm sau khi đã thành người Mỹ ở New York vẫn khắc khoải về người mẹ bất hạnh.
Tác giả sinh trưởng ở Bến Tre, du học Mỹ năm 1973, trở thành một chuyên gia phát triển quốc tế của USAID, hiện đã về hưu và an cư tại Orange County. Ông tham gia VVNM năm 2015, đã nhận giải Danh Dự năm 2016 và giải á khôi “Vinh Danh Tác Phẩm” năm 2017. Bài mới của ông nhân Ngày Lễ Mẹ kể về người Mẹ thân yêu ở quê hương.
Hôm nay, Chủ Nhật 13, Mother’s Day 2018, xin mời đọc bài viết đặc biệt dành cho Ngày Lễ Mẹ. Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 8/2015. Đã nhận giải đặc biệt 2016. Nhận giải danh dự VVNM 2017.
Chủ Nhật 13 tháng Năm là Ngày Của Mẹ tại nước Mỹ năm 2018. Mời đọc bài viết của Nguyễn Diệu Anh Trinh. Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng, đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng bố và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ bằng cách viết lời giới thiệu và chuyển ngữ từ nguyên tác Anh ngữ bài của một người trẻ thuộc thế hệ thứ hai của người Việt tại Mỹ, Quinton Đặng, và ghi lại lời của người me, Bà Tôn Nữ Ngọc Quỳnh, nói với con trai.
Nhạc sĩ Cung Tiến