Hôm nay,  

Nước Việt, Nước Mỹ

07/04/200200:00:00(Xem: 158390)
Người viết: Thiên Vũ
Bài tham dự số: 2-505-vb50328
Tác gia, theo bài viết, đã 40 tuổi nhưng ông không gửi kèm tiểu sử. Đã có hai bài Viết Về Nước Mỹ của hai người khác nhau mang cùng một bút hiệu Thiên Vũ. Mong bạn Thiên Vũ, tác giả bài viết này, bổ túc dùm địa chỉ, tên thật và dăm dòng sơ lược tiểu sử.


Nhờ hết chịu hổi thứ "ánh sáng quang vinh của Đảng" mà tôi đã "được" đến Mỹ.
Rời nước Việt trong lo âu, đau buồn, sợ hãi. Đến nước Mỹ trong buồn chán, tủi nhục, ê chề.
Thế rồi năm tháng cứ trôi qua. Tôi bây giờ đã là "US Citizen."
Sống trong một căn townhouse cũng không đến nỗi chật hẹp lắm. Lái một chiếc xe cũng không đến nỗi tồi tệ lắm. Mười hai năm. Vâng, tôi đã ở nước Mỹ mười hai năm.
Thời gian tôi sống ở
nước Việt hơn gấp đôi số thời gian tôi sống ở nước Mỹ. Hôm nay đây, tôi thử làm một sự so sánh về nước Việt và nước Mỹ.
Nước Việt.
Nơi tôi đã sinh ra và lớn lên. Nơi đã cho tôi nhiều kỷ niệm. Viết về nước Việt, tôi có thể viết hoài, viết mãi. Nhưng tôi chỉ muốn nhắc đến một khía cạnh của nước Việt mà ai cũng nghĩ tới mỗi khi nhắc đến hai chử Việt Nam. Đó là chiến tranh và nghèo khổ. Trước khi tôi sinh ra, chiến tranh đã có. Sau khi tôi sinh ra, chiến tranh vẫn đang tiếp diễn. Cho đến giờ phút này, ngồi viết những dòng chữ này. Chiến tranh vẫn tiếp diễn. Tuy không ác độc, tàn ác và đổ máu và gây nhiều tang tóc như trước, nhưng nó vẫn âm ĩ và sôi sục. Suốt thời gian tôi sống trên đất nước Việt Nam, tôi đã "được" sống dưới hai chế độ. Chế độ của ông Thiệu và chế độ cộng sản.
Thời gian tôi sống dưới chế độ ông Thiệu bằng với thời gian tôi sống dưới chế độ cộng sản. Công tâm mà nói, sống dưới thời ông Thiệu, tôi thấy thoải mái hơn, tự do hơn, no ấm hơn. Măc dù "sự nghiệp Tổng Thống" của ông không lấy gì làm vinh quang. Mặc dù ông Thiệu không được đánh bóng bằng cụm từ "lo cho dân cho nước” như kiểu sách báo đảng CSVN thường nói về ông Hồ hoặc là các ông "đỉnh cao trí tuệ" của đảng cộng sản, sống dưới chế độ cộng sản thì chỉ có khốn nạn, đói nghèo và lạc hậu. "Dân Việt Nam chỉ được hưởng khẩu hiệu hữu nghị, diễn văn chúc mừng và trại tập trung."
Nếu bị bắt buộc chọn lựa, tôi thà là sống dưới chế độ ông Thiệu còn hơn là sống dưới chế độ cộng sản.
Việt Nam, một đất nước chiến tranh. Ai cũng biết. Nhưng sự nổi tiếng về nghèo đói và lạc hậu thì phải nhờ đến những "đỉnh cao trí tuệ" và "ánh sáng quang vinh" của đảng cộng sản. Việt Nam dưới thời ông Thiệu, không đủ sức để so sánh với các nước châu Âu, châu Mỹ. Nhưng với các nước láng giềng Đông Nam Á như Thái Lan, Tân Gia Ba, Mã Lai Á, chưa chắc đã thua. Cho dù đó là "phồn vinh giả tạo." Tôi thà chấp nhận "phồn vinh giả tạo" còn hơn đói khổ triền miên.
Nước Việt trong trí tôi là thế đó. Là sự nghèo đói. Không chỉ đơn thuần đói cơm, đói áo mà đói đủ thứ. Đói tự do, đói hiểu biết. Là những nhà tù và trại tập trung. Là sự lo sợ mỗi ngày. Sợ đủ thứ. Ngay cả đến anh công an khu vực hoặc anh tổ trưởng tổ dân phố.
Mười bốn năm sống dưới chế độ ông Thiệu. Mười bốn năm sống dưới chế độ của những "đỉnh cao trí tuệ". Và mười hai năm sống trên đất Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Tôi đã có một cái nhìn và nhận định rõ ràng. Chủ nghĩa xã hội của những "đỉnh cao trí tuệ" là một chế độ tồi tệ nhất.
Như tôi đã viết ở trên. Nhờ sự "chăm sóc chu đáo, tận tình" và nhờ "ánh sáng quang vinh của Đảng" khiến cả dân chúng cả nước ai nấy đều muốn vượt biên, tôi đã được đến Mỹ.


Thiên đường. Hiêp Chủng Quốc Hoa Kỳ, là đất nước đã tiếp nhận tôi. Nhớ lại ngày đầu tiên đặt chân lên đất Mỹ sau bao nhiêu tháng chờ đợi ở "quán trọ trước cổng thiên đường", tôi ngơ ngáo nhìn xe cộ qua lại. Nhiều xe quá. Đường xá sao mà rộng quá. Mà sao đường từ phi trường về nhà lại xa vời vợi. Đi hoài không thấy tới. Mà lại còn lên núi. Phố xá thưa dần. Nhà cửa vắng vẻ. Thế rồi xe dừng lại. Bước vào nhà. Trời ơi. Nhà đẹp quá. Sạch quá. Lớn và rộng quá. Nhớ lại những ngày sống chật chội cùng rệp và muỗi ở Việt Nam cũng như ở trại tị nạn, tôi bàng hoàng như người mơ ngủ. Đây Hoa Kỳ, miền đất hứa. Cảm giác đầu tiên của tôi là mọi thứ đều to lớn, rộng rãi và sạch sẽ.
Sau khi tắm rửa, thay quần áo (trời ơi, phòng tắm mới đã làm sao), tôi được đãi ăn phở. Phở, tôi tưởng khó có thể ăn lại món này. Thế mà ngay ngày đầu tiên đặt chân lên đất Mỹ, tôi đã được ăn phở. Ngon. Sạch sẽ. Nhiều thịt. Sau khi ăn uống xong, tôi ngồi coi tivi. Tôi đổi đài lia lịa bởi vì phim nào đối với tôi cũng thật hay và hấp dẫn. Mà sao nhiều đài quá. Tôi bấm mỏi tay mà vẫn còn đài.
Đêm đầu tiên ở Mỹ. Ngủ trong căn nhà to lớn, thoáng mát, sạch sẽ. Không cần mùng. Không có muỗi. Nhưng sao tôi cứ trằn trọc, không ngủ được. Tôi cứ suy nghĩ miên man. Tôi suy nghĩ về nước Mỹ rồi tôi lại nhớ cái địa ngục Việt Nam đã đày ải tôi khốn khổ. Tôi lại không quên được cái địa ngục ấy! Thế rồi tôi thiếp đi lúc nào không biết.
Ngày hôm sau tôi được chở đi làm thủ tục giấy tờ, xin thẻ an sinh xã hội, căn cước. Chẳng có gì đáng nói. Nhưng có một chuyện mà tôi ghi nhận và nhớ hoài. Người em bà con của tôi chở tôi đi hết cơ quan này đến cơ quan khác mà không hề nhắc nhở đến chuyện ăn trưa. Mặc dầu lúc đó là đã hai giờ chiều. Bụng thì đói. Tôi nghĩ không lẽ ở Mỹ người ta không ăn trưa. Ở Việt Nam cứ đúng giờ là bữa ăn được dọn ra, gia đình quay quần, vừa ăn vừa nói chuyện.
Đói quá, vừa tính mở miệng hỏi người em xem ở Mỹ người ta có ăn trưa không thì cậu ta đề nghị ghé vào tiệm ăn Hamburger. Sau này tôi mới thấy ăn trưa hoặc ăn tối ở Mỹ chẳng có giờ giấc chi cả. Mà cũng chẳng có gia đình quây quần. Nhiều khi tám chín giờ tối mới ăn tối và chỉ ăn thui thủi một mình.
Sau mười hai năm sinh sống ở Mỹ tôi vẫn còn nhớ rõ những cảm nghĩ đầu tiên đó. Mười hai năm trôi qua tôi đã suy gẫm thêm được chuyện gì. Tôi chưa được tận mắt nhìn tượng nữ thần tự do ở Nữu Ước. Nhưng đối với tôi, nói đến nước Mỹ là phải nói đến tự do. Nhân dân Mỹ được hưởng tự do thật sự. Sự tự do đó đã góp phần cho sự phồn thịnh của nước Mỹ. Đầu óc và tư tưởng không bị gò bó. Dám nghĩ và dám làm. Nhân dân Việt Nam "nghĩ" còn chưa dám, nói chi đến "làm". Tôi ao ước được sống ở Việt Nam dưới một thể chế tương tự như thể chế của xứ Hoa Kỳ.
Bỏ qua cái chuyện ăn uống. Bỏ qua cái chuyện nhà cao, cửa rộng. Bỏ qua cái chuyện "phồn vinh giả tạo" của xứ Hoa Kỳ. Tôi chỉ ao ước dân Việt được hưởng sự tự do mà dân Mỹ đang hưởng. Sự tự do sẽ nảy sinh sáng kiến. Sáng kiến sẽ đem đến phồn thịnh.
Để tóm tắt cho sự so sánh của tôi như thế này. Nước Việt: Nghèo đói. Nước Mỹ: Giàu mạnh. Nước Việt: không có tự do. Nước Mỹ: vô cùng tự do. Nước Việt: ngược đãi hiền tài. Nước Mỹ: trọng đãi nhân tài. Nước Việt:
địa ngục. Nước Mỹ:
thiên đàng.
Nhưng sao tôi đang sống trên thiên đàng mà lòng cứ mơ màng địa ngục!"
Thiên Vũ

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,087,865
Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, 2019, với bài “Tình người hoa nở”, tháng 12, “Mùa kỷ niệm” và “Chị em trung học Nữ Thành Nội.” Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali và còn đi làm. Bài gần đây nhất của tác giả là “Chuyện về Những Bà Mẹ”. Sau đây là bài viết thứ 8.
Tác giả qua Mỹ năm 1998 diện đoàn tụ ODP, là một kỹ sư từng làm việc tại Kia-Tencor San Jose, California. Lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ với bài viết về Mẹ trong mùa Mother’s Day 2019, ông cho biết có người cha sĩ quan tù cải tạo chết ở trại Vĩnh Phú, vùng biên giới Việt-Hoa. Bài viết mới kể về chuyện người mẹ và tác giả thăm nuôi đúng vào những giờ phút sau cùng của người cha trong trại tù cải tạo. Tựa đề đầy đủ của bài viết: “Ba Tôi, Những Giờ Phút Sau Cùng và người bạn tù trên đất My” được rút gọn theo nội dung.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas. Bà sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả.
Thời tiết Cali đầu tuần bất ngờ có mưa bụi mát mẻ, hệt như tiết xuân dù đang mùa kiết hạ. Đúng là lúc có thể mơ xuân với một truyện tình vui của Orchid Thanh Lê, tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2015. Cô sinh tại Sài Gòn, hiện là Phó Giáo Sư tại Viện Nghiên Cứu Ngôn Ngữ Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ, Monterey, Calif. Đây là bài tác giả gửi sớm, tính dành cho báo xuân Canh Tý 2020 sắp tới. Sắp họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20, mời đọc trước chuyện xuân.
Họp mặt phát giải thưởng và ra mắt sách Việt Báo Viết Về Nước Mỹ năm thứ XX - gồm những bài viết được phổ biến từ 1 tháng Bẩy 2018 tới 30 tháng Sáu 2019 - được quyết định tổ chức vào Chủ Nhật 11 Tháng Tám 2019, và 16 tác giả sẽ nhận các giải thưởng.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Sáu 2017, cô đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX và hiện là cư dân Los Angeles, công việc: làm tax accountant. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả tiếp tục cho thấy một sức viết mạnh mẽ khác thường. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Father's Day 2019, mời đọc bài viết mới của Hoàng Chi Uyên. Tác giả là một chuyên viên xã hội từng nhận giải thưởng lớn khi được bình chọn là nhân viên xuất sắc trọn năm 2003 và phụ trách Phòng Xã Hội, thuộc Trung Tâm Cao Niên thành phố Milpitas, Bắc California, và đã về hưu. Tháng Ba 2019, bà góp bài viết về nước Mỹ đầu tiên: "Bà Ngoại Khác Chủng Tộc" kể về hoạt động xã hội; Bài thứ hai: "Ban Cướp Biển," hồi ký về nhóm điều tra chống cướp biển trại tị nạn Pulau Bidong.
Mùa Father's Day, mời đọc chuyện “Ba Thế Hệ Cha và Con" của tác giả từng nhận giải Danh Dự VVNM 2013. Bài viết mới của Vĩnh Chánh là hồi ký về một gia tộc hoàng phái quyền chức, với những mảnh vỡ trôi dạt từ trong ra ngoài nước.
Chủ Nhật 16/6 là Father’s Day 2019. Mời đọc bài viết đặc biệt của tác giả từng nhận giải Danh Dự VVNM năm thứ mười chín, 2018. Bà.cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy 2001 theo diện đoàn tụ. Bà hiện là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Về người cha được tưởng nhớ, mời coi lại hình ảnh và bài viết “Công Chúa Triều Nguyễn” do tác giả Tôn nữ Trấn Định Minh Nguyệt thời đổi đời, trong đồng phục tài xế taxi tại Huế, lái xe đưa thân phụ Vĩnh Bạch từ Mỹ về, cúng đền Trấn Định Quận Công tại Truồi
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Năm 2019. Ông là anh cả trong 9 anh chị em, có người cha chết trong trại cải tạo Vĩnh Phú từ 1979, bà mẹ một mình lo cho các con. Ông qua Mỹ năm 1998 diện đoàn tụ ODP, hiện là một kỹ sư, làm việc tại Kia-Tencor San Jose, California. Bài viết mới được “Viết trong ngày sinh nhật 88 của Mẹ,” Tựa đề được trích từ lời kết của bài viết xúc động: “Căn bệnh Alzeithmer với mẹ cũng là một may mắn trong muôn vàn bất hạnh. Cái quên, cái lẫn sẽ làm mẹ có thể sống được với tôi, với con cháu thêm một thời gian.”
Nhạc sĩ Cung Tiến