Từ trong tiệm bánh mì Cali bước ra ở khu chợ Đồng Hương, tay xách 1 bị 5 ổ bánh mì “một tì”, tôi chợt thấy ông Tây ngồi ngay ngõ cửa... dáng điệu ủ rũ, u buồn, trước mặt có cái bảng “Homeless, need help, veteran fighting in VN” còn thêm cái nón “bầy tuồng” trong nón chứa le te mấy đồng cắc, cộng thêm tờ 1 đô... Trò này giống hệt phe cái bang ta lắm!
Ông homeless này, chẳng tỏ ý xin xỏ gì, cứ lặng lẽ trông vẻ chán đời. Tôi vốn là dân “xi cà que” động tình, động cảnh, bèn ra tay cứu trợ. Tôi bỏ gậy chống xuống, đứng chập choạng lấy ra một ổ bánh mì, chưa chịu, thêm 1 đô, chưa chịu nữa, móc thuốc lá mời hút.
Cũng đáng công lắm, ông homeless tây này trố mắt nhìn tôi, miệng thì thank you lia lịa. Ông ta còn ra thủ hiệu (làm dấu thánh giá theo công giáo) còn miệng thì nghiêm trang nói: “God bless you!”. Chưa xong, ông ta còn lôi từ sau lưng một tờ báo Việt ngữ tặng tôi.
“Chúa ơi! hôm nay con đã làm được một việc thiện” nhỏ nhặt trong trăm nghìn giáo điều của ngài răn dạy. Lòng tôi phơi phới chống gậy tửng tà đi về phía xe. Lúc tôi đang loay hoay mở cửa, bỗng thấy ai chạm nhẹ vào vai tôi, tôi giật mình quay lại. Té ra lại là ông homeless! Lúc đó thú thật mà nói, lòng tôi bấn loạn, Con mẹ nó, Ách giữa đàng mang vào cổ đây! Cái đầu đầy trí tuệ đặc sệt bia và thuốc lá của tôi hoạt động mãnh liệt. Tôi trực nhớ các quan ông, quan bà qua trước, thường nhắc nhủ tôi: “Ở xứ này, chớ nên vớ vẩn, nhất là đụng chạm vào con nít hay các “lét đì” vỡ nợ đó, ra tòa rồi tù mọt gông”. Chưa đủ, còn nêu ra ví dụ để diễn giải: “Một ông “mít” tốt bụng, đi shopping, thấy cái shopping cart nằm giữa đường, ông ta le te chạy ra đẩy vào lề. Vận xui đến, một “quan mít” bà lái xe ào tới “tung hê”... Vậy là trăm tội đổ lên đầu anh hùng cứu xe (chứ không phải anh hùng cứu mỹ nhân như trong các phim chưởng Hongkong)... phải trái, đương nhiên có các ông “cò” mẽo” giải quyết, tuy nhiên rối rắm, khổ ơi là khổ!
Trở lại ông homeless, té ra không đáng lo lắng và sợ sệt như tôi nghĩ, anh chàng này chỉ tỏ ý thích thú và thân thiện, cảm nhận cái tốt “dzỏm” của tôi và muốn vài câu trao đổi... Chết mẹ rồi! Tiếng tây, tiếng u của tôi thú thật chỉ đủ vào Liquor mua bia, thuốc lá và đánh lotto...t hằng cha cà khịa này lại muốn vấn đề gì đây" Thật ra tôi thấy hắn ta cũng chẳng nguy hiểm gì, mặc dù trên cánh tay trần có xâm loạn xị. Tò mò, tôi bèn OK, “Yes, no” với “you” cho vui! Câu được, câu không, đại loại tôi biết anh ta có chiến đấu với Cộng Sản ở Việt Nam, và anh bị mấy “mụ khỉ” trong quán Bar ở VN tập tành cho “phi” thậm chí còn dạy các ngôn ngữ “mất dạy”... đại loại.
Khi tôi và hắn lết xuống lề đường để trò chuyện, sau màn mời hút thuốc lá hắn ta bắt chuyện “ĐM you...good!” Tôi ngạc nhiên hết cở, bèn hỏi hắn, hắn mới xì ra là lúc viễn chinh, đã học được của các “kiều nữ” trong bar, Hắn còn muốn nói thêm vài câu tiếng Việt học được ở các “lò nhện “ VN, tôi vội vàng xua tay, tỏ ý thán phục... Anh ta biết tôi lính VNCH, qua theo diện HO... hí ha, hí hớ với nhau cũng vui... Lúc dùng tay, mắt liếc, miệng méo, đầu lắc, đầu gật tía lia, thế mà cũng chuyện trò rôm rả!
Nói cho cùng năm xưa khi còn chiến đấu trong quân lực, tôi bên cạnh cũng năm lần, bảy lượt có cố vấn Mỹ đồng cấp... đến bây giờ tôi chợt phân vân, mẹ kiếp! chẳng hiểu sao bọn họ hiểu được các vấn đề yêu cầu của tôi về hành quân và tiếp liệu! bây giờ lắm lúc đi “xốp” hay vào cơ quan công quyền để giải quyết giấy tờ, thủ tục liên quan đến mình. Nhiều lần họ bảo đợi nhân viên VN ra “hép” dễ hiểu tôi phát âm họ cứ ngẩng tò te.
Bố khỉ thì thôi, đang múa may phì phào thuốc lá với ông homeless, bà “le đi phớt” của tôi, thấy tôi đi lâu không về, nên chạy phăng tìm kiếm...vì cả nhà tôi đều biết tôi “xi cà que” mắt kém, lái xe rất lạng quạng.
Tôi chỉ có khả năng lái đến nhà thờ gần, chợ kế nhà, ngoài ra freeway thì miễn bàn. Viết tới đây, tôi chợt nhớ cái năm mới có bằng lái xe, một ông bạn qua trước, mới tậu được nhà ở Los Angeles, điệu mời vợ chồng tôi lên ăn tân gia. Hăng tiết vịt, tôi OK và từ chối việc bạn tôi đến đón, để tự tôi lái lên. Khi học lái, cũng được các thầy, cô đem ra freeway, tuy nhiên họ chỉ đạo diễn trong 1 đoạn ngắn vào entrance, rồi ra Exit, để biểu đi đông về Tây đi bắc về Nam... easy! Bây giờ tự mình vào trận, trước mặt xa lộ mênh mông, xe vù vù nối đuôi qua lại. Tôi điếng hồn, trong lòng chợt hối hận, chỉ tại tự ái nổi dậy.. tôi cứ lái bừa (lúc đi tôi đã coi bản đồ và vẻ vào tờ giấy gắn ngay trước mặt) đi mãi đã trên 3 tiếng đồng hồ... dù dốt kém kinh nghiệm, tôi cũng biết mình đã đi lạc, Phần mỏi mệt, phần bấn loạn vì đường xá, cộng thêm cái bà xã ngồi kế bên tru tréo, tôi oải quá quyết định thắng me nó vào lề, Chán nản tôi lật bản đồ ra ... có coi được gì đâu, tâm sự một người đi lạc chắc ai cũng biết, mấy cái đường tên tuổi phố xá nó cứ như bà bóng nhảy múa lung tung... Kệ cha nó, tôi quăng bản đồ vào xó xe, gục đầu trên tay lái, mặc kệ cái bà chằng của tôi dẫy lên như phải đỉa!
Chuyện đến cũng phải đến, mấy ông cò tuần xa lộ rề rề tới. Thấy tôi gục đầu trên tay lái, xi xa, xí xồ nghi tôi “xỉn” qua hạch hỏi mới biết tôi lạc đường. Họ vẽ và chỉ đường cho tôi đi, tôi lắc đầu “no biết” về! Báo hại phe “cò tay” phải dẫn độ cho tôi lái theo.
Trở lại chuyện, bà xã tôi tìm ra tôi đang “chim bay cò bay” với tay homeless, bà ta “tức vận” chạy lại tóm cổ áo tôi kéo lên, tôi vốn què giò, bị cú kéo bất ngờ, thế là té đùng ra đường... ông Tây homeless hoảng quá, bật dậy là lẹ làng lĩnh mất tiêu!
Tôi thường bị rầy rà là vô tích sự, chẳng làm được việc gì... quỉ thần ơi, tôi là dân tàn phế có “lai xần”, muốn tôi làm gì đây" Vụ đi mua bánh mì Cali cũng chấp hành bà ta, chẳng qua tôi “tarzan nổi giận, nói tiếng VN” cộng máu giang hồ mới đấu láo với tay homeless chút chơi mới sinh ra rầy rà. Nghĩ lại tôi tự phán xét tôi: “quá phải, quá phải” Tôi đâu có lén đi “Tiếu ngạo giang hồ” ở bên Mễ đâu. Tôi bị bà vợ này canh chừng còn ngặt nghèo hơn bọn Công an CS khi ra tù bị quản chế.
Tôi có thú vui nuôi chim và cá, lại còn đèo bồng cây kiểng. Lẽ dĩ nhiên tiêu pha lỉnh kỉnh cho các dịch vụ này không ít, à quên tôi còn bốc đồng nuôi thêm 15 con gà, chết 12, còn 3 con 2 trống 1 mái nay đã to bự lắm rồi.
Tôi thì già, đêm khó ngủ nên thức rất khuya, sáng đương nhiên dậy muộn. Khỉ thì thôi, mấy đàn em của tôi; Chim thì chít chít nhảy lên, trèo xuống đòi ăn, gà càng la toan toác, còn cá cứ lượn lên, đảo xuống đòi chạp! Bà xã tôi làm ca 1 sáng vội vả đi làm, hễ mở cửa garage thì đàn em la chí chóe, bà ta vốn tánh cẩn thận, sợ lối xóm “còm len” nên đì tôi vô hồi kỳ trận.
Xuân Tân Tỵ
LÊ ĐĂNG