Hôm nay,  

Thiên Đàng Trần Gian

13/03/200100:00:00(Xem: 162685)
Bài tham dư ïsốï: 186-VB1126


Đọc xong bài viết này, chắc chắn Quý vị sẽ phê bình là từ ngử được dùng quá đáng với tinh thần vọng ngoại v.v... Nhưng, dù bị chê trách cở nào, tôi cũng phải nói lên những cảm nghỉ chủ quan về một Đất nước mà Quý Vị và Tôi đang sống:

Là một cựu tù nhân cải tạo, với 10 năm ở Trại Vỉnh Quang, Tỉnh Vĩnh Phú, miền Trung Du Bắc Việt; Sau khi ra tù, tôi cùng vợ 2 con tìm cách vượt biên ngay. Lần vượt biên qua Kampuchia, đi ngả KompongSom, 1 hải cảng sát với đất Thái Lan. Muốn vượt hết đoạn đường từ Nam Vang xuống Cảng KompongSom, mỗi đầu người phải đút lót bộ đội Cộng Sản Việt Nam đóng nút chặn dọc lộ trình, một chỉ vàng. Nghe dân chúng đồn rằng: Bộ đội Cộng Sản nào tham lam hốt vàng bên xứ Chùa Tháp này, đều mất mạng khi tìm cách mang vàng ra khỏi nước này.

Quả thật đúng vậy, tôi chứng kiến nhiều trường hợp rất cụ thể rất linh ứng về điều nhận xét này. Lên ghe đánh cá lúc đêm khuya, đến Thái 1 ngày sau. Khi nhảy xuống vùng bờ biển cạn và được biết đây là đất Thái Lan, nước mắt tôi lần đầu tiên chảy dài trên đôi má. Mừng đến chảy nước mắt vì đã thoát được khỏi địa ngục trần gian.

Sau khi ở Thái Lan 2 năm và Phi Luật Tân 7 tháng, gia đình tôi được danh sách đi Mỹ. Phi cơ ghé Honolulu đổ xăng, lượn vài vòng trước khi đáp, tôi nhìn thấy cờ Mỹ phất phới giữa bầu trời quang đảng.

Giờ đây, sau thời gian đầu được chính phủ trợ giúp, gia đình tôi đã cứng cáp và nay đem công sức ra mà phục vụ lại Xã Hội và đất nước đã cưu mang mình. Tôi tốt nghiệp Y Tá và làm việc trong các bệnh viện dưỡng lão. Vợ tôi làm nghề móng tay.Sau đây là những mặt tốt và xấu của nước Mỹ, tôi xin góp ý:

1/ Không kỳ thị tuổi tác, giới tính trong học đường và nghề nghiệp: Khi bước chân đến Mỹ, tôi đã 43 tuổi. Bắt đầu ghi tên College trau dồi Anh Văn và nghề Y tá. Điều ngạc nhiên nhất là chẳng ai lưu tâm đến tuổi tứ tuần của tôi cả. Chả thấy ai thắc mắc: "Sao ông này già thế mà còn đi học""

Trong lớp y Tá, thầy cô đều trẻ hơn tôi, còn bạn học thì gọi tôi là daddy hoặc uncle. Ngồi bên trái tôi là 1 cô Mỹ vừa xong Trung Học. Phía trước là 1 cô Mỹ lai Mễ. Khoãng 22 tuổi. Bên phải là cô bạn Phi khoảng 21. Sau lưng tôi là cô Mỹ đen còn rất trẻ nhưng đã có con rồi. Lớp học khoảng 30 học trò mà chỉ có 4 đàn ông con trai, còn tất cả là đàn bà con gái. Khi đi thực tập ở bệnh viện thì đúng là gươm lạc giữa rừng hoa.

Rồi đến ngày ra trường, cứ tưởng là khó kiếm việc vì tóc đã hoa râm, muối tiêu, da đã điểm đồi mồi với nét mặt cằn cõi do gánh nặng của 10 năm tù đày. Nhưng may thay mới có kết quả đậu, chưa có bằng chính thức, bà Manager bệnh viện nhận ngay vào làm ca đêm, trông coi 80 bệnh nhân dưỡng lão. Bởi hỏi tại sao, dân người ta tiến, còn dân mình thụt lùi" Cở tuổi tứ tuần này mà ở VN thì chỉ ở nhà đuổi gà cho vợ, ai mà cho đi học và đi làm việc.

2/ Tinh thần thiện nguyện rất cao. Bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy 1 bà cụ tóc bạc phơ, mặc áo màu cam của Công chánh, tay cầm tấm bảng STOP, để đưa các trẻ nhỏ qua đường, suốt ngày, không kể nắng mưa. Và bạn sẽ kinh ngạc khi biết rằng họ chẳng lãnh đồng xu cắc bạc nào của chính phủ cả. Trưa về ăn cơm nhà, ra đường làm thiện nguyện giúp đời với nét mặt hân hoan.

Tôi đặc biệt phục người Mỹ ở điểm này. Ở bệnh viện hoặc các cơ sở chính phủ hạ tầng đâu cũng có những Volunteers làm việc không lương, góp một bàn tay cho công ích. Vì thế mà nước Mỹ ổn định trật tự và lôi cuốn cả thế giới đổ dồn về. Cho là Thiên Đàng trần gian không có ngoa lắm đâu.

Nếu ta ở một vùng mà bao quanh là người Mỹ thì ít có cơ nguy ăn cắp, chửi lộn, lấn chiếm đất đai, nói chung những việc làm mình bực bội. Họ rất tôn trọng đời sống riêng tư của mình. Có người phê bình là thiếu tình thân láng giềng, là 1 khuyết điểm nhưng tôi rất thích và cho là hay.

Ở đất này không có cảnh: Chồng chúa vợ tôi. Mọi người đều dành mọi ưu tiên cho đàn bà con nít vì họ quan niệm rằng: Đàn bà con nít là thành phần yếu đuối cần được che chở. Sau cùng, họ rất quý trọng sự sống, dù đó là con vật. Nhất là chó và mèo sống sướng hơn ở Việt Nam ta. Có bệnh viện riêng cho thú vật, có tiệm sửa sắc đẹp cho mèo chó "Pet Grooming Parlor", có thực phẩm chế biến kỷ càng riêng biệt,đôi khi được ở chung nhà hoặc ngủ chung với chủ.

Nói chung sự sống, của con người và thú vật đều được trân quý. Người Việt mình mà làm thịt chó, mèo hay chim chóc, chẳng may Cảnh Sát bắt được thì rất phiền hà với Chính Quyền và với hội Bảo vệ Súc Vật.

Sau cùng, dỉ nhiên không phải cái gì của Mỹ cũng tốt và hay cả. Vẩn có nhiều điều rất tệ. Nhưng nếu ta được chọn lựa giữa cái bánh đa và cái bánh sôcôla. Phần đông chọn sôcôla thơm ngon và hấp dẫn hơn. Vì thế mà cả thế giới đều đổ dồn vô đất Mỹ.

Sau đây là những cái dở của nước Mỹ:

1/ Phim ảnh đầy bạo lực: Đó là đề tài ăn khách đối với thanh thiếu niên Mỹ nói riêng và thế giới nói chung. Súng đạn, thanh toán và tàn phá. Hiếm có những phim xây dựng, lý tưởng, tình cảm, với những nội dung sâu sắc. Ngoài ra xã hội còn cho phép sử dụng súng đạn để gọi là tự vệ. Do đó có nhiều lạm dụng hoặc bắt chước, nhất là giới trẻ hoặc con nít.

2/ Cách phục sức quá đơn giản trong giới trẻ Vào mùa hè, người nào đến Mỹ lần đầu mà vào các Trường Đại Học, sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy Sinh Viên Nam mặc cái T-shirt hoặc áo thun 3 lổ, với quần sà lỏn nhưng giày vớ rất tươm tất. Điều ngộ nghỉnh nhất là: Không ai thấy bàn chân 5 ngón của mình, còn ống quyển đầy lông lá ghẻ chóc thì chả sao. Còn sinh viên Nử thì tươi mát đa dạng, đôi khi có mốt đi chân đất, quần Jean phải rách và bạc màu có vẻ bụi 1 chút, và đôi ba lổ lủng mới hay. Về phần nữ thì muốn khoe bàn chân 5 ngón đỏ chót chả sao.

3/ Tình cảm yêu đương thanh thiếu niên tự do quá trớn: Những khách du lịch từ các nước bảo thủ cổ kính như Việt Nam ta, sẽ vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi trai gái mân mê, hun hít nhau bên lề đường giữa thanh thiên bạch nhật không một chút e ngại mắc cở. Tuy nhiên những người Mỹ lớn tuổi, trung niên thuộc thế hệ 60,50 trở về trước thì khác, họ cũng cổ kính như Việt Nam hay Á Châu ta. Đừng lầm tưởng, hễ Mỹ là có đời sống buông thả. Có những gia đình nề nếp giáo dục thì đời sống của họ có những giá trị tinh thần rất cao quý.

4/ Về Chính Trị, Ngoại Giao. Các nhà lãnh đạo nước Mỹ rất thực tiển, lý trí và tính toán. Họ thay đổi Chính Sách ngoại giao theo nhu cầu kinh tế hoặc do áp lực của quần chúng hoặc do một đường lối Chính Trị tính toán. Họ sẳn sàng bỏ một người bạn để đổi lấy một kẻ thù nếu điều ấy có lợi cho nước Mỹ. Chúng ta là người Việt Nam với 30-4-75 thì quá rõ điều này. Nước Mỹ viện trợ rất nhiều nhưng các nước hoặc dân chúng lại không thích Mỹ. Biễu tình bài Mỹ, đốt cờ Mỹ là chuyện thường tình.

Nói tóm lại, chính phủ Mỹ, chính Sách ngoại giao Mỹ thì không ai thích nhưng được du lịch Mỹ, định cư ở Mỹ thì cả thế giới đều thích. Có người cho đất Mỹ là vùng đất hứa, có người cho là quá đáng.

Dù gì đi nữa xin các bạn hãy nhìn vào thực tế thì rõ: Vào Mỹ thì khó, mà ra khỏi Mỹ thì dễ. Hễ mật ngọt thì ruồi bu. Cả thế giới chứ không riêng gì Việt Nam ta phải vất vả lắm mới vào được Thiên Đàng trần gian này. Biết bao người đã phải bỏ mạng ở biển cả để mong cho được đến Thiên Đàng này. Riêng cá nhân tôi, thoát được địa ngục trần gian thì những nơi khác là Thiên Đàng.

Nguyễn Sĩ Quý

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 844,112,118
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7/2018, với bài “Thời Gian Ơn, Ngừng Lại”. Tên thật: Nguyễn Thị Kỳ, Bút hiệu: duyenky. Trước 30.4.1975: giáo viên Toán Lý Hoa-Tư thục-Saigon-VN. Sau 30.4.1075: giáo viênVật Lý - Q.10 -Tp HCM – VN. Theo chồng và 3 con gái đi Mỹ diện HO năm 1999, định cư tại Chicago-IL-USA. Sau đây là bài viết thứ hai. Mong tác giả tiếp tục.
Tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và thêm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt từ năm 2000 cho tới nay.
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016. Với “Viên Đá Kỳ Diệu,” một trong bốn bài viết về nước Mỹ của ông, Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2018. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt. Loạt bài gần đây của ông là chuyện khởi nghiệp, rồi dựng ngiệp trên đất Mỹ. Sau đây là phần cuối khi gia đình tác giả di chuyển về Orlando đầu tư vào ngành địa ốc và sinh sống tại đây.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và vừa chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018.
Tác giả định cư tại Pháp nhưng thường lui tới với nước Mỹ, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả -thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth Uni-versity. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả lại tiếp tục Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ kèm theo hình ảnh hoặc tài liệu do ông thực hiện hoặc sưu tập. Sống động, cũng chẳng ngại sống sượng, bài viết của ông thường gây nhiều chú ý và bàn cãi. Một số đã được in thành sách "Xin Em Tấm Hình" và tập truyện mới, "Bắc Kỳ". Sau đây, thêm một bài mới viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Bà cho biết: Tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân ở Lafayette, Louisiana, còn vài năm nữa sẽ ... ăn tiền gìa. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la! Sau đây là bài viết thứ tư của bà.
Nhạc sĩ Cung Tiến