Hôm nay,  

Kỷ Niệm ... Nhớ

17/09/201800:00:00(Xem: 9703)
Tác giả: Thái Anh QNA

Bài số 5499-20-31306-vb2091618

 
Tác giả tên thật Quách Ngọc Ánh, sinh năm 1954, hiện là cư dân Garden Grove, CA. Trước 75 học Sư phạm Sai gon, một thời dạy học tại miền Trung Việt Nam, định cư tại Hoa kỳ theo diện H.O. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà từ Tháng Sáu 2013 là một hồi ức xúc động về việc đi tìm người thân chết khi vượt biển. Bài viết thứ ba của bà được viết nhân  khai trường,  để   Kính tặng các Thầy Cô cuả Trường SPSG; - Thân tặng các Anh Chị cựu Giáo-sinh SPSG; Và riêng tặng các bạn SPSG/ nhất 9 nhị 15/ K.12/73-75.

 
* * *
 

Kỷ niệm, trong tôi như dòng sông ký ức chảy lặng lẽ , êm đềm và sâu lắng, có lúc tưởng như sẽ ngủ yên tới cuối đời.. Năm tôi đậu tú tài 2, tôi không đủ giỏi để thi vào các trường Y, Nha, Dược, Phú Thọ hoặc kiến trúc, nông-lâm-súc; nên tôi thi vào trường Sư phạm Sài gòn học 2 năm ra dạy tiểu học, vậy mà con nhỏ cũng khá, đậu hạng 119 trên gẩn 1000 thí sinh ghi danh thi.

 Thật ra lúc đó tôi chưa  có ý thích mình sẽ trở thành một cô giáo, nhưng rồi suốt hai năm, tôi đã học với những thầy cô từ người còn trẻ đến các vị lớn tuổi, người nào cũng tận tâm truyền dạy cho giáo sinh những kiến thức cùng kinh nghiệm quý báu mà các vị đã trải qua trong cuộc đời dạy học của từng người, chúng tôi như thấm nhuần lòng nhiệt thành đó cũng hăng say học hỏi, và tôi đã yêu thích nghề giáo lúc nào không hay. Từ những môn học chuyên môn như nguồn gốc tiếng Việt, cách ráp vần ngược vần xuôi , đặt câu, văn phạm, ngữ  pháp… đến những kiến thức tổng quát như nhạc lý, thể thao, sinh hoạt học đường;  rồi còn có những buổi  dự thính là vào lớp xem giáo viên dạy sau đó chia nhóm rút tỉa kinh nghiệm, chính mỗi người chúng tôi cũng tự soạn bài đứng lớp dạy, trong khi bên dưới là bao nhiêu cặp mắt của bạn cùng học, của giáo viên phụ trách lớp , và của thầy cô hướng dẫn chúng tôi nữa. Lần đầu tụi tôi đứa nào cũng run cũng khớp, nhưng rồi vài lần cũng quen đi và thấy việc lên lớp dạy không còn khó khăn nữa.

Hồi đó trường Sư Phạm Thực Hành  ở đường Trần Bình Trọng là nơi thực tập chính, năm thứ nhất chỉ dự thính ; năm thứ hai mới bắt đầu lên lớp dạy nhiều buổi; chúng tôi dạy đủ các cấp lớp và các môn học, trừ lớp 5 là lớp chót của bậc tiểu học, cuối năm các em phải thi vào lớp 6 trường công lập; cho nên các thầy cô sợ giáo sinh thực tập không đủ kinh nghiệm dạy.

Một kỷ niệm thật đáng nhớ với tôi là hôm đó tôi có giờ dạy ở lớp 2 tiết học đầu tiên viết chính tả, sáng sớm tôi đạp xe đến trường, chuông reo tới giờ học tôi bước vào lớp, các em đứng lên nghiêm chào lễ phép, rồi em trưởng lớp hô to bắt nhịp 2, 3, cả lớp đồng thanh hát lên thật đều   “Đây trời bao la ánh nắng mai hé đầu ghềnh lan dần tới đồng xanh… Các em say sưa hát trọn bài “Nắng đẹp miền Nam” của nhạc sĩ Lam Phương, bài hát mà tôi rất thích và thuộc lòng từ nhỏ; trong khi hát các em vẫn đứng nghiêm chỉnh, xong bài hát các em cúi đầu chào rồi ngồi xuống. Tôi nhìn từng gương mặt của các em lúc đang hát thật  hồn nhiên trong sáng khiến lòng dâng lên niềm xúc động vô cùng. Có thể các em chưa hiểu hết ý nghĩa của bài hát vì các em mới học lớp hai, nhưng để tập cho các em thuộc hết cả bài và hát đều giọng không phải là dễ, tôi thật khâm phục công khó của cô giáo phụ trách lớp.

Buổi dạy hôm ấy của tôi được các bạn, giáo sư hướng dẫn và cô giáo lớp khen ngợi và nhận xét tốt, cho điểm cao; chẳng phải tôi là một giáo sinh xuất sắc mà vì hôm ấy tôi đã dạy các em bằng sự xúc cảm thật lòng khi nghe lại bài hát quá hay. Cho tới bây giờ mấy chục năm qua rồi nhưng tôi không bao giờ quên kỹ niệm đáng yêu đó. Lúc ấy tôi đã tự nhủ khi ra trường dù nhiệm sở ở đâu tôi vẫn nhận mà không ngại xa xôi khó khăn, tôi nhất định sẽ đến với các em học sinh của tôi.

Chúng tôi thi tốt nghiệp đầu tháng 4 năm 75 và sẽ được phân công  vào tháng 9 đầu niên học mới. Thời gian nầy cả miền Nam đang sôi động vì chiến cuộc gia tăng mãnh liệt từng ngày rồi sau đó là cảnh đổi đời. Khóa học của chúng tôi là khóa 12, khoá cuối cùng học đủ hai năm của trường còn mang tên trường Sư phạm Sài gòn, sau khoá 12 còn khoá 13 nhưng cac bạn mới học có một năm, sau đó trường đã đổi tên khác, ban lãnh đạo mới đã phân công chúng tôi đi khắp các tỉnh từ miền trung xuống miền Nam.

Một số các bạn đã không vào lớp từ sau ngày 30/4, phần tôi và vài bạn về một trường nhỏ sát bờ biển gần khu nước suối Vĩnh Hảo và mỏ muối Cà Ná sát Phan Rang. Tôi dạy lớp 4, nam nữ học chung, các em học sinh ở đây gia đình hầu hết sống bằng nghề đi biển đánh cá, bởi thế có bữa vào lớp thấy vắng hoe, hỏi ra mới biết hôm ấy ghe nhà đi biển về, các em phải nghỉ học phụ cha mẹ gỡ cá mang lên bờ đem bán.

Đời sống của các em học sinh lúc nào cũng rất cơ cực, khó khăn, việc đến trường của các em không phải là điều quan trọng trong khi cha mẹ phải chạy kiếm ăn hàng ngày. Trong lớp có em trưởng lớp là trai còn phó lớp là gái, hai em học rất giỏi và siêng năng. Có bữa hai em cũng nghỉ học giúp cha mẹ, nhưng khi trở lại lớp bài vở vẫn đầy đủ, tôi vẫn nhớ mãi trong đầu hình ảnh của hai em nầy, Phụng là tên em trai và Ba là tên em gái.Trường học ở sát bờ biển nên có nhiều buổi sáng thấy bãi cát bên hông trường lầy lội nước, tôi thắc mắc hỏi các thầy cô địa phương thì được biết đêm qua nước lớn tràn vào sân trường, hiện tượng nầy xảy ra rất thường tại các trường học ven biển; có khi nước còn tràn vào ướt cả các lớp học, hôm sau học sinh vào không học được phải về. Có đôi khi trong đêm nước triều lên cao vào sâu bờ quá, sáng hôm sau mới hay tin có nhà của em học sinh nào bị nước tràn vào làm sập, may là không có thiệt hại nhân mạng, đời sống cuả người dân miền biển thật trăm bề vất vả khó khăn.


Ở miền biển ngoài những con sóng to hung dữ cuốn trôi nhà cửa, còn có nhiều nét đáng yêu của biển. Có những sáng chủ nhật, trời mới mờ sáng đám nữ giáo viên chúng tôi hẹn nhau thả bộ theo vòng cong của bờ biển ra tận Phan rí cửa, chỉ khoảng 5 cây số, vừa hít thở không khí trong lành của biển, vừa nhìn cảnh người dân chài chuẩn bị ra khợi hay ghe cá cập bến về. Rồi có những đêm trăng sáng chúng tôi đi dạy lớp bổ túc văn hóa về, bước chân trên bãi cát rợp ánh trăng vàng thật nên thơ. Những ngày nghĩ trời nắng đẹp, cả thầy trò rủ nhau xuống biển nhặt vỏ ốc, các em đã tìm cho tôi những vỏ sò vỏ ốc biển thật lạ, các em còn bày cho tôi áp vỏ sò vào sát tai để nghe tiếng gió  biển hú  thật huyền bí.

Các học sinh miền biển quá ngây thơ, chân thật, giản dị dễ thương. Thời gian đó tôi chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ bỏ nghề, vậy mà một thầy giáo lớn tuổi trong lần họp mặt các thầy cô, thầy nhìn chữ ký tên của tôi và nói liền chắc chắn tôi sẽ bỏ nghề dạy học nầy không lâu đâu, lúc nghe thầy nói tôi chỉ mỉm cười không tin. Vậy mà thế đấy tôi đã bỏ trường bỏ lớp bỏ các em sau lần về thăm nhà ở Sài gòn, gia đình tôi đã liên tiếp xảy ra nhiều chuyện buồn mất mát người thân, ba tôi khuyên tôi nên ở lại nhà đừng trở ra miền trung dạy học nữa, thêm một đứa đi xa ba lo.

Thương ba quá khi thấy ông vì buồn chuyện nhà mà gầy đi rất nhiều, mái tóc ba bạc trắng và ánh mắt ba đầy vẽ mệt mõi, thế là tôi bỏ dạy mà lòng vô cùng tiếc nuối, nhớ trường, nhớ lớp, nhớ học sinh vô cùng. Sau đó bạn tôi viết thư kể lúc bạn được ông hiệu trưởng nhờ dạy thế lớp tôi trong khi chờ giáo viên mới , ngày bạn gặp cả lớp báo tin tôi ở luôn trong Sài gòn không trở ra dạy nữa, có một số em đã khóc vì thương mến cô giáo Sài gòn, các em đâu biết rằng cô giáo cũng đã bật khóc khi đọc thư vì thương các em học trò của mình.

Nỗi buồn rồi cũng nguôi ngoai theo thời gian, và đúng như lời tiên đoán của ông giáo già ngày nào, tôi đã không bao giờ trở lại nghề dạy học nữa mà làm những việc khác không liên quan chút nào đến nghề giáo. Thỉnh thoảng tôi chạnh nhớ lại lớp học  ven biển năm xưa, không biết trong số các học sinh cũ có em nào học hành thành đạt vươn lên khỏi cái xóm chài nghèo nàn cực khổ để có một đời sống khá hơn, hay lại vì hoàn cảnh phải bỏ học giữa chừng , vẫn vương mang cái nghề chài lưới bữa đói bữa no, mỗi lần nghĩ đến là thấy thương tuổi thơ Việt Nam ở các vùng quê trải qua nhiều thế hệ vẫn nghèo nàn lam lũ, vẫn chân lấm tay bùn, các em đến trường với muôn vàn khó khăn thiếu thốn.

 
*

Bẵng đi nhiều năm sau tôi đến Hoa kỳ, trước khi đi định cư, tôi vẫn mang trong đầu ý nghĩ là sau khi ổn định cuộc sống ở Mỹ, tôi sẽ tìm cơ hội trở lại cái nghề dạy học lúc xưa. Nhưng rồi ngày qua ngày hai vợ chồng đi làm suốt, tối về ăn vội vã rồi đi ngủ lấy sức để hôm sau lại bắt đầu một ngày làm việc mới với nhiều vất vã lo toan, bên Mỹ nầy người ta phải chạy đua với thời gian nhiều quá.

Tôi đã nhiều lần tự trách mình không có ý chí cương quyết vượt qua khó khăn nếu tôi chọn lựa cái nghề theo ý thích của mình. Bây giờ đã muộn cho một sự bắt đầu lại, thời gian qua đâu bao giờ chờ đợi ai! Tôi có con và tôi phải sống vì con, vì tương lai của con chứ không thể chỉ nghĩ cho mình hoài được nữa. Tôi đi làm ít giờ hơn, thời gian còn lại đưa đón con đi học, chăm sóc cho con.

Lúc con tôi học cấp một, nhiều lần đứng ở cổng trường chờ đón con, nhìn các em vô tư chạy nhảy trong sân trường, tôi đã chạnh lòng nhớ lại mái trường ven biển năm xưa và hình ảnh các em học sinh chất phác hiền lành mỗi sáng đi bộ đến trường, nhiều em đi chân đất không có được đôi dép mang, quần áo có khi vá nhiều chỗ, màu áo trắng đã bạc, chiếc quần xanh cũ kỹ phai màu, đôi khi còn thoảng mùi  mằn mặn của muối biển… Tuổi thơ ở vùng quê nghèo Việt Nam không được sung sướng đầy đủ như tuổi thơ bên Mỹ.

Con tôi sinh ở Mỹ nên tiếng Mỹ đối với nó như là ngôn ngữ chính. Vì không muốn con quên tiếng Việt nên lúc nó vào lớp một trường Mỹ thì tôi cũng bắt đầu cho nó học   tiếng Việt tại một trường Việt ngữ ở khu Little Saigon, nên tuy học trường Mỹ, nhưng con tôi nói, đọc và viết được tiếng Việt, tất nhiên là không thông thạo như trẻ em ở Việt Nam.

Một số cựu giáo chức của miền Nam ngày trước nặng lòng với tuổi trẻ Việt Nam ở hải ngoại, ưu tư với sự tồn tại của tiếng Việt, không muốn các em thành người mất gốc, nên đã thành lập những trung tâm dạy tiếng Việt vào ngày cuối tuần với thời gian học thật ít ỏi, chỉ 2, 3 giờ học; tất cả đều do những tấm lòng tự nguyện thiết tha bảo tồn tiếng Việt không bị mai một nơi xứ người. Con tôi đã theo học tiếng Việt suốt mấy năm, dù chỉ là mỗi tuần ngày chủ nhật vài giờ. Ngày bãi trường của niên học cuối cùng, con tôi đã độc tấu violin bài “Trường làng tôi”. Bằng một giọng tiếng Việt rõ ràng thằng bé nói cám ơn và xin kính tặng bài nhạc cho tất cả các thầy cô đã dạy tiếng Việt cho nó. Ngồi dưới hàng ghế  phụ huynh tôi thấy rõ nét xúc động trên gương mặt của các thầy cô, khi thấy đứa học trò sinh ra lớn lên ở Mỹ đã nói cám ơn thầy cô bằng chính tiếng Việt Nam mến yêu nó đã học , không phụ công dạy dỗ của Thầy Cô mấy năm qua…

 Bây giờ con tôi đã hoàn tất 4 năm đại học, ngành Lịch sử, nó còn đang phân vân không biết sẽ rẽ hướng nào : chọn nghề dạy học hay sẽ học chuyên về nghiên cứu lịch sử, tôi không muốn chi phối quyết định lựa chọn của con, nhưng trong thâm tâm tôi vẫn muốn nó tiếp tục cái nghiệp giáo mà mẹ nó đã nửa chừng buông bỏ…vì trong tâm trí cuả tôi lúc nào cũng khắc ghi hình ảnh người Thầy khả kính, đang đứng trên bục giảng, một đời tận tuỵ với nghề…


“Khi Thầy viết bảng bụi phấn bay bay,

Có hạt bụi nào rơi trên bục giảng,

Có hạt bụi nào rơi trên tóc Thầy…”

 
Thái Anh / QNA

Ý kiến bạn đọc
19/09/201812:37:24
Khách
Nghề dạy học là nghể cao quý nhất nhưng bị chèn ép nhất trong nhiiều quốc gia. Nó đòi hỏi một sự hy sinh vô cùng vì lương rất thấp, làm thêm giờ không lương lại dễ bị kiện cáo.
Vợ tôi chỉ hơi gắt với một học sinh nổi tiếng phá và lười trong lớp. Nó về nhà méc má nó là cô giáo hét vào mặt nó. Hôm sau vợ tôi bị bà hiệu trưởng cảnh cáo.
Sau này ba má nó ly dị. Nó vào lớp không nói, không làm gì hết, chỉ gục mặt trên bàn ngủ. Chả ai dám đụng vào nó. Bà hiệu trưởng cũng chơi cái tình lờ. Vài tháng sau nó biến mất. Mấy học sinh thường bị nó ăn hiếp mừng hết lớn. Vợ tôi có lẽ mừng nhất.
18/09/201802:52:37
Khách
Lối viết bình dị, nhắc nhớ về một thời thơ ấu vào đời xưa. Đọc mà sao nghe lòng man mác buồn...!
Cám ơn bài viết của chị.
17/09/201816:45:13
Khách
Xin cảm ơn tác giả cho một bài viết hay và buồn sáng nay. Thật thương cho các em học sinh nghèo ở Việt Nam. Mong tác giả tìm lại niềm vui bằng cách này hay cách khác với sở thích dạy học.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 833,076,935
Con đường dài nhất của người lính không phải là con đường ra mặt trận, mà chính là con đường trở về nhà. Đúng vậy, con đường trở về mang nhiều cay đắng, xót xa của vết thương lòng, của những cái nhìn không thiện cảm của người chung quanh mình, và nhất là những cơn ác mộng mỗi đêm, cho dù người lính đã giã từ vũ khí mong sống lại đời sống của những ngày yên bình trước đây.
Khanh con gái bà chị họ của tôi, sinh năm Nhâm Tý xuân này tròn 48 tuổi, ông bà mình bảo, Nam Nhâm, Nữ Quý bảnh nhất thiên hạ. Mẹ nó tuổi Quý Tỵ, khổ như trâu, một đời vất vả gánh vác chồng con, con bé tuổi Nhâm mạnh mẽ như con trai nhờ ông ngoại hun đúc từ tấm bé.
Nhìn hai cây sồi cổ thụ ngoài ngõ cũng đủ biết căn nhà đã trả hết nợ từ lâu. Hai cái xe Cadillac của người già không lên tiếng nhưng nói biết bao điều về nước Mỹ. Khi còn trẻ thì người ta không có tiền để mua những cái xe đắt tiền như Cadillac, Lincoln. Những cô cậu thanh niên mắt sáng, chân vững tay nhanh, chỉ đứng nhìn theo những chiếc xe bóng loáng, mạnh mẽ…
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Bà định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, New Jersey. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả
Tác giả đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2019. Là con của một sĩ quan tù cải tạo, ông đã góp 3 bài viết xúc động, kể lại việc một mình ra miền Bắc, đạp xe đi tìm cha tại trại tù Vĩnh Phú, vùng biên giới Việt-Hoa Sau đây là bài viết mới nhất của Ông nhân ngày lễ Tạ ơn
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 9, 2018. Ông tên thật Trần Vĩnh, 66 tuổi, thấy giáo hưu trí, định cư tại Mỹ từ năm 2015, hiện là cư dân Springfield, MA. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016.
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam.
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7/2018, với bài “Thời Gian Ơn, Ngừng Lại”. Tên thật: Nguyễn Thị Kỳ, Bút hiệu: duyenky. Trước 30.4.1975: giáo viên Toán Lý Hoa-Tư thục-Saigon-VN.