Hôm nay,  

Tôi Là Một “Door Dasher”

28/02/202500:00:00(Xem: 3509)
 
hinh-phu-vo
Hình tác giả VVNM Võ Phú.
 
Tác giả Võ Phú tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Hoa Kỳ, 1994; tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Tác giả hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết về nước Mỹ từ 2019. Sau đây là một bài viết ngắn của tác giả ghi lại vài chi tiết và cảm nghĩ về công việc của người giao hàng “Door Dasher” cho dịch vụ đặt đồ ăn qua mạng DoorDash.
 
***
 
Trời mùa đông, sương mù phủ mờ những con đường. Tôi ngồi trong chiếc Toyota Camry đã vượt qua hơn trăm ngàn dặm, lắng nghe tiếng quạt gió từ hệ thống sưởi ấm phả đều lên khuôn mặt tê lạnh. Buổi sáng âm 4 độ C, và khi điện thoại trên giá đỡ bất ngờ sáng lên, tôi thấy thông báo: “Pick up from Wawa, $5.50.” Không chút đắn đo, tôi nhấn “chấp nhận.”
 
Cây xăng Wawa chỉ cách nhà vài con đường. Khi xe vừa dừng lại, tôi mở cửa bước vào cửa hàng tiện lợi. Dù là sáng thứ Bảy, nơi này vẫn nhộn nhịp như mọi ngày. Các trạm bơm xăng chật kín xe cộ. Xe tải chở hàng, xe con, và những chiếc SUV đông đúc trẻ em trên ghế sau nối đuôi nhau chờ đến lượt. Tài xế nhanh tay cầm vòi bơm, mắt liếc qua màn hình hiển thị giá xăng, một vài người thở dài khi thấy con số tăng lên nhanh chóng.
 
Bên trong cửa hàng, quầy cà phê là điểm đông đúc nhất. Khách hàng nhanh chóng chọn cốc, thêm đường, sữa, rồi tiến đến quầy tính tiền. Nhân viên đứng sau quầy làm việc không ngừng nghỉ: quét mã, gói hàng, trả lại tiền thừa, tất cả với tốc độ như một cỗ máy đã quá quen thuộc. Chuông cửa không ngừng reo khi từng lượt người bước vào rồi rời đi.
 
Ở quầy đồ ăn nóng, nhân viên tất bật chuẩn bị những túi bánh sandwich, bánh mì kẹp, và hộp bữa sáng, xếp ngay ngắn trên kệ. Vài Door Dasher, giống như tôi, đứng chờ lấy đơn hàng, ánh mắt dán chặt vào điện thoại để kiểm tra tuyến đường tiếp theo.
 
Không khí tràn ngập âm thanh: tiếng ù ù của máy pha cà phê, tiếng lách cách từ quầy tính tiền, tiếng trò chuyện của khách hàng, và tiếng động cơ xe rền vang bên ngoài. Tôi đứng xếp hàng, chờ cô nhân viên gọi tên khách hàng đã đặt món qua ứng dụng DoorDash: một ly cà phê latte và một chiếc bánh sandwich.
 
Khi nhận được đơn hàng, tôi chụp lại biên lai để xác nhận, rồi bước nhanh ra xe. Lúc này, đầu óc tôi đã bắt đầu hình dung về địa chỉ cần giao và con đường nhanh nhất để đến đó. Một ngày bận rộn của tôi vừa bắt đầu.
 
*
 
Tôi đến với công việc Door Dasher một cách hoàn toàn tình cờ. Thứ Bảy tuần trước, hai đứa con của chúng tôi sang nhà bạn chơi, và sau khi đưa chúng đến nơi, vợ tôi ghé tiệm làm tóc để tự thưởng cho mình một buổi thư giãn. Ở nhà một mình, tôi thấy buồn chán và không biết làm gì để giết thời gian. Có lẽ do một phút ngẫu hứng, tôi quyết định xin việc bán thời gian làm Door Dasher-một công việc giao hàng mà trước đây tôi chưa từng nghĩ sẽ thử.
 
Hôm nay đã là tuần thứ hai tôi bước vào thế giới của những chuyến giao hàng. Ban đầu, tôi chỉ coi đây là việc làm tạm thời, nhưng càng làm, tôi càng nhận ra rằng Door Dasher không chỉ đơn giản là công việc. Mỗi chuyến đi, mỗi đơn hàng đều mở ra những câu chuyện tăng thêm hương vị sống của riêng mình, những trải nghiệm mà tôi không ngờ tới, khiến công việc này dần trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của tôi.
 
Nhận đơn hàng từ cây xăng Wawa, tôi lái xe đến Maple Street, chỉ cách đó khoảng 5 phút. Bật bản đồ lên, tôi khởi động xe, bánh xe lăn chầm chậm qua những dãy nhà yên ắng. Sáng nay, con phố vắng vẻ, không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng động cơ nhẹ nhàng của chiếc xe.
 
Khi đến nơi, trước mặt tôi là một ngôi nhà nhỏ với ánh sáng vàng dịu từ cửa sổ hắt ra sân, tạo nên cảm giác ấm áp giữa trời đông giá rét. Tôi bước lên bậc thềm, nhẹ nhàng đặt ly cà phê và gói bánh sandwich xuống, chụp một tấm hình theo yêu cầu của chủ nhà rồi lặng lẽ rời đi.
 
*
 
Từ sau đại dịch COVID-19, lối sống cách ly dường như đã ăn sâu vào thói quen của nhiều người. Việc hạn chế tiếp xúc trực tiếp, từng là biện pháp cần thiết để bảo vệ sức khỏe cộng đồng, giờ đây trở thành một lối sống phổ biến, ngay cả khi mọi thứ đã dần trở lại bình thường. Con người thích nghi với việc mua sắm trực tuyến, làm việc từ xa, và sử dụng dịch vụ giao hàng như một phần không thể thiếu của cuộc sống. Nhưng đằng sau sự tiện lợi ấy, những hệ lụy xã hội và tâm lý dần bộc lộ rõ ràng hơn.
Trước đây, đi chợ, ghé quán ăn hay đơn giản là tản bộ qua khu phố đã từng là cơ hội để trò chuyện và gặp gỡ với mọi người xung quanh. Giờ đây, những cuộc trò chuyện ngẫu nhiên với người bán hàng hay hàng xóm trở nên thưa thớt, nhường chỗ cho những cái nhấn nút đặt hàng nhanh gọn trên màn hình điện thoại. Sự dễ dàng ấy không chỉ khiến con người trở nên phụ thuộc vào công nghệ mà còn khiến mối quan hệ cộng đồng ngày càng mờ nhạt.
 
Hệ quả tâm lý của lối sống cách ly cũng không hề nhỏ. Nhiều người, đặc biệt là người lớn tuổi và những ai sống một mình, phải đối mặt với cảm giác cô đơn kéo dài. Thiếu vắng sự tương tác trực tiếp, họ dễ rơi vào trạng thái trầm cảm, lo âu, hoặc cảm giác bị xã hội bỏ rơi. Với giới trẻ, việc giao tiếp qua mạng xã hội và các ứng dụng trò chuyện dường như thay thế hoàn toàn những buổi gặp gỡ mặt đối mặt, khiến kỹ năng giao tiếp thực tế dần mai một.
 
Một khía cạnh khác là sức khỏe thể chất. Lối sống tiện nghi, ít vận động đi kèm với việc ở nhà quá nhiều đã khiến nhiều người gặp vấn đề về cân nặng, bệnh tim mạch, và các bệnh liên quan đến lối sống thụ động. Thay vì đi bộ đến cửa hàng hoặc tự nấu bữa ăn, con người ngày càng quen thuộc với việc ngồi chờ đồ ăn được giao tận nơi, dẫn đến sự suy giảm về chất lượng cuộc sống.
 
Việc giao hàng hay mua sắm trực tuyến không hẳn là xấu, nhưng nếu chúng ta biến nó thành giải pháp duy nhất cho cuộc sống, thì một ngày nào đó, chúng ta sẽ nhận ra rằng mình đã tự cách ly khỏi những giá trị thực sự quan trọng-những khoảnh khắc đời thường mà kết nối trực tiếp mang lại. Những bữa ăn tối bên gia đình, những câu chuyện với hàng xóm hay chỉ đơn giản là cái bắt tay thân thiện đều là liều thuốc giải cho căn bệnh "cô đơn trong tiện nghi" mà xã hội hiện đại đang đối mặt.
 
Sau khi hoàn thành đơn hàng ở tiệm xăng Wawa, điện thoại của tôi không ngừng rung lên báo hiệu các đơn mới. Cả buổi sáng, tôi liên tục di chuyển: từ tiệm thức ăn nhanh, quầy tạp hóa, đến cả những cửa hàng phụ tùng sửa xe. Mỗi điểm dừng đều là một nhiệm vụ cần hoàn thành gấp gáp. Đến khoảng 11 giờ trưa, nhịp độ bỗng nhiên tăng tốc. Đây chính là "giờ vàng" của các đơn hàng cơm trưa-thời điểm các văn phòng bận rộn, các gia đình tìm đến đồ ăn nhanh, và tôi, một Door Dasher, trở thành mạch nối giữa chiếc smartphone và những bữa ăn nóng hổi.
Buổi trưa hôm đó, đơn hàng đưa tôi đến một tiệm Poke Bowl nhỏ nép mình trong khu phố đông đúc. Tiệm không lớn, nhưng cái mùi đặc trưng của giấm gạo và hương cá ngừ tươi lan tỏa khắp không gian, khiến người ta dễ dàng tưởng tượng ra những món ăn ngon miệng. Đơn hàng hôm nay đặc biệt: một tô sushi Nhật Bản, tô súp miso thơm lừng, và vài món bánh tráng miệng được gói gọn gàng trong hộp giấy họa tiết Nhật Bản.
Nhân viên tiệm, với chiếc tạp dề sạch sẽ và nụ cười chuyên nghiệp, nhanh chóng mang các món ra cho tôi. Trước khi rời đi, tôi kiểm tra kỹ từng món: những lát cá hồi tươi rói nằm ngay ngắn trên lớp cơm mềm, bơ và rong biển được xếp gọn gàng như một bức tranh nghệ thuật. Tô súp miso nóng hổi được đặt trong hộp giữ nhiệt, sẵn sàng giữ ấm đến tận lúc giao. Bánh tráng miệng là những viên mochi dẻo dai và bánh matcha mềm mịn, nhìn thôi cũng khiến tôi muốn thử ngay lập tức.
 
Giữa trưa, con phố như một mê cung với dòng xe cộ chen chúc. Tôi mở bản đồ, lái xe xuyên qua từng con hẻm nhỏ, tìm đường đến khu chung cư cao tầng đông đúc. Địa chỉ giao hàng nằm trong một tòa nhà lạ lẫm, và tôi phải loay hoay một lúc mới tìm được đúng căn hộ. Dù là những chuyến giao hàng quen thuộc, nhưng mỗi lần tôi đến, vẫn luôn có cảm giác như một cuộc hành trình nhỏ của riêng mình. Đặt gói hàng xuống sàn nhà, chụp lại ảnh qua điện thoại như yêu cầu rồi lặng lẽ rời đi.
 
Công việc của tôi không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Có những đơn hàng thử thách sự kiên nhẫn và khả năng xử lý tình huống của tôi. Một lần, hệ thống dẫn tôi đi lạc đến một con phố xa lạ, và tôi đành phải gọi điện cho khách để hỏi đường. Giọng nói bực bội bên kia đầu dây khiến tôi không khỏi cảm thấy áp lực, nhưng khi tôi cuối cùng cũng giao được đồ ăn đến nơi, cô ấy buông một câu khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa bật cười: “Where are you? Are you dead? I’m hungry now…” (Anh ở đâu vậy? Bộ anh chết rồi hả? Tôi đang đói quá… “
 
Mặt trời đã dần khuất sau các tòa nhà, và công việc không giảm bớt sự vội vã. Buổi chiều, các đơn hàng từ nhà hàng sang trọng bắt đầu xuất hiện, kéo theo sự yêu cầu khắt khe hơn. Một đơn hàng tôi sẽ không bao giờ quên: ba phần bít tết từ một nhà hàng Ý nổi tiếng. Nhân viên dặn dò tôi cẩn thận, nói rằng khách hàng này rất khó tính. Gói đồ được bọc kỹ lưỡng, và tôi không khỏi lo lắng khi nghĩ đến sự hoàn hảo mà khách hàng kỳ vọng.
 
Khi màn đêm buông xuống, công việc giao hàng lại có một sắc thái khác. Những đơn hàng đêm thường đến từ các nhóm bạn tụ tập, hay những người làm việc muộn. Một lần, tôi giao pizza cho một nhóm sinh viên đại học đang tổ chức tiệc. Khi tôi đến, họ vui vẻ reo lên: “Đồ ăn tới rồi, cứu tinh đây!” Câu đùa ấy khiến tôi mỉm cười, cảm thấy mọi mệt mỏi trong ngày như tan biến đi.
 
Cuối ngày, khi tôi ngồi trong xe, nhìn vào số tiền hiện lên trên màn hình, một cảm giác hài lòng lan tỏa. Dù con số không lớn, nhưng những “tips” bất ngờ và sự thoải mái trong lòng khiến tôi cảm thấy công sức mình bỏ ra là xứng đáng. Tôi kiểm tra lại số xăng đã tiêu, ghi nhanh những suy nghĩ về một ngày làm việc, rồi mỉm cười.
 
Công việc Door Dasher, dù vất vả, mang lại cho tôi rất nhiều bài học quý giá. Tôi học cách kiên nhẫn trong những lúc chờ đợi, cách đối phó với những tình huống không lường trước, và quan trọng hơn hết, tôi nhận ra niềm vui giản dị khi biết rằng mình góp phần mang lại sự tiện lợi cho người khác. Mỗi chuyến đi, dù nhỏ hay lớn, đều chứa đựng những câu chuyện đầy ý nghĩa. Và dù chỉ là một người giao hàng, tôi vẫn cảm thấy tự hào vì đã trở thành một phần của dòng chảy cuộc sống vội vã này.
 
Võ Phú

Ý kiến bạn đọc
09/03/202513:33:12
Khách
Vì giá sinh hoạt khá cao ở California nên nhiều nguời sau việc làm chính phải đi làm thêm. Không biết nguời VN ỏ Âu châu, Canada cũng có giá sinh hoạt cao có phải đi làm 2, 3 jobs như nguời bên Mỹ ?
01/03/202522:31:19
Khách
Cảm ơn tác giả một bài biệt hay.
01/03/202505:06:12
Khách
Tôi cũng đã làm nghề này khoảng sáu tháng , Nói chung thì cũng tạm ổn nếu không có công viêc ổn định.Cuối năm đóng thuế rất nhiều. Sau vì over time trong hãng nhiều nên nghỉ nghề tay trái này.
28/02/202516:31:07
Khách
Cám ơn tác giả. Bài viết hay lắm!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 234,082
Khi đến San José (Bắc Cali) theo diện H.O. vào cuối tháng 10, năm 1992, sau một thời gian ngắn, cuộc sống gia đình gồm ba người: vợ, con trai và tôi tạm ổn định. Vợ và con tôi tiếp tục đi học. Còn tôi đã xin vào làm cho hai hãng điện tử Flextronis và IBM. Công việc cuối cùng là Crossing Guard. (Hướng dẫn học sinh và bộ hành qua đường an toàn). Đây là công việc bán thời gian. Tôi đã làm hơn 17 năm. Sau đó, vì lớn tuổi, sức khoẻ giảm và không còn lạnh lẹ như trước, nên tôi không thể tiếp tục được nữa!
Đây không chỉ là câu chuyện nhà họ. Mà đâu đó, chúng ta sẽ thấy bóng mình trong đó. Trong những nhọc nhằn gian khổ bước đầu. Trong giọt nước mắt tủi thân, bất lực. Trong mơ ước nhỏ nhoi, bình dị của một con người - có một việc để làm, một mái nhà để trú, một cuộc đời hạnh phúc, an yên bên gia đình. Chúng ta sẽ dễ dàng có được sự gần gũi và đồng cảm với họ. Vì tất cả cùng một phận đời di dân.
“Xin được tự giới thiệu, tôi tên là N.D., là thông dịch viên cho H.V. hôm đó V. gọi báo cảnh sát Anh nhờ tìm kiếm anh H. Không hiểu sao có gì đó xui khiến, tên và chi tiết cá nhân của anh H. còn lưu giữ trong máy kindle của tôi. Điều rất kỳ lạ là bình thường tôi viết lên bảng điện tử rồi xóa đi, duy chỉ bữa đó tôi sử dụng kindle nên chi tiết về anh H. còn lưu lại. Sau khi dịch cho V., tôi thật lo lắng, bồn chồn, cầu nguyện cho anh H. được bình an, còn sống ở đâu đó, hay đã đi thoát trên mấy xe kia. Cầu mong sao tên anh không có trong danh sách 39 người! Thật bàng hoàng và đau xót khi cuối cùng thấy danh sách của cảnh sát hạt Essex, Anh, được công bố có tên anh H. Tôi không biết nói gì hơn là thành thật chia buồn cùng gia đình. Thắp giùm tôi nén nhang trên bàn thờ anh H., V. nha! Xin hãy nén đau thương mà sống!”
Biết được chùa Hương Đạo cần nhiều thiện nguyện viên giúp cho việc chuẩn bị Đại lễ Tam Hợp (Đại Lễ Vesak) tại Chùa Hương Đạo, vào một ngày cuối tuần, tôi có chút thời gian rảnh nên tôi đến chùa để làm thiện nguyện. Chùa Hương Đạo nằn ở thành phố Fort Worth là ngôi chùa tôi thỉnh thoảng lui tới để làm công quả. Chùa có cảnh quan khá đẹp và sạch sẽ. Trong khuôn viên chùa trồng rất nhiều cây và nhiều loại hoa khác nhau như hoa anh đào (sakura), hoa hồng, hoa râm bụt, hoa sứ, hoa cúc trắng, hoa dã quỳ...
Từ ngày về hưu, Ông Tư thong thả, nhưng buồn! Hằng tuần, vào buổi sáng thứ Bảy, sau ngày xổ số Powerball Lottery, ông thường lang thang trong khu Phước Lộc Thọ, mong tìm gặp các bạn già rủ nhau uống ly cà phê, tán gẫu sự đời, bình luận thời sự chính trị … cho qua thì giờ. Gần mười hai giờ, chia tay các bạn già, ông thả bộ vào một tiệm 7- Eleven gẩn đó mua một tấm vé số Powerball, rồi về nhà ăn trưa.
Miếng ăn là miếng tồi tàn Mất đi một miếng lộn gan lên đầu. Câu nói dân gian trên chắc có lẽ chỉ được áp dụng tại Việt Nam hay những nước chậm tiến trong những năm tháng nghèo đói. Ăn uống là nhu cầu sống còn của con người và vì thế người ta nhiều khi phải đánh mất phẩm giá của mình để tồn tại. Tuy vậy, tôi thấy câu này vẫn có thể áp dụng tại Mỹ, đất nước giàu có nhất thế giới và đồ ăn thì dư thừa.
Một cô bé Mỹ lai Việt, khoảng 12-13 tuổi với mái tóc dài ngang vai quăn tự nhiên, ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt nâu tròn to, vai đeo một ba lô khá nặng so với thân hình mảnh khảnh của mình, hai tay ôm một em bé còn rất nhỏ chừng hai, ba tháng tuổi, cô bé đứng trong đuôi người nối dài xếp hàng ở trước cửa ngân hàng Bank of America, trên đường Harbor, Garden Grove, California chờ đến lượt mình. Những người đứng chờ phía trước thấy cô bé có con nhỏ bèn nhường chỗ để cô bé được tiếp sớm hơn, ai cũng tò mò nghiêng người nhìn vào bên trong lớp vải quấn đứa trẻ xem thử đứa bé ấy là con gái hay con trai, lớn nhỏ ra sao, có bà người Mỹ đứng sát bên lên tiếng: - Chắc cháu bé mới hơn hai tháng phải không? Còn nhỏ quá bế ra đây làm gì? - Sao không để nhà cho mẹ cháu giữ nó? Khuôn mặt của cô bé một chút ngỡ ngàng, lo lắng nhìn xung quanh không biết phải trả lời ra sao, chỉ yên lặng cúi nhìn đứa trẻ đang say giấc trong tấm khăn hồng êm ấm.
Ngôi nhà nằm ở một vùng ngoại ô, khuất sau những tàng cây cổ thụ, phủ đầy rêu phong và ký ức. Mỗi viên gạch, mỗi góc tường, đều như đang thì thầm câu chuyện về một gia đình đã từng hạnh phúc, ấm êm. Ông Lâm, với mái tóc bạc phơ như sương tuyết và dáng người gầy gò, liêu xiêu theo năm tháng, ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế mây cũ ở hiên nhà. Chiều tà buông xuống, nhuộm tím cả khoảng sân, mang theo hơi lạnh se sắt của cơn gió trở mùa, lay lắt những cánh hoa đỗ quyên đỏ thắm trước ngõ, như ngọn lửa nhỏ đang cố gắng níu giữ hơi ấm sắp tàn lụi. Mỗi cơn gió đi qua, ông Lâm lại khẽ rùng mình, không phải vì lạnh, mà vì nỗi cô đơn quạnh quẽ đang bám riết lấy ông từ hai năm nay. Từ ngày người vợ yêu quý của ông về với đất.
Mùa Hạ đã bắt đầu báo hiệu, các loài hoa thi đua nở đủ màu sắc tươi vui. Anh Quang bước ra sân theo tiếng gọi của vợ nhờ bưng phụ mấy chậu hoa quỳnh lên bệ cao, vì muốn ngắm nét đẹp của loài hoa trang đài đang nở hàng chục đóa hồng và vàng. Bé LiLy bước chân cao chân thấp đi theo cha cười hồn nhiên.
Có những người Cha tôi đã gặp Hiến dâng đời, phục vụ tha nhân Sáng danh Chúa, sống Phúc Âm Gieo lời Chân Lý xa gần nơi nơi … (KL) Đó là những vị linh mục mà tôi đã có dịp tiếp xúc trong thời gian bốn năm sống ở trại tỵ nạn Thái Lan. Nói về các Cha thời tỵ nạn thì có rất nhiều điều muốn nói, nhưng có nói thêm trăm ngàn lời cũng vẫn chưa đủ. Ở trại, chúng tôi may mắn có được các Cha người Việt Nam (cũng là nguời tỵ nạn vượt biên). Các Ngài là những người khởi đầu lập nên nhà thờ đơn sơ đầu tiên nơi trại cấm Panatnikhom, viết tắt là Panat, (gọi là Trại Cấm vì chúng tôi là những thuyền/bộ nhân đến trại tỵ nạn sau ngày Cao Ủy tuyên bố đóng cửa không nhận người tỵ nạn, nên chúng tôi bị xem là bất hợp pháp, phải ở Trại Cấm chờ nước sở tại thanh lọc, xét duyệt tư cách tỵ nạn).
Nhạc sĩ Cung Tiến