Người viết: Vũ Công Ynh
Bài số 4025-14-29425vb3100113Tác giả tên thật Vũ Văn Cẩm, vượt
biển năm 1981. Đến Mỹ 1982, hiện làm việc và an cư tại Oklahoma từ
2003. Nghề Nghiệp: Electrical Engineer tại Công Ty American Airlines,
M&E Center, Tulsa, OK. Với hai bài viết tiêu biểu: "Puppy và
Nàng"; "Rộn Tiếng Cười Mê Say" Vũ Công Ynh đã nhận Giải
Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Bài mới của tác giả là một chuyện
hẹn hò thời sinh viên, kèm theo lời ghi: Xin lỗi tác giả Khôi An vì
đã trùng tên nhân vật nữ trong bài “Nàng Huyền Trân Xứ Mỹ” của tác
giả Hoa Hậu VVNM 2013.”* * *
Hắn lấy tay đập đập vào chiếc phone vừa bị rơi xuống bồn rửa mặt.
Thôi, vậy là hỏng cái phone mới mua mà hắn rất thích. Thiệt là tiếc
công làm tutor cả tháng trời. Ừ, hắn là một tutor, phụ giáo về
toán, cho những sinh viên năm đầu của trường đại học này.
Công việc thật nhàn hạ, với mấy bài toán đã rành rẽ từ thời trung
học, vậy mà cũng làm được hơn hai chục giờ một tuần, đủ tiền cho
hắn chi tiêu tiện tặn của đời sinh viên.
Hắn nhìn hai tờ bài làm trên bàn, vẫn chưa thấy đứa con gái đến
lấy. Chắc nàng chẳng biết là hắn đã xin nghỉ sớm chiều nay để học
bài thi. Hắn cười một mình, nhớ lại thời gian quen nhau hồi đầu niên
học, lúc con bé phóng vào phòng tutor trong khi hắn đang chăm chú…đọc
truyện.
- Hi! You’re still here?
Hắn giật mình ngửng đầu lên. Đứa con gái, trong chiếc quần jeans và
áo thung giản dị, vai đeo backpack, tóc được cột thành một lọn trên
đầu, đang tròn mắt nhìn hắn. Không biết nó người Việt, Mễ, hay
Singapore mà coi ngổ ngáo quá. Hắn gật đầu:
- Yes! Ở đây tới 6 giờ chiều.
Đứa con gái nở nụ cười trên môi, đưa tờ giấy ra, vẫn bằng tiếng Mỹ:
- Got it… Thanks! “You” có thể chỉ “me” cái này không?
Nhìn tờ giấy bằng tiếng Spanish, hắn nhận ra cũng tờ giấy được gởi
đến hắn hai tuần trước, mà hắn đã thắc mắc gọi lại số phone, để
rồi biết đó là một quảng cáo bảo hiểm giá rẻ, từ cộng đồng
Hispanic ở thành phố này. Thì ra cô cũng thắc mắc như vậy, nhưng không
gọi phone mà nhân tiện qua đây, ghé vào hỏi hắn. Vậy ra hắn có uy
tín đấy chứ! Thấy hắn cười cười, đứa con gái ngạc nghiên:
- Tờ giấy nói gì vậy? Hai ngày rồi, ngày nào cũng được cài vào
kiếng xe của “me”.
- Nó nói “you” chọn lầm người rồi.
Đứa con gái tròn mắt:
- What? Có quen ai đâu mà lầm người!
Thấy cô hiểu lầm, hắn giải thích:
- À không, tờ giấy nói cô chọn lầm tôi rồi, vì tôi không biết Spanish.
Một lần nữa, đứa con gái lại tròn mắt lên:
- Really? Vậy “you” không phải Mễ à?
- Vietnamese!
Con nhỏ vẫn chưa hết thắc mắc:
- Sao đen vậy?
Thiệt là dễ mất lòng! Hắn nghĩ thầm trong đầu. Hắn không được trắng
thôi, chứ đâu đến nỗi như Mễ. Nhưng rồi hắn cười lên một tiếng, vì
nhận ra mình, da ngăm ngăm mà râu ria đã hai ngày không cạo, nên được
nàng cho ghép chung với mấy chàng amigos, cắt cỏ công viên mà lúc nào
cũng hồn nhiên yêu đời, thì đúng và hân hạnh quá. Hắn thấy vui vui
với cô gái trước mặt:
- Tôi cũng nhận được tờ giấy này, hỏi ra, đó là quảng cáo bảo hiểm
của người Mễ cô ạ.
Nhìn lọn tóc lúc lắc theo cái gật đầu của cô, hắn nói tiếp:
- Mà cô Việt Nam phải không?
- Yep! why?
- Tôi đoán vậy, vì mái tóc đen và ngắn của cô.
- Thanks!
Hắn thấy tự nhiên hơn, nên tò mò:
- Cô tên gì?
- Trisha! Vietnamese name - Huyền Trân!
Huyền Trân ư? Tên nàng làm hắn nhớ đến câu truyện đã đọc tuần trước,
Huyền Trân Công Chúa. Hắn muốn phì cười nhưng cố nhịn, vì con bé
trước mặt, dù cùng tên nhưng không có nét gì là dịu hiền, yểu điệu,
và kiêu sang như nàng công chúa xứ Việt đời nhà Trần.
Trong những truyện mà hắn mượn thư viện để đọc, hắn thích nhất là
câu chuyện về nàng công chúa này, vì thương cảm cho mối tình của ông
tướng Trần Khắc Chung, chắc là… trẻ tuổi đẹp trai, với nàng công
chúa. Ông là thầy dạy của công chúa trong cung. Gần nhau, trai tài gái
sắc, mến thương nhau là lẽ tự nhiên. Nhưng mối tình thầm lặng trong
vòng lễ giáo sớm bị chia lìa, vì công chúa vâng lệnh vua cha, lấy vua
xứ Chiêm để kết nối sự bang giao, và đem về hai châu Ô, Lý muôn vạn
dặm cho nước Việt.
Cũng tội cho ông vua Chiêm đa tình, đã có hoàng hậu, và những thê
thiếp chung quanh, lại còn đem cả tâm tình cùng mảnh đất cha ông để
lại, đi mua trái tim người con gái xứ Việt, rước về làm hoàng hậu
mới. Để rồi, hương lửa chưa được bao năm, đã vội rời xa người vợ trẻ
đẹp, đi về bên kia thế giới. Hoàng hậu gốc Việt, theo nghiêm lệ, sẽ
bị thiêu sống, chết theo ông chồng quân vương mệnh yểu. Chẳng nỡ để
công chúa chết, vua nước Việt sai một vị tướng đem quân đi giải cứu,
oái oăm thay, vị tướng chính là người đã dạy dỗ công chúa bao năm.
Vì đi dự tang lễ, ông tướng chỉ có thể thống lãnh một đám quân ít ỏi.
Bàn tay đang múa bút, giờ tới múa kiếm. Sách không nói ra, nhưng để
giải cứu công chúa trên giàn hỏa bên sông, đang được canh gác cẩn mật,
hẳn là một khó khăn ghê gớm. Vậy mà vị tướng quân nước Việt, vẫn
cứu được công chúa mới là tài tình. Mối tình tưởng như tan vỡ, mà
kết cục lại tốt đẹp quá. Nhưng đáng tiếc, cuộc tình chỉ đẹp được
đến vậy, vì vị tướng quân, vốn trọng đạo quân thần, không thể ngỏ
lời yêu thương, mà chỉ biết nhìn vào đôi mắt nàng công chúa xinh đẹp,
đang cùng lênh đênh trên sóng nước, trên đường về cố quốc, kéo dài cả
năm trời.
Bất chợt, hắn nhìn vào đôi mắt đứa con gái, để phải công nhận con
nhỏ cũng có đôi mắt thật đẹp. Với hàng mi cong, hơi xếch, lại thêm
nước da nâu chạy bộ công viên, như làm tăng thêm nét nghịch ngợm sẵn
có.
Biết nàng từ đó, nhưng hắn cũng không gặp lại đứa con gái cho tới
thứ Hai vừa rồi. Hắn ngạc nghiên khi thấy cô trở lại, mà lần này,
ngoan ngoãn chờ tới phiên được hỏi bài. Hắn cười và lên tiếng, khi
nhớ đến tờ giấy bằng tiếng Spanish trước đây:
- À! Hôm nay cô cần gì? Nhớ là toán thôi nhé.
Vừa nói, hắn vừa chỉ vào tấm bảng nhỏ “Math Tutor” trên bàn như nhắc
nhở. Đứa con gái, khuôn mặt đang nghiêm buồn, bỗng bật lên tiếng cười,
chắc là không nói được tiếng Việt, nên vẫn bằng tiếng Mỹ:
- Okay, biết rồi! Đã tưởng “you” là Mễ. Sao không đi học tiếng Mễ đi?
Thiệt, chưa thấy ai vô duyên như đứa con gái đang đứng trước mặt. Nói
chuyện kiểu này, có đứa nào thương mới là lạ. Hắn vừa cười vừa xua
tay:
- Spanish? Sorry, chịu thua! Chỉ biết về mấy con số thôi. Nhớ đấy, cứ
cái gì có số thì hãy đưa tôi.
- Vậy à, may quá, có bài homework đây.
Đứa con gái lấy ra bài toán, nói vội vàng với hắn, trong lúc vừa
quay lưng như muốn bước ra khỏi phòng:
- Thứ Tư đến lấy nhé.
Hắn vội lên tiếng:
- Không… không, tôi chỉ giúp để cô hiểu thôi, không giữ bài của cô làm
gì.
- Vậy thứ Sáu đến lấy cũng được, còn không, nhờ “you” đưa lại hall,
trên lầu, phòng số ba.
Nói xong chẳng để hắn đồng ý hay không, đứa con gái đi như chạy khỏi
phòng học.
Thiệt hết biết, hắn chặc lưỡi. Làm như bố, à không, mẹ mình không
bằng! Đã giải giùm, lại còn bắt đưa lại phòng trọ của đám học sinh
con gái, nơi nổi tiếng có nhiều nhân viên an ninh canh gác để bảo đảm
an toàn cho những đứa con gái xa gia đình, hay thích sống gần trường
vì sự tiện lợi, mặc dầu nhà cha mẹ cũng chỉ loanh quanh trong thành
phố.
Theo thông lệ, hắn chỉ có thể hướng dẫn, nhưng không thể làm toàn
bài cho cô được. Hắn ghi ngày giờ, cả số phôn trên miếng note nhỏ,
gắn vào tờ bài tập trên bàn, rồi đi vào lớp học. Tí nữa, hay ngày
mai cô quay lại, thế nào cũng phải gặp hắn, đúng ngày giờ ấn định,
để được hướng dẫn.
Một giờ trong lớp chưa qua mà sao hắn thấy bồn chồn quá. Không biết
con cái nhà ai mà học hành chểnh mảng như vậy! Nhưng rồi, nghĩ đến
đôi mắt vừa nghịch phá, vừa có nét tội nghiệp của đứa con gái, hắn
gượng cười. Chắc là không đành để cô bị mất điểm về bài tập này.
Vậy là sau giờ học, hắn vội trở lại phòng tutor. Miếng note nhỏ thì
mất mà tờ bài tập vẫn còn trên bàn. Bên cạnh đó, lại thêm một tờ
bài tập khác, cũng với cái tên Trisha, như làm nặng hơn tiếng thở
dài của gã con trai.
Bài đưa lại
Sáng thứ Hai
Em đã mong chiều thứ Sáu
Làm chưa xong, đơn đặt đã bài sau…Hôm nay, thứ Sáu đã đến, mà sao chưa thấy con nhỏ lại. Không thể chờ
lâu hơn, hắn ghi địa chỉ của mình vào miếng post-up trên bàn, để đứa
con gái biết chỗ mà đến lấy. Vậy là yên tâm, hắn cầm cả hai tờ bài
tập cho vào backpack, đi về phòng trọ.
Mở cửa phòng, hắn liệng cái túi đựng sách vào một góc bàn học,
rồi đi lại bếp lục đồ ăn. Tới phiên thằng bạn chung phòng nấu cơm hôm
nay mà sao nồi niêu trống trơn. Hắn nhìn thấy một miếng giấy gắn trên
tủ lạnh. Ủa, thằng bạn phải vào nhà thương rồi sao? Hắn lắc đầu,
sáng nay nó vẫn còn giơ tay múa chân tập taekwondo hùynh huỵch mà.
Hắn phóng xe lại một tiệm fast-food, ăn vội vàng, sau đó chạy lại
nhà thương coi xem thằng bạn cùng phòng cần gì không? Đến quầy
check-in, hắn hỏi tên và đi thang máy lên lầu. Đang dò số phòng, hắn
nghe có tiếng một giọng con gái quen quen:
- “Daddy! Open… open mouth”!
Cửa phòng hé mở, hắn dòm vào rồi đứng sựng lại, vì trong đó có
đứa con gái với mái tóc được cột một lọn trên đầu. Giọng nói và
mái tóc như vậy thì đúng là con nhỏ chứ ai vào đây! Nàng quay lưng ra
và chăm chú đút đồ ăn cho một bệnh nhân, mà nàng gọi bằng ba, nên
chẳng biết có hắn đang lặng lẽ nhìn vào. Tim hắn đập mạnh hơn, như
vừa khám phá ra một điều bí mật, vừa mang mặc cảm theo dõi tò mò.
Thì ra, nàng phải vào nhà thương chăm sóc cha. Hèn gì lúc nào cũng
thấy con nhỏ cập rập. Hắn nghĩ là không nên làm rộn thời gian của
đứa con gái, nên bước nhẹ qua cửa, đi đến phòng thằng bạn.
Nghe kể chuyện, mà hắn đã không dám cười vì nét mặt nhăn nhó của
thằng bạn sắp thi lên đai taekwondo, chỉ vì tránh con dán ở cầu thang
mà bị vấp té đến trặc chân. Tội nghiệp thằng con, quí nhất là cặp
giò để múa may, và để đá banh, mà chàng đang nuôi mộng, nếu không
thành võ sĩ Cung Le, thì cũng trở thành một Landon Donovan thứ hai
trên sân cỏ nước Mỹ. Thôi ráng vài ba bữa đi, trặc chân thì cũng không
nằm nhà thương lâu đâu, có thể xuất viện ngay sáng mai không chừng.
Lúc về, đi ngang qua phòng ba nàng, cửa đã đóng, hắn ngần ngại không
biết có nên gõ cửa vào hỏi thăm không? Thương cảm đứa con gái hiếu
thảo, hắn tính là sẽ mang hai tờ bài làm lại tận phòng cho cô, và
chiều mai thi xong, hắn muốn được theo cô vào thăm người bệnh.
Buổi chiều, hắn chạy xe đến khu vực phòng trọ con gái. Cũng may là
hai khu, con trai, con gái, cách nhau hơn hai blocks đường và một bãi
đậu xe nên cũng đỡ tốn xăng. Khu con gái, đặc biệt hơn, là có hàng
rào và cổng phía trước, chắc để hạn chế số con trai vào phá phách
chăng? Hắn cười thầm, nhà trường chẳng biết được, có những đứa con
gái, còn phá hơn cả con trai, như nàng.
Không có mã số vào cổng, nên hắn đi đến sát hàng rào, cầu mong nàng
trên lầu nghe được tiếng gọi bên dưới. Hắn đếm cửa sổ. Đây rồi, cửa
sổ thứ ba, phòng thứ ba. May quá, cửa sổ đang được hé nâng lên, hắn
chụm hai tay làm loa:
- Oh…oh…! Trisha…Trisha!
Không có tiếng trả lời. Chắc con nhỏ đang trong phòng vệ sinh. Thôi,
cứ ném vào cửa sổ cho nàng, rồi đi về cũng được. Đứng đây lâu, bạn
bè bắt gặp thì thật là ngượng ngùng. Hắn vo tròn hai tờ bài làm,
rún chân, phóng cục giấy vào cửa sổ. Rớt xuống, hắn ném lên trở
lại. Phóng giấy mà cứ như phóng kiếm lên trời. Hắn chợt tưởng tượng
để so sánh mình với người hùng Trần Khắc Chung, vung kiếm chỉ huy
chiếm lấy thủy cung giàn hoả, dành lại nàng công chúa thương yêu, đang
sẵn sàng, hay đang run rẩy chờ bị thiêu đốt, mà xương tro sẽ được
đựng trong những quan quách vô hồn lạnh lẽo, nơi đền tháp bên sông
nước.
Mỹ nhân ơi,
Đừng sợ!
Cung điện đã về ta
Tháp gương lóng lánh trên giòng sông dát bạc
Quan quách u buồn trong hoang lạnh phù saBên khung cửa sổ, chợt xuất hiện, không phải mỹ nhân, mà là một gã
con trai. Gã nhìn xuống hắn bên dưới, rồi kéo xập cửa xuống. Ủa gì
thế kia! Sao lại có thằng Mỹ trong phòng của nàng? Hỏng… Vậy là
hỏng to!
Thôi, cửa đã đóng, đâu còn cách gì gởi bài cho nàng? Thiệt tình con
nhỏ, mải vui với bạn trai, chẳng thèm ra gặp hắn để nhận bài. Vừa
mới đi thăm nuôi cha trên bệnh viện về, là đã có thằng bồ trong phòng
chờ đợi. Vậy mà mới hồi trưa, hắn đã tội nghiệp đứa con gái hiếu
thảo.
- Good afternoon! Làm gì đây, “Sir”?
Hắn quay lại, một ông cảnh sát to lớn đang từ từ đến bên. Lạ thiệt! Chẳng
biết ông đến hồi nào mà hắn không hay, chắc là lúc đang bận phóng
kiếm chiến đấu với quân thù trong tưởng tượng. Đúng là cảnh sát Mỹ,
trước khi bắn nhau đùng đùng vẫn thưa gởi với nhau “xơ” với “xẩm”. Hắn
lịch sự thưa lại:
- “Sir”, tôi muốn đưa tờ giấy bài làm cho người bạn trên phòng này.
Người cảnh sát ngước mắt lên, rồi nhìn hắn:
- Tôi thấy phòng đóng cửa mà.
Hắn gật đầu:
- Đúng rồi… “Sir”! Vừa mới đóng xong.
- Uh huh! Chắc chủ nhân không muốn “you” làm phiền?
Hắn mau mắn:
- Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy – Sorry!
Trả lời xong, hắn giật mình vì sự kém thông minh của mình khi thấy
người cảnh sát mở xấp giấy ra. Ấy chết, đang không lại đồng ý là
mình làm phiền người ta. Đóng phạt ít ra cũng cả trăm đô vì tội phá
phách làm phiền hàng xóm. Coi như mất toi gần hai tuần giảng bài khan
cả tiếng.
Nhìn khuôn mặt như thất tình của gã con trai, người cảnh sát chợt
nổi cơn từ bi:
- Warning…okay!
Mừng quá, quên cả sự oai phong trong vai trò thượng tướng đời Trần,
hắn rối rít cám ơn.
Nhận tờ giấy cảnh báo, chẳng thèm nhìn lại khung cửa sổ trên cao,
hắn quay gót trở về chỗ đậu xe. Vậy cũng xong, chẳng nên mất thì
giờ thương cảm đứa con gái không là gì của mình. Hắn hít sâu hơi
thở, biết vậy, mà sao vẫn nghe trong lòng một nỗi buồn mang mác.
Ngồi vào trong xe, hắn vuốt lại tờ bài làm cho thẳng, rồi phóng xe
một vòng ra công viên cho tâm hồn thanh thản, trước khi trở về phòng
mình. Đóng cửa xe, hắn cúi đầu đi từng bước, nằng nặng suy tư.
Trời đã về chiều, chút nắng vàng yếu ớt đang liếm dần từng bậc
cầu thang, mà trên đỉnh của bậc thang, ơ kìa, là bóng dáng đứa con
gái mà hắn đang tìm kiếm. Con nhỏ ngồi đó, với áo thung, quần short,
như sẵn sàng một cuộc chạy bộ.
Hắn giật mình… Ủa! Sao mà nó đến lẹ vậy. Có phải ma không? Hắn
chớp mắt cho tỉnh táo. Đúng rồi, nụ cười, và vẫn lúc lắc trên đầu
một lọn tóc.
Con bé hớn hở, cũng vẫn bằng tiếng Mỹ:
- Từ phòng “tutor” đến đây lấy bài. Chờ “you” lâu quá, mà gọi phôn
thì không được.
Ơ hay, vậy ra nàng không ở trong phòng lúc hắn đến đưa bài sao? Hắn
ngập ngừng:
- Sorry! Cái phôn hư rồi.
Nhìn vẻ mặt trầm ngâm như có nét buồn giận của gã con trai, đứa con
gái tò mò:
- Vậy “you” đi đâu về đó?
- Đưa bài lại cho cô, cửa sổ mở, nhưng gọi, không thấy cô đâu!
Con nhỏ, mắt tròn ngạc nhiên:
- Đã đóng cửa sổ lúc đi mà!
- Không, cửa đang mở, cửa sổ thứ 3.
Người con gái lắc đầu:
- Oh, no! Phải là cửa sổ thứ 4… Phòng đầu cho máy bán đồ ăn, “vending
machines”.
Hắn như chợt tỉnh ra:
- Vậy à! Hèn chi thấy có anh chàng Mỹ nơi cửa sổ.
Đứa con gái cười cười:
- Con bạn phòng kế, thứ Sáu nào thằng bồ cũng đến…
Cơn hiểu lầm qua đi, hắn mỉm cười, quay qua, nói nhỏ:
- Sorry!
Đứa con gái chợt nghiêm nét mặt:
- No…!
Thôi chết, giờ tới phiên nàng giận trở lại.
Không biết nói gì hơn, hắn đưa tay gãi gãi đầu. Nhìn vẻ mặt bỗng
ngờ nghệch của gã con trai, đứa con gái tội nghiệp, bật lên tiếng
cười, lại cũng một tờ giấy đưa ra:
- Số đây…, one minute - one line!
Rồi nói tiếp, với sự cố gắng hiện trên vành môi:
- Gi..ú..p “em”… bài toán… này.
Tiếng Việt! Ô kìa, nghe ra như… tiếng Việt trong câu nói lần này, dù
chập choạng, lại còn xưng “em” với hắn. Xúc động quá, lần đầu tiên
hắn nhận ra tiếng Việt thật là lãng mạn, đáng yêu, hơn hẳn mọi thứ
tiếng trên đời. Đúng rồi, kiếm đâu ra một ngôn ngữ, từ đôi môi con
gái, có tiếng “em” tuyệt vời như thế?
Hắn nhìn xuống tờ giấy. Một dãy số lạ lùng! Trong đó, cứ mỗi phút
nàng lại gạch một gạch, thành hình ô vuông với một gạch chéo. Lẫn
lộn trong dãy số dài khó đếm đó, là những hình vẽ sinh động của
cả muỗi, dán, kiến, nhện… Ôi, những con vật nhỏ thân quen trên góc lan
can trước cửa phòng hắn, cũng hân hạnh được bàn tay nàng vạch vẽ
vào đây.
Chưa biết lời giải nào cho một con toán vừa dài, vừa có cả động
vật học như thế, hắn đâm ra vụng về, yên lặng nhìn nàng đang mỉm
cười. Nụ cười của một sự khuyến khích, cùng với hàng mi cong, lóng
lánh, tím ánh chiều tàn, giúp hắn như quên cả tờ giấy warning màu
vàng. Hắn muốn thời gian dừng lại bên cầu thang có hàng thông đang vi
vu nhấp nhô như sóng nước. Nhìn vào đôi mắt xinh đẹp, lại liên tưởng
đến vị tướng quốc đời Trần, trên chiếc thuyền giăng đầy hoa đèn chào
đón nàng công chúa trở về cố quốc, hắn thầm thì nho nhỏ:
Huyền Trân
Huyền Trân
Thuyền hoa - sóng mắt ba đào
Ta nghe hồn lạc đường vào thiên thuĐứa con gái, hiểu loáng thoáng, tưởng hắn rủ ra biển chiều nay để
tạ lỗi, nên cảm động… gật gật đầu.
Vũ Công Ynh
Mong anh viết mãi!
Nhận ra lỗi từ vựng trong bài viết:
“…con dán…” đúng ra phải là “…con gián…”,
và “…muỗi, dán, kiến, nhện…”, đúng ra phải là “…muỗi, gián, kiến, nhện…”
Tác giả xin chân thành cáo lỗi.
Vũ Công Ynh
Vũ Công Ynh