Tác giả: Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh Bài số 3412-12-2872vb2112111
Trước 1975, tác giả từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoạ (hiện có trên trang mạng: http//tuoihoahatnang.com) Sau 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học. Định cư tại San Jose từ 2003, sáu năm sau cô góp cho "Viết Về Nước Mỹ" nhiều bài viết giá trị và đã nhận giải vinh danh "Tác Phẩm Xuất Sắc, Viết Về Nước Mỹ 2010.” Bài mới nhất của cô là những cảm xúc và hồi tưởng khi theo dõi buổi lễ tưởng niệm 10 năm biến cố 911, khi khủng bố tấn công nước Mỹ tại New York và Washjington DC.
***
Phải nói là “Những lời hát xa xưa của tôi” mới đúng. Bởi trong thời niên thiếu, trong những năm tháng tuổi teen của tôi, những lời hát như đã gắn vào trong tâm. Thuở lên trung học, tôi nghe lời anh cả “học Anh văn, tốt nhất là hát nhạc tiếng Anh cho nhiều”. Mà với bất cứ ngôn ngữ nào cũng vậy chăng" Tôi nghĩ thế. Mấy anh em cứ nghe radio và hát theo những bản nhạc mình yêu thích, rồi thì đi mua nhạc về tập, mãi rồi thành một thói quen khó bỏ. Anh em tôi có cả một tủ nhạc thuộc loại “top hits”. Còn chị tôi và tôi, có những đêm thức thật khuya, châu đầu lại bên chiếc radio pin, sợ ba má nghe nên vặn rất nhỏ, có khi còn trùm mền lại đến vã mồ hôi chỉ để nghe cho hết một bản nhạc.
Vậy thì cũng không hẳn là chỉ vì thích học Anh văn. Đúng ra là mấy anh chị em thích nhạc. Thuở ấy... tôi hay ôm cây đàn guitar hát những bản nhạc của The Beatles. Cả nhà ai cũng nói là tôi mê nhạc “yeah yeah”. Mà “dé dé” thiệt! Nghe dễ thương lắm! Đa số các bản nhạc “dé dé” chỉ có vài lời rất đơn giản, nhưng cô đọng, đủ nói lên cái ý của cả bài, cộng thêm nét nhạc vui nhộn làm cho mỗi bản có một nét độc đáo riêng. Mà không chỉ ban nhạc The Beatles, thời đó thịnh hành những ban nhạc bốn hoặc năm người nổi tiếng khắp thế giới, trong đó có ban nhạc The Byrds mà tôi cũng rất thích. Bản “Turn! Turn! Turn!” của ban nhạc này, lời lẽ đơn giản, kết cấu mỗi câu như kiểu văn đối xứng của Việt Nam nên dễ nhớ và dễ thấm. Đây là một trong những bài “nhiều lời” nhất mà đứa bé con như tôi thích và nhớ cho đến bây giờ:
Turn! Turn! Turn! (To Everything There Is a Season)
To everything - turn, turn, turn There is a season - turn, turn, turn And a time to every purpose under heaven
A time to be born, a time to die A time to plant, a time to reap A time to kill, a time to heal A time to laugh, a time to weep …
Sao mà đáng yêu thế! Cái ý niệm “xoay” nhiều nghĩa, đen và bóng, khiến tôi thích dịch ra tựa bài hát là “Xoay! Xoay! Xoay!”
Xoay! Xoay! Xoay!
Việc gì cũng có lúc, có thời của nó Mọi việc dưới trời đều có kỳ định Xoay! Xoay! Xoay!
Có lúc sinh, có lúc tử Có lúc gieo, có lúc gặt Có lúc giết hại, có lúc chữa lành Có lúc cười, có lúc khóc
Có lúc dựng xây, có lúc đạp đổ Có lúc múa ca, có lúc than khóc Có lúc ném những hòn đá đi Có lúc gom những hòn đá lại
Có lúc chiến tranh, có lúc hòa bình Có lúc yêu thương, có lúc thù ghét Có lúc bạn ôm hôn Có lúc bạn tránh né
Có lúc được, có lúc mất Có lúc xé nát, có lúc vá khâu Có lúc yêu, Có lúc ghét Có lúc dành cho hòa bình, tôi thề, không quá trễ đâu!
Một cô nhóc, hát những lời hát này, thấy thấm, nhưng thấy thấm một cách… rất ngây thơ. Tôi biết gì là chiến tranh! Tôi biết gì là hòa bình! Tôi biết gì là cuộc sống! Tôi biết gì là cõi chết! Ấy vậy mà hát say mê. Người ta bảo: “Những bản nhạc trong thời niên thiếu sẽ in rất đậm trong cả cuộc đời của chúng ta”. Không tin, xin bạn cứ thử nhớ lại.
Rồi đến những nhóm nhạc hai người, thuở đó cũng một thời tôi yêu thích. Trong số đó, tôi say mê với những bản nhạc của nhóm “Simon and Garfunkel”, hai người ca nhạc sĩ hát với cây đàn guitar. Không chỉ riêng tôi đâu, mà hầu như ai cũng thích đôi song ca này. Có lẽ vì những “tiếng lặng thầm” của họ nói lên được nỗi niềm khắc khoải của cả một thế hệ đã quá quen với chiến tranh, với những câu hỏi chưa bao giờ được giải đáp. Họ đã tự giải đáp.
The Sound Of Silence
Hello darkness, my old friend, I've come to talk with you again, Because a vision softly creeping, Left its seeds while I was sleeping, And the vision that was planted in my brain Still remains Within the sound of silence. …
Tiếng lặng thầm
Chào bóng đêm, người bạn cũ Tôi lại đến chuyện trò cùng bạn Bởi một ảo ảnh đang nhẹ len về để lại hạt mầm trong khi tôi đang ngủ Và ảo ảnh ươm mầm trong óc tôi, vẫn còn đó trong tiếng lặng thầm
Trong những đêm thao thức tôi cô đơn bước đi qua những con đường đá cuội Dưới vầng sáng của đèn đường Tôi kéo cổ áo che giá rét và ẩm ướt Khi đôi mắt tôi bị một tia sáng đèn nê-ông xoáy vào, xé màn đêm Và chạm đến… tiếng lặng thầm
Và trong ánh sáng trần trụi tôi đã thấy Mươi ngàn người hoặc hơn Người ta đang chuyện trò mà không nói ra lời Người ta nghe mà không cần lắng tai Người ta viết những bài hát không có tiếng Và không ai dám khuấy động tiếng lặng thầm
Khờ quá, bạn không biết đâu Sự yên lặng như ung nhọt nẩy lên Nghe những lời tôi có thể bảo bạn Nắm lấy cánh tay tôi sẽ vươn đến bạn Nhưng những lời của tôi, như những giọt mưa lặng lẽ rơi xuống và vang vọng trong bể lặng thầm…
Như vậy đó, nhiều rất nhiều, những bản nhạc trong thời tôi còn nhỏ, thấm vào lòng, tự nhiên đến nỗi tôi không còn nhớ nó là tiếng Anh. Khi buồn thì hát, cảm nhận cũng lớn dần theo với tuổi tác của mình. Nhưng nói chung, tất cả đều nguyên vẹn.
**
Trong đời người, có những bài hát đến với chúng ta trong những hoàn cảnh đặc biệt, và chúng ta nhớ nhiều nhất, nhưng có khi không còn nghe lại. Và cũng có những bài hát chúng ta biết trong những hoàn cảnh không có gì đặc biệt, nhưng có một ngày nào nghe lại trong một bối cảnh khác thường, chúng ta sẽ thấy cảm động nhiều.
Tôi không nghĩ rằng mấy mươi năm sau, tôi nghe lại hai bản nhạc trên, trong một dịp rất đặc biệt. Qua màn ảnh ti-vi, tôi nghe lại những lời của “Turn! Turn! Turn!” nhưng không phải với phần trình diễn của The Byrds, mà là qua lời nói của cựu Thị trưởng Thành phố New York Rudy Giuliani… khi ông đọc bài diễn văn, mà thật như một “điếu văn”, vì ông đang tưởng niệm những nạn nhân trong biến cố ngày 11 tháng 9 năm 2001:
“Việc gì cũng có lúc, có thời của nó. Mọi việc dưới trời đều có kỳ định. Có lúc sinh, có lúc tử. Có lúc gieo, có lúc gặt. Có lúc giết hại, có lúc chữa lành. Có lúc cười, có lúc khóc. Có lúc dựng xây, có lúc đạp đổ. Có lúc múa ca, có lúc than khóc. Có lúc ném những hòn đá đi, có lúc gom những hòn đá lại. Có lúc chiến tranh, có lúc hòa bình. Có lúc yêu thương, có lúc thù ghét…”
Kẻ ngoại đạo như tôi, nay đã biết đó là những lời từ trong Kinh Thánh.
Mà cũng rất giống với ý niệm trong đạo Phật. Điều gì hiện có, đã có ngày xưa. Điều gì sẽ xảy ra, đã xảy ra tự lâu rồi. Trong vòng xoay của thế giới, có những điều thật khó hiểu nhưng đã hiển nhiên.
Và rồi thật xúc động, tôi thấy lại Paul Simon.
Không có người bạn Garfunkel cùng song ca bên cạnh, Simon ôm cây đàn guitar, đội chiếc mũ lưỡi trai có in số 9/11, giản dị như ông đã từng. Simon 70 tuổi hát “The Sound of Silence”. Không chỉ với những người sống đang hiện diện quanh ông, đang rơi nước mắt nghe ông và hát theo ông, mà hồ như cả ba ngàn người bỏ mình trong cuộc khủng bố cũng về chia sẻ với ông “tiếng lặng thầm”. Tôi thuở là bé con hiểu lời bài hát này theo kiểu bé con. Tôi lớn lên nhìn thế giới với hai bộ mặt của nó: náo nhiệt và sâu lặng. Mỗi người khám phá “tiếng lặng thầm” theo cách của mình. Còn nơi đây, trên khởi điểm của những cái đã từng mất đi, “tiếng lặng thầm” cất lên có một âm vang lạ thường của nó.
Khi con người còn lấy sự đau thương của kẻ khác làm niềm vui sướng cho mình, thì mọi thứ tiếng nói sẽ trở thành vô nghĩa. Chỉ còn lại một thứ. Tiếng lặng thầm. The sound of silence…
Cám ơn Việt Báo đã có nhạc cho chủ đề của bài như vậy. Chúng tôi mong tác giả Cam Li cũng sẽ hát những bản Du Ca cho bài "Nhạc Du Ca Trong Nỗi Niềm Tôi" cho độc giả, thính giả thưởng thức.
09/12/201123:11:09
Mike nguyễn
Khách
Thân chào "cô" Cam Li Nguyễn thị Mỹ Thanh. Những bản nhạc bất hủ mà cô thích chứng tỏ cô cũng "gần bằng" tuổi của tôi,những năm 68,69,70,71...Khi mà nhạc mỹ hàng tháng lên TOP 10,Top 100...và những bản nhạc này đã đi vào ký ức của thế hệ "mình" để trở thành những kỷ niệm không bao giờ quên... Giọng ca của cô nếu Việt Báo tổ chức "Ca về nước Mỹ chắc cô cũng đoạt giải đấy. Mấy cái truyện "audio" của cô biến đâu mất rồi ???Dù chỉ mấy chuyện,nhưng mỗi ngày sau buổi cơm tối tôi thích mở nghe lại "giọng oanh thõ thẻ...tính thâu lại để dành nghe mà chưa kịp thì không còn tìm được nữa... Những chuyện của cô rất khá...có đủ để "ra mắt" 1 cuốn sách chưa ??? Chúc gia đình Việt Báo và gia đình tác giả Cam Li NTMY một HOLIDAY'S SEASON hết xẩy (ấm cúng và hạnh phúc) Mike Nguyễn.
17/12/201122:52:18
Cam Li NTMT
Khách
Cam Li xin cám ơn lòng yêu mến của quý anh chị em.
Thưa anh Mike Nguyễn,
Mục "truyện đọc" vẫn còn :
http://www.vietbao.com/D_1-2_2-292/
nhưng người phụ trách có lẽ bận rộn nên không đăng bài tiếp. Cam Li sẽ gửi tiếp các bài audio nếu mục này hoạt động trở lại ạ.
02/12/201101:19:01
minhtong nguyen
Khách
Hay quá! Tôi nghĩ 2 bản nhạc này là giọng hát của tác giả Cam Li NTMT. Xin gửi đến tác giả niềm đồng cảm.
20/12/201119:36:02
wowang
Khách
Cám ơn tác giả Cam Li, đã mang lại cho tôi những kỷ niệm Sài Gòn xưa, sau khi tôi đọc xong câu truyện ngắn của tác giả. Xin cầu chúc tác giả và gia đình 1 Giáng Sinh vui vẻ và đầy hồng ân Thiên Chúa
Con đường dài nhất của người lính không phải là con đường ra mặt trận, mà chính là con đường trở về nhà. Đúng vậy, con đường trở về mang nhiều cay đắng, xót xa của vết thương lòng, của những cái nhìn không thiện cảm của người chung quanh mình, và nhất là những cơn ác mộng mỗi đêm, cho dù người lính đã giã từ vũ khí mong sống lại đời sống của những ngày yên bình trước đây.
Khanh con gái bà chị họ của tôi, sinh năm Nhâm Tý xuân này tròn 48 tuổi, ông bà mình bảo, Nam Nhâm, Nữ Quý bảnh nhất thiên hạ. Mẹ nó tuổi Quý Tỵ, khổ như trâu, một đời vất vả gánh vác chồng con, con bé tuổi Nhâm mạnh mẽ như con trai nhờ ông ngoại hun đúc từ tấm bé.
Nhìn hai cây sồi cổ thụ ngoài ngõ cũng đủ biết căn nhà đã trả hết nợ từ lâu. Hai cái xe Cadillac của người già không lên tiếng nhưng nói biết bao điều về nước Mỹ. Khi còn trẻ thì người ta không có tiền để mua những cái xe đắt tiền như Cadillac, Lincoln. Những cô cậu thanh niên mắt sáng, chân vững tay nhanh, chỉ đứng nhìn theo những chiếc xe bóng loáng, mạnh mẽ…
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Bà định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, New Jersey. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả
Tác giả đã nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2019. Là con của một sĩ quan tù cải tạo, ông đã góp 3 bài viết xúc động, kể lại việc một mình ra miền Bắc, đạp xe đi tìm cha tại trại tù Vĩnh Phú, vùng biên giới Việt-Hoa Sau đây là bài viết mới nhất của Ông nhân ngày lễ Tạ ơn
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 9, 2018. Ông tên thật Trần Vĩnh, 66 tuổi, thấy giáo hưu trí, định cư tại Mỹ từ năm 2015, hiện là cư dân Springfield, MA. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016.
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam.
Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7/2018, với bài “Thời Gian Ơn, Ngừng Lại”. Tên thật: Nguyễn Thị Kỳ, Bút hiệu: duyenky. Trước 30.4.1975: giáo viên Toán Lý Hoa-Tư thục-Saigon-VN.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.
Những bản nhạc bất hủ mà cô thích chứng tỏ cô cũng "gần bằng" tuổi của tôi,những năm 68,69,70,71...Khi mà nhạc mỹ hàng tháng lên TOP 10,Top 100...và những bản nhạc này đã đi vào ký ức của thế hệ "mình" để trở thành những kỷ niệm không bao giờ quên...
Giọng ca của cô nếu Việt Báo tổ chức "Ca về nước Mỹ chắc cô cũng đoạt giải đấy.
Mấy cái truyện "audio" của cô biến đâu mất rồi ???Dù chỉ mấy chuyện,nhưng mỗi ngày sau buổi cơm tối tôi thích mở nghe lại "giọng oanh thõ thẻ...tính thâu lại để dành nghe mà chưa kịp thì không còn tìm được nữa...
Những chuyện của cô rất khá...có đủ để "ra mắt" 1 cuốn sách chưa ???
Chúc gia đình Việt Báo và gia đình tác giả Cam Li NTMY một HOLIDAY'S SEASON hết xẩy (ấm cúng và hạnh phúc)
Mike Nguyễn.
Thưa anh Mike Nguyễn,
Mục "truyện đọc" vẫn còn :
http://www.vietbao.com/D_1-2_2-292/
nhưng người phụ trách có lẽ bận rộn nên không đăng bài tiếp. Cam Li sẽ gửi tiếp các bài audio nếu mục này hoạt động trở lại ạ.