Xếp Hàng Mua Vàng Phòng Thân
Tác giả: Phạm Hoàng Chương
Bài so:á 3329-12-28559vb7081311
Tác giả đã nhận Giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009, Là một nhà giáo vui vẻ mà nghiêm túc, có hồi ông từng bị bà con đồng hương bắt làm Chủ Tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận. Ông chủ tịch và ông thầy nay về hưu, an cư tại Riverside, Nam Cali. Bài viết mới của ông là chuyện thời sự đang sôi nổi khắp nơi.
***
Tuy sinh ra dáng người thanh cảnh, ưa thích văn chương, tính tình hướng thượng, bản năng sinh tồn trong người Kiệt rất mạnh. Ngoài việc hay luyện tập thân thể cường tráng, học võ, ăn uống lành mạnh, xa lánh thuốc lá, rượu chè, trong anh còn có “survival skills” giỏi và năng khiếu nhạy bén của một thương gia.
Vào đời giữa thời chiến, Kiệt chọn nghề thầy giáo, đi lính biệt phái, rồi đổi về nguyên quán. Sẵn nhà cao cửa rộng ở chung với mẹ buôn bán lớn, Kiệt bắt chước mẹ kinh doanh,nhận làm đại lý sách giáo khoa Quốc văn đệ nhất cấp của một nhà văn nổi tiếng, liên lạc móc nối các giáo sư Quốc Văn từ Cam ranh đổ vào Phan rí Chàm .
Năm 1972, vàng 20 ngàn một lượng, có người rao bán một lô đất giá 300 ngàn ngay mặt đường lộ, sâu 50 mét, bề ngang 10 mét, ở khu sắp cất chợ mới, Kiệt thấy cơ hội tốt, bèn hốt huê non, mua bỏ đó . Ðược nửa năm , ra ở riêng mở tiệm sách lớn, có nguời quen tới xin mua lại giá 400. Kiệt đâu cần tiền, nên đủng đỉnh đòi 500, họ rút lui, không ngờ lúc đó Mỹ đang từ từ rút quân khỏi VN, cắt viện trợ, chính phủ không có tiền xây chợ mới như đã hoạch định. Qua 74, miếng đất trị giá 15 cây vàng đó bỗng trở thành bãi đất hoang, láng giềng thấy không ai ở, tỉnh bơ vứt rác bừa bãi lên đó. Qua 75, chiến tranh leo thang. Vàng lên giá mà buôn bán lại ế ẩm, đồng tiền khó kiếm. Kiệt tối ngày ân hận đã dại dột mua đất thay vì mua vàng.
Khi anh vô tù cải tạo, vợ ở nhà bán vở, sách đánh vần, bút chì, cục gôm, tạp hóa…nghe phong phanh đổi tiền, vót vét dành dụm mua được mấy lạng vàng cất.
Ở tù về, sợ đi kinh tế mới, anh bảo vợ dẹp mua bán, kéo nhau ra làm công nhân nhà máy gạch quốc doanh ở ngoại ô cho an tâm. Mỗi lần đạp xe ra thăm đất gần đó, thấy phủ đầy rác rưới, Kiệt lại ngậm ngùi hối tiếc cho lỗi lầm hấp tấp đầu tư. Phải chi lúc đó hốt huê lấy tiền mua vàng cất thì bây giờ đã rủng rẻng ung dung, đâu phải vất vả tấm thân làm thợ mộc, cuốc đất, đạp xích lô như vầy. Cộng sản đổi tiền hoài, nên vàng lúc đó rất quí.
Thanh, người em họ, ngoài Bắc vào thăm anh kể cô Hòa (mẹ Thanh) đang buôn bán giàu có ở Phan Rang xưa kia, năm 54 đất nước chia đôi, phải bế nó ra Bắc đoàn tụ với bố nó, thu vén tài sản, mang theo mấy lượng vàng dấu kín nhiều năm mà láng giềng không ai biết. Thanh kể 5 mẹ con ăn mặc xuềnh xoàng, chen chúc sống trên một cái gác hẹp nhà nước cấp nhiều năm dài, làm ra nghèo khổ để không ai chú ý, mỗi khi túng thiếu cô ngắt ra một chút đem bán lấy tiền tiêu, mà khi chết bất đắc kỳ tử năm 67 còn sót lại 2 lạng dấu trong hộc tủ để dành cho con.
Học cái khôn của bà cô sống duới chế độ ngoài Bắc, Kiệt bán lần máy móc bàn tủ đồ đạc trong nhà ra, cắc ca cắc cũm mua từng chỉ vàng cất. Ðạp xích lô, mỗi tháng sắm được một chỉ vàng, chôn kỹ dưới đất, sợ công an vô nhà bất tử lục lọi cướp lấy mang đi.
Nghiên cứu học tử vi, tự anh chấm lấy lá số thì thấy Mệnh Thân có Song lộc, Ðiền trạch có Song hao, Thân lại cư Thiên di, là số hưởng di sản nhưng phải bỏ hết ra đi lập nghiệp xứ người, nên không thèm buồn nữa, dồn hết tâm trí vào chuyện tìm mối vượt biên.
Năm 83 ,hai tháng trước khi Kiệt vượt biên thì tự nhiên người láng giềng tới xin mua lại miếng đất bỏ hoang với giá một triệu (bằng một chỉ vàng lúc đó), Kiệt sửng sốt, nhưng điềm nhiên ký giấy bán, coi như buông xả mọi thứ theo đúng lá tử vi có hạn Thiên không , sợ rằng nếu còn tiêc nuối thì không đi lọt.
Tháng 8 năm đó, hai cha con lên ghe ra biển, ghé Hongkong an lành, rồi qua Mỹ định cư, hưởng trợ cấp dài dài ...Ðúng là số Mệnh Thân có Song lộc thì đi đâu cũng có tiền xài, không sợ đói. Kiến thức tử vi giúp anh quyết định đúng đắn, tránh được nhiều lầm lỗi và khiến yên tâm. Miếng đất đó nhiều năm về sau, anh về nước chơi thấy họ đã cất nhà, nằm giữa khu phố xá nhà cửa hai ba tầng nhộn nhịp đông đúc, nghe nói rao bán 2 tỷ đồng, ngang với hơn 100 ngàn đô la .
Những năm 85, 86 Kiệt đi làm được 800$ một tháng ở San Diego, vàng có 300 đô một lạng, rẻ hơn một tháng tiền thuê apartment một phòng ngủ. Ở xứ này, nhà mắc chứ vàng không mắc. Rút kinh nghiệm ở VN, anh cũng dành dụm mua vàng cất, vàng gì mà mua dễ như mua kẹo, muốn mua mấy miếng cũng có, chả bù hồi ở VN kiếm tiền mua một chỉ vô cùng khó khăn. Bà cô anh qua đây từ 75, nghe anh mua vàng cất, phá ra cười ngất:
-Trời ơi, ở Mỹ mà lo mua vàng phòng thân. Bỏ saving có lời còn hơn.
Quả là vàng ở Mỹ không lên “vù vù” như ở VN sau 75. Trong một quốc gia mà kinh tế vững mạnh như Hoa kỳ, suốt nhiều năm, đồng tiền vững chắc đứng yên như bàn thạch, xăng nhớt thức ăn rẻ rề, vàng chẳng hề nhúc nhích lên giá.
Nhiều năm sau, vàng lên 7 tám trăm một lạng, nhưng lương cũng tăng đều đều theo mỗi năm, nên Kiệt cũng chả quan tâm đến việc mua vàng, chỉ nghĩ chuyện dành tiền mua nhà để được trừ thuế, khỏi phải trả tiền thuê apartment hàng tháng xót ruột.
Năm 2000, Kiệt quyết định mua cái nhà lầu ở Nam Cali, có 170 ngàn, sông núi êm ả hữu tình, cây cối xanh tươi bên cạnh, vì chị bạn đồng nghiệp Vân Anh cứ luôn miệng nhắc nhở:
-Anh phải mua nhà gấp như tôi, chứ cái điệu nhà lên kiểu này sẽ không bao giờ có thể mua được. Tụi mình già rồi, không còn làm việc bao lâu nữa…Anh nghe tôi đi…
Kiệt “nghe”, nên khi về hưu 5 năm sau đó, có sẵn cái nhà đẹp. Vàng lúc đó còn rẻ, nên tuy ngoài lương hưu công hàng tháng đủ xài, có sẵn tiền hưu tư cả trăm ngàn, anh cũng không nghĩ đến chuyện rút ra mua vàng, hay trả bớt tiền vốn ngôi nhà.
Năm 2007, tự nhiên nhà cửa Cali khắp nơi đùng đùng lên giá, ngôi nhà anh từ từ vọt lên gần 500 ngàn. Tôi khuyên anh bán, mua căn nhà nhỏ 300 ở, còn dư mua vàng, hay mua vàng hết, cũng được khoảng 400 cây, dọn ra ở apartment chờ thời. Anh cười:
-Mua vàng không bằng kinh doanh.
Té ra, anh đã có sẵn ý định trong đầu. Anh refinance cái nhà, lấy ra equity 350 “down” mua một cây xăng triệu hai, mà vẫn ở yên trong nhà, không cần dọn đi đâu. Nhờ từng học thêm về địa ốc, làm “loan”, thấy giá nhà chựng lại muốn xuống sau khi lên tột đỉnh, anh refinance theo kiểu “interest only” và “5 năm adjustable” tức là trả bớt nợ bao nhiêu thì tiền payment hàng tháng tụt xuống bấy nhiêu, chứ không theo kiểu “cả vốn lẫn lời” thông thường 30 năm.
Xăng lúc đó bắt đầu lên, lên nhanh hơn vàng, anh trở thành ông chủ tiệm có 2 incomes, mướn 2 người làm, ngày đêm đi mua hàng rẻ chất tiệm tạp hóa bán lời nhiều,vài ngày đếm tiền đi gửi nhà bank. Tiền thu được bao nhiêu anh dồn vô trả nợ refinance nhà cho tiền tháng tụt xuống.
Giỏi thay cái anh ngó nho nhã văn chương mà khéo tính toán, chỉ nhờ hai khóa học địa ốc mà biến thành nhà kinh doanh đại tài, biết mượn tiền nhà bank làm giàu cho mình.
Qua năm 2009 , địa ốc xì bong bóng, thiên hạ thất nghiệp, bỏ của chạy lấy người, nhà xuống vù vù, nhà banks “kéo” lia chia, các khu ở tấp nập trước kia giờ đây vắng vẻ như mấy cái xóm hoang, bạn bè bà con ai gặp cũng khen anh có phước, có thời. Anh cười toe toét, khiêm tốn nói câu “Tái ông thất mã”, “có phước biết đâu tiềm ẩn cái họa, cái họa biết đâu lại đưa đến cái phước”.
Vàng lúc đó tự nhiên nhảy lên 1030$ một cây, làm anh giựt mình, mãi lo bán xăng mà quên mất vụ vàng. Thế là thừa thắng sẵn tiền trong tay, Kiệt lẳng lặng bỏ ra hơn 10 ngàn mua 10 lạng vàng bốn số 9 cất. Cầm những miếng vàng lấp lánh trong tay như đồ chơi, anh bùi ngùi nhớ lại quãng đời khốn nạn sau 75 , gầy đét đen đủi như con mắm, nai lưng đạp xích lô cắc ca cắc cũm vô chợ năn nỉ mua một hai chỉ vàng mà chảy nước mắt.
Sau 2009 thì giá xăng, giá vàng cứ liên tục từ từ tăng lên mà nhà lại mất giá, tiền lời khi Kiệt refinance cao tới 7 chấm nên Kiệt quyết định rút gần hết tiền hưu tư ra, trả vào nợ nhà, chỉ còn lại 20 ngàn, mỗi tháng trả vỏn vẹn có 110$. Hưu tư mỗi lần rút ra phải đóng thuế gần 25%, mà lời ít, ngâm tiền lâu không có lợi.
Với đà này sẽ còn lên 2500$ như chơi...
Cam on