Nước Mỹ Trong Tôi
Tác giả: K.H.
Bài số 3304-12-28534vb8071711
Tác giả cùng gia đình hiện sống tại quận Bình Thạnh, Saigon. Bài đầu tiên của K.H. là “Ngày Của Cha”, đã phổ biến trên Việt Báo ngày 19 Tháng Sáu 2011, kể chuyện về người cha cảnh sát bị công sản giết từ năm 1960, bỏ lại đàn con mồ côi không cha, không mẹ, và rồi cô con út đi tìm hỏi về người cha suốt 50 năm dòng dã... cho tới ngày tìm được họ hàng từ Mỹ, từ Úc, từ quê nhà. Sau đây là bài viết thứ hai của cô.
***
Tôi không là dân của nước Mỹ, chưa hề đến được nước Mỹ. Tôi chỉ là người dân nước Việt Nam, sống tại Sài Gòn Việt Nam. Thế nhưng tin tức hằng ngày về nước Mỹ luôn đến với tôi, vì tôi có bà con và bạn bè ở khắp mọi nơi trong nước Mỹ.
Tôi có người Bác, anh họ của Ba tôi đang ở South Carolina. Nhà Bác chỉ có 2 vợ chồng, trong nhà có 2 phòng ngủ, phòng ngủ của Bác có đặt Webcam nên tôi thấy mọi sự trong nhà, từ cái giường ngủ, đến cái bàn trang điểm của bác gái tôi. Nhìn hoài trong hình hằng đêm qua webcam, tôi thấy mọi sự vật trong phòng Bác quá quen thuộc đối với tôi, như tôi vẫn hằng ngày ghé vào phòng Bác thăm chơi, trò chuyện.
Tôi còn biết mỗi sáng 2 bác tôi cùng nhau đi đến phòng tập thể dục, đến 11g mới về đến nhà, và cũng là lúc bác trai ngồi vào máy trò chuyện với tôi, còn Bác gái thì đi chuẩn bị bửa cơm trưa. Đôi khi 2 bác cháu trò chuyện quên cả thời gian, bác gái phải lên tiếng “khuya rồi con chưa ngủ sao"” Mấy Bác cháu cười hà hà với nhau và tôi phải tắt máy vào giường, vì ở Việt Nam đã chuẩn bị qua ngày mới. Chỉ hai ngày thứ bảy và chủ nhật hai Bác không đi tập thể dục, chúng tôi mới nói chuyện lâu được. Cứ như thế ngày này qua ngày khác, tuy xa nữa vòng trái đất, tận nước Mỹ xa xôi, tôi và bác vẫn gần gũi nhau trong gang tất, còn gần hơn những anh em ruột thịt của tôi cùng ở chung một thành phố với tôi...
Tôi còn có hai người Cô ở Ohio, hể buồn là cô gọi điện về tâm sự với tôi, Cô lớn không có chồng, ở vậy với gia đình cô em, họ sống với nhau như thế từ nhỏ ở Việt Nam và qua đến Mỹ vẫn thế, cô lớn đã về hưu, hằng ngày chỉ lo việc trong nhà, trồng đủ các loại rau trong vườn, sáng nào cũng chịu khó đi bộ đến nhà thờ Mỹ, cách nhà cô không xa để đi lễ, vào hội đoàn để giúp vài việc dọn dẹp, quét lau cho nhà thờ. Cô không xử dụng webcam nên không thấy được nhau, nhưng tiếng gọi thì gần gũi và thân thương chẳng thua gì Bác tôi .
Tôi còn bạn bè ở nhiều nơi trên đất Mỹ. Virginia, Maryland, Texas, Houston, California, Seattle… chúng tôi liên lạc với nhau đủ mọi cách, điện thoại, email, webcam …. Tôi biết được thời tiết vùng Maryland từng ngày, anh bạn tôi viết thư về kể: Maryland là vùng đất của Đức Mẹ nên được gọi là Maryland. Anh là người thích chụp hình nên tôi gần gũi với vùng Maryland này lắm, mỗi khi Xuân về khí hậu ấm áp, mọi người kéo nhau về quãng trường “Cây bút chì” vui chơi thưởng thức những ngày lễ hội.
Thu về, mùa thay lá, những chòm cây thay màu vàng, đỏ, đẹp như tranh, tôi như thấy mình đang đi dưới tán lá ấy, và luôn mơ ước điều đó thành sự thật. Mùa Đông về tuyết rơi ngập đường, anh gởi về cho tôi những tấm hình anh đang cào tuyết dọn đường vào nhà, những tấm hình quanh khu phố nhà anh tuyết phủ trắng xóa, nhất là những ngày gần vào Lễ Giáng Sinh, những ngôi nhà to lớn trưng bày đèn hoa sáng rực cả một khu phố. Tất cả như những chuyện cổ tích trong tranh, mà tôi đã xem từ lúc nhỏ. Thế mà đó là sự thật, tất cả bạn tôi đều đi dưới tuyết, chơi với tuyết, và … vất vả vì tuyết .
Đẹp nhất là mùa hoa Anh đào nở, trắng toát cả một con đường, cảnh đẹp không làm sao tả xiết, có những con đường đi dọc theo hồ nước cho hoa soi bóng bên hồ, tôi cứ trầm trồ mãi, mà bạn tôi thì than thở: “Đến mùa này thì tớ bị dị ứng với hoa, khổ lắm…”
Rồi tôi còn có những tấm hình vườn hoa Tulip thật đẹp, hoa đủ màu khoe sắc, làm tôi phải thốt nên lời “Sao đất nước họ cái gì cũng đẹp, cái gì cũng đáng thưởng thức đến thế"”
Những ngôi Thánh đường bạn tôi thường đến. Các sinh hoạt bên trong Thánh đường trong những ngày Lễ lớn, cái gì cũng từ xa lạ đến quen thuộc với tôi, vì hằng năm bạn vẫn lưu lại cho tôi những hình ảnh trong ngày mừng Lễ .
Các Nhà hàng, các bữa ăn vào những dịp Lễ, Tết, họ đưa nhau đến đây. Ngày mừng Cha, ngày mừng Mẹ, ngày Quốc khánh, ngày Trận Vong … ngày nào cũng rộn ràng, và họ còn kèm theo một câu “Ước gì KH có mặt nơi đây”
Rồi những Lễ tốt nghiệp của con cái bạn tôi, cứ làm con cái tôi thèm thuồng mong sao nó cũng có được buổi lễ tốt nghiệp như thế.
Tin tức hằng ngày nhận được, tôi thông báo lại cho gia đình, các con tôi vẫn đùa: “Mẹ như đang ở Mỹ, chuyện gì cũng biết, nơi nào cũng đến”. Đôi khi tôi cũng thấy, hình như tôi biết tin tức hằng ngày về nước Mỹ nhiều hơn biết tin tức về đất nước Việt nam tôi đang ở.
Rồi đến một ngày ước mơ đi Mỹ của tôi được tượng hình. Bất ngờ tôi đạt được Giải Khuyến Khích của Văn Thơ Lạc Việt tổ chức, qua bài viết “Ngày Của Cha”. Tôi vui sướng và hãnh diện lắm.
Văn Thơ Lạc Việt có email thông báo đến các Tác giả đến nhận Giải:
Lễ phát giải thưởng được ấn định vào ngày Thứ Bảy 12 tháng 2 năm 2011 vào lúc 14 giờ tại Hội Trường Học Khu Franklin McKinley 645 Wool Creek Drive (giữa đường Senter) San Jose, CA 95111.
Tôi không nghĩ mình có thể đi được, khi giấy mời được gởi chung chung qua mạng, không ghi tên từng người. Lại nữa tôi còn đang hoang mang lắm, chưa có quyết tâm làm liều đi du lịch Mỹ một chuyến… Nên đành phải nhờ cháu tôi đang ở gần nơi Phát Giải, đại diện tôi đến nhận Giải giùm.
Nghe cháu tôi kể lại, ngày phát Giải long trọng lắm, tuy là giá trị vật chất chẳng bao nhiêu, nhưng cái giá trị tinh thần rất lớn, làm cháu tôi cũng hảnh diện lây với tôi.
Nghe cháu kể thế, tôi lại mơ ước đi Mỹ, hối hận vì sự thiếu tự tin của mình, làm lỡ một cơ hội hiếm có. Tôi ray rứt mãi mong làm sao có được một cơ hội tốt như thế này nữa"
Thì đến tháng Tư tôi nhận được một giấy mời đến Mỹ để tham dự ngày gặp gỡ trong giới Văn Nghệ sĩ ở bắc Cali. Lần này không bỏ lỡ cơ hội tôi làm đơn ngay, có sự động viên và giúp đỡ của cháu tôi đang ở Cali.
Trời ơi! Thật là một sự hết sức thú vị trong trí óc tưởng tưởng của tôi. Tôi hỏi thăm bạn bè những người đã đi phỏng vấn, họ dặn bảo tôi đủ điều, nào là đừng bao giờ nói đi lâu, chỉ xin đi vài ba tuần thôi, nào là đừng nói nhiều, cà kê nhiều họ không thích, họ hỏi cái gì trả lời cái đó, gọn gàng là tốt, đừng nói những gì họ không hỏi … nhớ đó!
Tôi và con gái út tiết kiệm tiền bằng cách mày mò trên máy, tự làm đơn xin Nhập cảnh không thường trú vào Hoa Kỳ.
Làm đơn xong nhận được tiếng “OK” là tôi ra ngay xe buýt về trung tâm Sài Gòn đóng tiền lấy Visa ở Citibank. Khi chờ đóng tiền cô thu ngân hỏi tôi:
- Ngày nào cô phỏng vấn”.
Tôi trả lời:
- Cô chẳng biết, chẳng phải mình đem nộp giấy này, thì họ báo ngày cho mình đến phỏng vấn sao "
- Không, cô phải xin ngày phỏng vấn trên mạng luôn
- Con gái cô mò mò mới làm được cái đơn này thôi, còn tìm ngày phỏng vấn thì nó không biết rồi.
- Dễ thôi cô, em nó làm được đơn là giỏi rồi, giờ về tìm ngày phỏng vấn nữa thôi, không khó lắm đâu.
Tôi về nói với con, hai mẹ con cũng không hiểu làm ra sao" đành phải nhờ anh bạn nhỏ, Giám Đốc “Vietwings” tìm giùm.
Thế là ngày phỏng vấn đã đến, ngày 17/5. Sát giờ G, hai mẹ con đi đến nơi, tìm chỗ cho con ngồi đợi, là tôi vào xếp hàng ngay, không có thời gian tìm hiểu, hỏi thăm xem mọi người đang đứng quanh nơi đây họ chuẩn bị những gì để có thể giúp mình kinh nghiệm.
Lúc này kinh tế Mỹ suy thoái trầm trọng, họ sợ dân ngoại quốc xin vísa qua đây rồi ở lại luôn, nên mới làm khó khăn như vậy.