Chuyện Mười Năm
Tác giả: Thịnh Hương
Bài số 2916-28216-vb6061110
Tác giả cư trú và làm việc tại miền Bắc California, đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2006 và luôn vui vẻ tiếp tay mọi sinh hoạt của bạn hữu. Sau nhiều ngày ngưng viết, bài mới của Thịnh Hương báo tin vui: Tháng Tám sắp tới, tác giả sẽ về quận Cam...
***
Những cơn mưa dai dẳng trong tháng Năm làm vườn hồng sũng ướt. Nhìn những nụ hoa tàn rữa vì nước mưa, tôi buồn. Thời tiết năm nay thật khác thường. Vài ngày mưa xen kẽ vài ngày nắng; mấy ngày lạnh lẽo tiếp sau mấy ngày ấm áp làm cây cỏ bối rối và con người bệnh họan. Làm tôi nhớ đến ông Al Gore và chuyện global warming. Chiều hôm qua TV loan báo ông ta và bà vợ Tipper quyết định chia tay sau 40 năm mặn nồng hương lửa. Bốn mươi năm...bốn thập niên..vẫn không đủ để làm cho người ta gắn bó. Buồn.
Chiếc cellphone trong túi kêu inh ỏi . Bà chị gọi hỏi thăm theo thông lệ mỗi sáng thứ bảỵ "Sao, năm nay có chuẩn bị đi chơi nước nào hay không". "Không, chị ơi. Năm nay em để dành phép, dành tiền sang năm về thăm mẹ. ". "Không chừng sang năm tôi cùng về với cô. " . "Ừ, về chung cho vui.". " Chừng nào cô xuống tôi" ". "Giữa tháng tám". "Sao chờ lâu thế" Cả hai tháng nữa cơ à"" . "Để một công hai ba chuyện luôn. Chị quên à" " . "Hì hì... quên sao được. OK, thôi cũng được. Mấy đứa nhỏ khỏe chứ hả" ". " Dạ khỏe. Có điều lúc này bé Anh biết chạy rồi, rựơt theo nó mệt muốn chết. " . "Ráng coi cháu cho giỏi, nữa già nó lo cho ". "Không dám đâu. ".
Tháng tám. Tôi và bà chị cách nhau 10 năm. Sinh nhật cùng tháng, cách nhau 3 ngàỵ Cứ 10 năm tôi đổi bằng lái và passport vào tháng nàỵ Bằng lái không chấm đen. Chẳng giấy phạt, chẳng tai nạn. Nhớ dạo mới đến Mỹ tôi mua chiếc xe Nissan mới toanh chỉ 6 tháng sau khi có bằng lái. Có ông kia bảo tôi, " Sao mà cô bạo phổi thế" Mới lái xe mà dám mua xe mới! Không tông người ta, thì người ta cũng tông mình"! Vậy mà ba thập niên qua, tôi vẫn còn nguyên [cám ơn bề trên] trong khi ông ta đã bị ba, bốn cái tai nạn, xém chết!
Chăm sóc vườn hồng xong, tôi vào nhà ngồi internet chuẩn bị đổi passport mới. Mỗi lần đổi, lệ phí lại tăng. Mà cái gì chẳng tăng" Chỉ có diện tích trái đất thì vẫn như vây...Ô, tôi lại sai rồi. Có nhiều mối tình không đi lên mà đi xuống. Như mối tình Al Gore và Tipper.
Tôi bâng khuâng nhìn những con dấu trong tập passport. Mười năm, bảy con dấu. Pháp. Thánh lễ trong nhà thờ Notre Dame - Buổi tối trên đỉnh nhọn của tháp Eiffel - Những người vũ nữ khỏa thân trong hộp đêm Moulin Rouge và điệu nhảy Can Can... Monaco và sòng bài Monte Carlo. Lúc chưa đến, tưởng đâu to lớn. Ai dè còn nhỏ hơn Las Vegas quá nhiều. Anh Quốc với di tích Stone Henge kỳ bí. Thụy Sĩ với hôm leo lên tận đỉnh núi Alps phủ đầy tuyết. Rome với thánh lễ tiếng Việt tại Vatican City. Venice với thành phố ngập nước. Hồi đi từ Pháp sang Đức, ông hải quan ở Frankfurt không thèm - hoặc quên - không đóng dấu vào passport, tôi bèn năn nỉ xin con dấu. Ông ta nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi ngượng ngùng cắt nghĩa, " Để làm... kỷ niệm".
Có ba con dấu về Việt Nam. Về để thăm mẹ già bệnh hoan. Mẹ tôi từ chối ờ lại Mỹ vì lạnh, vì buồn. "Con đi làm, mẹ ở nhà không biết làm gì. Trong khi ở Việt Nam mẹ có con cháu đầy nhà, đuổi không chịu đi". Thế là mẹ trở về để tôi thỉnh thoảng có cớ về thăm chùm khế ngọt... Hai lần đầu tôi qua cửa hải quan dễ dàng nhanh chóng vì nghe người ta khuyên, cho hai ông "quan năm" nằm giữa hai trang chiếu khán. Lần thứ ba, bực mình, tôi chẳng khiến quan nào nằm lót đường. Kết quả, chàng hải quan trẻ tuổi đã lẳng lẳng bỏ đi sau khi lật qua lật lại passport của tôi một lát, chẳng thèm bảo ban tôi một lời. Chỉ nghe anh ta nói với người ngồi bên cạnh, " Tớ đi vệ sinh". Không biết anh ta bị táo bón ra sao, mà tôi cứ đứng chờ. Chờ mãi cho đến lúc mọi người trong chuyến bay đi hết, chỉ còn trơ lại mình tôi. Lúc đó tôi lo quá, không biết chuyện gì đang xảy đến cho mình. Thời may, có người đến thay, đóng cho tôi một con dấu qua cầu. Hú vía.
Tháng tám năm nay tôi về quận Cam để ăn mừng hai chuyện. Chuyện thứ nhất, sinh nhật chung mỗi 10 năm của hai chị em tôi. Chị bảy bó, em sáu cây. Vậy là tôi đang đi vào tuổi vàng, the golden age. Tuổi có tóc muối nhiều hơn tiêu. Chị tôi gắt, "Sao cô cứ khoe tuổi ra vậy" Ai khảo mà khai" ". "Ủa, chị nghĩ người ta tưởng em trẻ lắm sao" Lừa được ai mà giấu"". "Chả phải là giấu, nhưng ai bắt "". " Xời, sáu cây, trẻ khiếp". Mà thật ra, chị tôi trẻ hơn tuổi nhìều lắm. Đi đâu cũng tươm tất lượt là. Tay chân mặt mũi trắng trẻo như bà huyện (nói theo lời mẹ tôi). Cả nhà không ai sắc sảo bằng chị. Vậy mà cả chị lẫn tôi đều lận đận chuyện chồng con. Cuối đời ra vào một mình. Chị thường tự an ủi, " Vậy cũng còn phúc hơn nhiều đứa bạn mình. Họ chịu đựng mà sống với nhau, nhìn nhau chỉ muốn trào máu họng." Tôi chẳng biết nói sao.
Ngoải chuyện tổ chức sinh nhật chung với chị, tôi còn dự tính cho buổi hôi ngộ hằng năm với bạn bè trong ngày trao giải thưởng Viết Về Nước Mỹ của Việt Báo. Năm nay hình như sẽ lớn hơn mọi năm, vì đã đến cột mức một thập niên.
Nghe anh Bồ Tùng Ma và Bảo Trân thông báo là năm nay anh chị Dạ Từ - Nhã Ca đã đồng ý tỗ chức buổi lễ trao giải thưởng vào ngày Chủ Nhật 15 tháng Tám. Vậy là sẽ vẫn như mọi năm. Do ảnh hưởng của nền kinh tế suy thoái của nước Mỹ nói riêng, toàn cầu nói chung , công việc báo chí sách vở năm nay khó khăn hơn mọi năm. Mọi người biết vậy, bàn nhau cố tìm cách hỗ trợ trợ giải thưởng . Nhưng sau vài lần trao đổi qua lại, Hòa Bình cho biết Vịệt Báo không muốn Việt Bút đóng góp gì hết, vì đã lo xong mọi chuyện. Cứ họp mặt thật đông là quí rồi.
Năm nay, anh Từ email cho tôi. Nhớ viết bài cho báo xuân. Đừng quên 35 năm di tản và mười năm Viết Về Nước Mỹ. Tôi email, hứa sẽ làm theo "lệnh" anh. Nào ngờ, tâm tư tôi nổi sóng, ngồi trưóc computer, tìm mãi không ra được một chữ. Đành thất hứa cùng anh chị. Viết thư xin lỗi, chị trả lời, "cầu mong em mạnh lên để vượt thoát chuyện buồn."
Tôi đến với Việt Báo chỉ mới được 5 năm. Mùa hè năm 2005, tôi đi công việc của sở bên Florida. Tối về khách sạn chẳng biêt làm gì, bèn lần mò lên internet tìm truyện đọc cho đỡ buồn. Đụng ngay website của Việt Báo. Thấy có dòng quảng cáo chữ đỏ, Giải Thưởng Viết Về Nước Mỹ, 40 ngàn đồng. Trời, giải thưởng sao mà lớn thế" Bèn tò mò, click vào link, tìm hiểu. Đây rồi, tiến thưởng chia cho nhiều giải. Giải cao nhất 10 ngàn đồng. Tôi mở archive, xem bài viết của những tác giả tham dự. Toàn là những tên tuổi lạ hoắc, tôi chưa từng đọc trên các tờ bào khác. Có nhiều bài viết rất hay, nhưng lại không đoạt giải cao. Tôi xem điều lệ, thì ngài Chánh Chủ Khảo Nguyễn Xuân Nghĩa nói rằng, " Viết hay, mà không viết đúng đề tài của Viết Về Nước Mỹ thì cũng không được chấm." Mà đề tài VVNM là để viết về những ưu tư, những hoàn cảnh, những tâm tình của người Việt sinh sống tại nước Mỹ. Bài càng có nội dung tích cực, nói lên được một thông điệp nào đó, thì càng được nhiều điểm để đoạt giải. Đó là lý do mà nhiều bài viết rất hay, rất nhà nghề, mà vẫn không được chấm.