Lá Rêu Bông & Người Đàn Bà Cô Đơn
Tác giả: Nguyễn Thảo
Bài số 2874-28124-vb8042510
Tác giả tên thật Nguyễn Thị Thảo; Sinh quán: Cần Thơ (Hậu Giang). Nghề nghiệp cũ tại Việt Nam: Giáo viên công chức (Tham sự hành chánh), Luật Sư; DI cư sang Mỹ năm 2007, hiện là một cư dân cao niên tại Westminster, quận Cam, không còn làm việc. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là một truyện kể nhẹ nhàng mà sâu sắc, xúc động. Mong bà sẽ tiếp tục viết thêm.
***
Trong thành phố Westminster, quận Cam, nước Mỹ, có một nhà thờ của người Hoa. Một nhóm tín đồ Tin Lành người Việt thuê bán thời gian để làm nơi tập họp thờ phượng Đức Chúa Trời. Đó là Hội Thánh Westminster.
Một ngày nọ, sân trước Hội Thánh có một lằn nứt nhỏ (ôi, không phải động đất đâu, xin đừng lo sợ!). Rồi từ rãnh nứt đó nhô lên một chồi con. Chồi từ từ lớn thành một chiếc lá lởm chởm gai nhọn.
Vì lá mọc từ đất ướt như rong rêu và có màu xanh rất mát mắt, đẹp tựa bông hoa, nên người ta gọi nó là lá Rêu Bông.
Và Rêu Bông tự phụ mình là một sinh vật đẹp, ngày ngày hãnh diện tắm mình dưới ánh nắng ban mai. Nhưng rồi ít lâu sau, có người nói nhỏ:
"Không phải là lá đâu nghe!
"Quỷ Satăng đó!
"Đừng chạm vào nó:
"Chạm vào là máu đổ, lòng đau!"
Chỉ là một lời nói đùa, vậy mà lũ chim non thôi nghếch đầu nhìn Rêu Bông, mà đàn bướm cũng lượn lờ đi nơi khác!
Cảm thấy bị xa lánh, Rêu Bông buồn lắm, âm thầm khép mình vào cuộc sống đơn côi!
Bỗng một hôm, một người đàn bà đứng tuổi kéo chiếc băng gỗ đến cạnh Rêu Bông, mỉm một nụ cười rất tươi lẫn chút giễu cợt:
"Xin chào! Tên mi là Rêu Bông, ta biết rồi. Còn tên ta là Donna. Thật ra Donna không phải là tên, chỉ là cách gọi các bà quý phái. Bên kia Thái Bình Dương, ta cũng là một Donna đấy. Nhưng trôi giạt đến cái nước Mỹ hào hiệp, dễ thương này, ta không là gì cả! Không cửa không nhà, lại phải đi nhờ xe người khác, nên đến đây sớm như vầy! Chỗ này có nắng, cho ta sưởi với nhé."
Vậy rồi, ngày ngày Donna đến, lôi sách báo ra đọc, không để ý đến Rêu Bông. Đôi khi lấy nước ra, uống xong, bà cũng rưới lên nó vài giọt. Thế rồi, Rêu Bông cũng cảm thấy đỡ lẻ loi. Nó cảm thấy vui khi Donna đến, buồn khi Donna đi.
Một ngày nọ, vừa đến Donna đã cười nói: "Hôm nay là Ngày Tình Yêu (Valentine) đây, biết tặng gì cho người bạn câm lặng này"! A, cho mi một trái tim. Rồi một quả tim hồng tí xíu-cắt ở góc một tờ quảng cáo-được dán hồ lên chiếc lá xanh. Xong, Donna lâm râm...đọc "Thần Chú!"
"Thần chú" linh, hay nhờ Rêu Bông, cảm động vì các ngón tay hồng cố nhịn đau, luồn lỏi trong gai nhọn, gỡ lá khô, gỡ chewing gum mà lũ trẻ nghịch ngợm ném vào, mà quả tim giấy lần lần cử động. Đập rộn rã theo tiếng cười vui của Donna, đập chậm, chùng xuống khi thấy nước mắt lăn tròn trên má Bà.
Donna khóc, kể lể nỗi đau mất mẹ, mất anh, mất chồng, nhà cửa phố xá ra tro, ruộng đất bị nông dân chiếm hết!
Donna nói: "Rêu Bông này, ta nói mi nghe nhé: không biết sao ít lâu nay ta thèm một ánh mắt nồng nàn, tha thiết, một nụ cười âu yếm thân thương, một bờ vai để tựa vào mà khóc! Ta chỉ dám nói với mi thôi! Người khác mà biết, họ sẽ cười ta!"
Rêu Bông xót xa, thương "bạn" lắm! Nhưng "mình" mà kêu một tiếng "Donna" là hoảng kinh chạy mất cho coi!
Càng ngày, Rêu Bông càng thấy mình mến thương, gắn bó với người "bạn" vong niên. Nhưng một ngày kia, rồi những ngày kế tiếp, Rêu Bông bỗng ray rứt đợi chờ!
Rồi ngày thì nóng như thiêu đốt.
Đêm tuy rất lạnh nhưng không có mù sương.
Tiều tụy, héo khô, Rêu Bông gục ngã.
Và trong cơn hấp hối, thần trí lao xao, lẫn lộn quá khứ và hiện tại, Rêu Bông vẫn biết mình còn ở trên nước Mỹ có tự do tín ngưỡng, với tiếng chuông, tiếng mõ, tiếng "Nam Mô", hòa lẫn giọng hát thánh ca cao vút:
"Lạy Chúa, Chúa ở trên trời
"Xin Chúa thương xót loài người!"
Và rồi một bóng trắng lướt đến.
Ôi! Không phải là người nữ lang kiều diễm -trong một kiếp người xa xôi nào đó- đã quyến rũ nó vào trụy lạc, ma túy, để rồi mẹ già đã phải ngồi khóc bên cái xác cứng đờ, chết vì căn bệnh quái ác sida. Mà là người đàn bà phúc hậu đã trao cho nó một quả tim, quả tim nhân ái, biết yêu thương vì đã được yêu thương.
Nó mừng rỡ, xiết chặt người đàn bà vào lòng và se sẽ gọi: