Đo Lòng Người!
Tác giả: Long Châu
Bài số 281-16208748- vb771809
Tác giả tên thật là Phan Kỳ Long, cho biết ông vượt biên sang Mỹ năm 1990, hiện sống và làm công việc của một kỹ sư điện toán tại tiểu bang Oregon. Ông đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2001 với 5 bài viết ký tên thật, và 2 bài ký bút hiệu mới là Long Châu và từng nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2006. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
***
Nghề kiếm cơm của tôi trên đất Mỹ, hãng điện tử hay gọi chung là "product engineer" hay "test engineer" . Cụ thể hơn, khi hãng chế tạo ra được một con chip CPU nào mới, chúng tôi là những người đầu tiên nhận được con chip silicon mẫu, test hay "pattern" được viết, "load" qua những máy "tester", tiến hành công việc "test" con chip, mục đích tối hậu: tạo lập được những bộ test, có thể tìm ra được tất cả lỗi hư hỏng của một con chip CPU. Sau khi bộ test hoàn tất, tất cả được chuyển xuống các xưởng sản xuất chip hàng loạt (fab) để test hàng triệu con CPU một lúc, đảm bảo các con chip bán ra thị trường phải đạt được tiêu chuẩn của công ty 500 DPM (defect per million) : có nghĩa Intel chỉ cho phép 500 con chip bị hư hỏng trong 1 triệu con chip.
Nghề test chip đã khó khăn, không chuẩn xác, vậy mà có lúc đời sống đưa đẩy tôi phải làm chuyện "test" con người ...
Tôi quen Huy lúc vừa vào làm việc cho nhóm. Huy thuộc vào lớp rất ít engineer người Việt kỳ cựu của hãng, lúc mới quen, anh chàng lúc nào buồn bả, chán chường, cuộc hôn nhân mười năm kết thúc cái bụp, cô vợ được quyền nuôi ba đứa con, chia hơn nữa tài sản dành dụm chắt chiu 20 năm trời làm viêc. Chưa kể khoản tiền child support khổng lồ mỗi tháng. Luật pháp Mẽo quả dành cho người đàn bà nhiều ưu tiên trong việc chia tài sản, chẳng hạn, hai vợ chồng có vài căn nhà đầu tư cho thuê, nay ly dị, tất cả phải bán chia đôi, nhưng anh chồng là người phải chịu tiền thuế, 100 nghìn tiền lời của một căn nhà bán được, chia hai, mỗi em 50 xấp, nhưng thiệt ra sau khi đóng thuế, anh chồng chỉ còn gần phân nữa, chị vợ ôm trọn gói.
Vô hình chung, ngoài quan hệ đồng nghiệp, tôi kiêm luôn cái job cố vấn hôn nhân gia đình, thường tìm đủ lý lẻ cố gắng an ủi Huy. Từ đó, chúng tôi trở nên thân với nhau hơn.
Sau một lần về Việt Nam chơi, Huy trở lại Mỹ, tinh thần phấn chấn lên hẳn, mắt long lanh hạnh phúc, không cần hỏi, Huy tâm sự.
-Đây mới đúng người phù hợp với tui.
-Sao cô nàng thế nào" Chắc nhìn phê lắm hả sao thấy ông đờ đẫn người ra dzậy"
-Không, không, nàng không đẹp, nghèo, thuộc giới bình dân, làm nghề may vá trong xóm, nhưng tui cảm thấy rất gần gũi, thân thuộc.
-Có định cưới hỏi gì hông"
-Bị một lần sợ quá ông ơi, chắc phải tìm hiểu thêm.
-Trời, Việt Nam với Mỹ, hai phương trời cách biệt, ông định tìm hiểu làm sao, tới bao giờ, công việc bận rộn, chẳng lẻ một năm hồi hương vài lần "tìm hiểu""
Huy chợt nhỏ giọng.
-Tui tui ...muốn nhờ ông một chuyện, không biết ông nghĩ sao"
Tôi ngạc nhiên, nhưng cũng đồng ý.
-Chuyện gì" nói đi, nếu trong khả năng, giúp được gì tui giúp.
-Tui quen Thảo, tên cô thợ may, qua mục tìm bạn bốn phương trên internet. Chuyến về gặp nhau lần đầu tiên, chỉ vài tuần, tụi tui đã bàn đến chuyện hôn nhân, thấy tính tui hay ghen ghen, Thảo nói quen tui rồi, sẽ chấm dứt chuyện chơi tìm bạn trên net. Giờ trở lại Mỹ, nghĩ lại, tui cảm thấy mối quan hệ này, quả là tiến tới quá nhanh. Hồi xưa bồ bịch với bà xã cũ trong đại học hơn 3 năm, lấy nhau 10 năm, có 3 mụn con, còn không xong, huống gì cô Thảo này, mặc dầu linh cảm cho tui một niềm tin, lần này tui đã tìm một nửa của mình.
Chim bị bắn, thấy cành cong là sợ, thông cảm thông cảm, tôi lựa lời an ủi.
-Đời này có cái gì không "risk" đâu ông. Thảo, như lời ông kể, dân lao động, hiền lành, tuổi cũng không còn trẻ, chắc thiệt lòng muốn xây dựng gia đình, tất nhiên, ông phải chấp nhận, hiểu thông cảm cho cái thực tế, mối tình ông đi đến hôn nhân hơi nhanh chóng hơn bình thường, có lẽ Thảo cũng muốn mau chóng rời Việt Nam sang định cư ở Mỹ, thoát khỏi cuộc sống nghèo khó của nàng hiện tại. Thực tế này đáng thương và thông cảm.
Huy ngập ngừng.
- Tui ...tui muốn thử nàng một lần chót, trước khi quyết định việc cưới xin, làm giấy tờ bảo lảnh.
-Thử gì nữa cha, đừng nói tui vụ thử "hàng" của mấy ông Việt Liều bên đây nha"
Huy khoát tay lia lịa.
-Đừng nói tầm bậy, tui chỉ nhờ ông viết một lá thư làm quen với nàng!
Đến phiên tôi tá hỏa.
-Thôi đi cha, sao được, người yêu ông, tôi làm sao viết thư làm quen sao được, không khéo nàng biết chuyện, giận ông chết.
-Thảo làm sao biết được, dòng đăng rao tìm bạn của nàng vẫn còn trên internet, ông cứ nói vô tình đọc được , viết vài dòng xin làm quen, xin nàng địa chỉ để về Việt Nam đến thăm, đi chơi tìm hiểu. Tui bảo đảm, nàng sẽ không trả lời thư ông, như lời nàng đã hứa với tui, điều đó sẽ cho tui sự bình an tuyệt đối, trước khi quyết định chuyện trăm năm hệ trọng.
Chuyện quả là hơi ...tào lao, vậy mà cao hứng tôi nhận lời.
Thư viết xong chỉ vài phút, tôi đưa cho Huy gởi đi.
Một lá thư gởi đi, nhưng không mong hồi âm, cũng chóng trôi dần vào quên lãng
Còn bác Huy, không muốn người yêu tham gia mục tìm bạn bốn phương internet, nhưng anh chàng buồn buồn vẫn vào chatroom.
-Nè nghe nói ông hồi xưa ở Texas hả "
-Đúng, có gì hông "
-Tui mới quen một cô bạn trong chatroom, đang làm cho công ty nước ngoài ở thành phố, được học bổng một trường đại học ở Arlington Texas, định hỏi ông thêm vài chi tiết, để lúc sang sống ăn học ở đó thuận tiện hơn, không bị bỡ ngỡ.
-Trời, cô bạn gì nữa đây ông, sắp lấy vợ rồi còn chân trong chân ngoài hả cha" tôi đùa chọc Huy.
Huy giẫy nẩy.
-Không có gì đâu cha, em gái hậu phương thôi mà, đây tui đưa ông email của cô nàng, để nàng liên lạc thẳng với ông cho tiện, tui xong nhiệm vụ tui rồi đó nha .
Thế là, tôi kiêm thêm nhiệm vụ cố vấn du học cho "Thúy", cô bạn chatroom của Huy. Email qua lại vài lần làm quen thăm hỏi, phải công nhận, Thúy rất khéo léo, đọc email nàng cứ như nhìn thấy người đối diện, tóc thề xỏa ngang vai, miệng cười khúc khích trên lưng ...
Tôi tận tình hướng dẫn tất cả những gì tôi biết về cái trường UTA ở Arlington Texas, tôi còn liên lạc một người bạn cũ, nhờ giúp cho Thúy vấn đề nhà ở lúc nàng sang du học. Email qua lại thường xuyên giữa tôi với Thúy, dần dần tiến đến tình bạn quen thân thiết lúc nào không hay. Nàng viết:
"Em không có anh chị em trong gia đình, đọc được email của anh, em vui lắm, em thích nghe anh kể về vợ con, bạn bè của anh bên đó, em nghe như chính người thân của mình, hay anh nhận em là em nuôi đi nha"
Tôi cũng vui lây với cái tình bạn nửa vòng trái đất.
"Anh cũng không có anh em ruột, rất vui được có một cô em nuôi dễ thương như em ở quê nhà, chừng về Việt Nam chơi, có người dẫn anh đi ăn bò bía, uống nước mía là sướng rồi"
"Anh sắp về VN hả, về chơi nghe anh, đừng ngại gì hết, em sẽ xin nghỉ làm, đi chơi với gia đình anh, em có bạn làm công ty du lịch, sẽ sắp xếp cho hai vợ chồng anh, những chuyến đi tour vừa rẻ, vừa vui, phục vụ thượng đế số một, em cho anh số di động của em đễ dễ liên lạc"
Một ngày, tôi lại nhận ra vẻ tư lự trở lại trên khuôn mặt Huy.
-Sắp cưới vợ rồi, lo chuyện cưới hỏi hả"
Huy không trả lời thẳng câu hỏi, tự dưng hỏi chuyện tào lào mấy tháng trước, tôi gần như đã quên.
-Ông có nhận được thư trả lời của Thảo"
Tôi buột miệng cười lớn.
-Thư nào, đời tui chưa bao giờ tui phải viết một lá thư tình "tuyệt vọng" vậy nghe cha, nàng đã hứa không chơi mục tìm bạn bốn phương với ông rồi, còn trả lời cho tui chi" cũng hơn cả tháng rồi, ủa mà sao ông hỏi dzậy"
Huy trầm ngâm .
-Ông nhớ Thúy" người tui nhờ hỏi ông chi tiết du học ở Texas"
-Nhớ sao không, tui hướng dẫn Thúy tường tận chuyện du học Texas lắm đó . Cao hứng tôi định kể luôn chuyện anh em kết nghĩa, nhưng nghĩ sao, tôi lại ngừng lại .
-Ủa vậy hả, Thúy không nói nhiều với tôi về chuyện đó, nhưng ...Huy chợt im bặt
Tôi càng tò mò.
-Nhưng sao" có chuyện gì"
-Hình như tui và Thúy ...yêu nhau
Đến lượt tôi tá hỏa.
-Hả, yêu gì đản hậu vậy cha, còn ....còn Thảo thì sao"
Huy chợt nghiêm giọng.
-Tuy nhiên, tui phải lấy Thảo.
Đến nước này, cố vấn hôn nhân gia đình cỡ tôi, đành chịu thua.
-Trải qua đau khổ đổ vở, tui nhận ra mình phải dùng nhiều lý trí hơn là trái tim trong việc lập gia đình. Tui thấy chỉ có Thảo, người bình dân, mộc mạc phù hợp với tôi, Thúy quá tinh tế, thông minh, khéo léo .
Đến lượt nổi đau của người bên kia, qua dạng em gái kết nghĩa, gởi cho tôi, có ngày 2,3 bức email dài, tâm sự.
"Em đã yêu rồi anh, nhưng tình yêu đơn phương . Nhưng cái buồn đau nhất của em, là em cảm được hình như Huy cũng yêu em nhiều, nhưng có một cái gì ngăn cản tình cảm của ảnh dành cho em..."
Tội nghiệp cô em kết nghĩa quá, nhưng tôi cũng không dám thú nhận về "cái gì ngăn cản" chính là người nhận lá thư tình tuyệt vọng của tôi, tên Thảo.
Thời gian trôi qua, Huy quả là người quyết tâm dùng lý trí trong lần lên xe bông tập hai.
Thúy gởi cho tôi một email đẫm nước mắt.
"Anh ơi, giờ này giá có anh ở Saigon để em được nghe những lời anh ủi an, Huy đã nói tất cả sự thật cho em biết, về Thảo, anh có biết cô Thảo này không" anh Huy đã quyết định lấy Thảo, nhưng thôi, em phải là "người ra đi" phải không anh, vì em là người đến sau mà"
Nhưng... tôi không những là người biết Thảo, còn là người viết lá thư tình "pattern" test con chip CPU Thảo, và ...được Thảo hồi âm!
Thật ra, chỉ khoảng hơn tháng, sau ngày Huy chuyển "pattern" của tôi về cho Thảo, một bữa trưa, sau giờ lunch, vừa trở lại office làm việc, bà xã tôi gọi, chưa bao giờ nghe giọng giận dzữ dzằn cỡ Hoạn Thư hôm đó.
-Anh về nhà ngay.
-Hả có chuyện gì vậy em"