Gặp Lại Bạn Tốt
Tác giả: Huyên Chương Quý
Bài số 2474-16208551-vb4031208
Tác giả tên thật Quy Ly, tuổi trên 50. Nguyên là sinh viên tại Saigon, một mình vượt biên dường bộ tháng 11/1980 - qua Mỹ cuối tháng 4/ 1982. Công việc: Vài năm vẽ bìa sách cho nhà xuất bản Xuân Thu, vài năm làm bầu show ca nhạc. Hiện là cư dân quận Cam, làm nghề bảng hiệu. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông viết về một người bạn tốt. Chia tay, rồi gặp lại.
***
Đầu năm 1991. Không chịu nổi cái lạnh miền Đông nước Mỹ, tôi quyết định về miền Ca li nắng ấm. Ngoài cái không khí ấm áp sẽ rất thích hợp cho sức khoẻ yếu kém của tôi, cái câu thường truyền từ miệng người Việt: "Ca li đi dễ khó về, trai đi có vợ gái về có con." càng kích thích tôi quyết tâm đi về Ca li. Tôi đã thèm có vợ. Ba mươi bảy tuổi rồi còn gì!
Tôi đi bằng Grey house bus về Houston, thăm Quang, người bạn tốt thâm niên của tội . Cái nỗi băn khoăn không hiểu vì sao Quang lại nhạt nhẽo, xa lạ với tôi thời gian tôi làm bầu show ca nhạc vẫn còn vương vấn trong lòng tôi. Tôi không biết lần này Quang có chịu gặp tôi không ". Nhưng thật bất ngờ, giọng Quang rất vui khi nói chuyện với tôi qua điện thoại, lúc tôi đang ở trạm Bus. Chỉ 20 phút sau, Quang đã có mặt với miệng cười thật vui vẻ. Thời gian hai năm xa cách đã gíúp chúng tôi có lại được tình bạn thân thiết như ngày nào. Chúng tôi vào một tiệm phở ở khu chợ Hoà bình để vuốt ve cái bao tử tôi sau một chặng đường dài mệt mõi. Khuôn mặt Quang có vẻ phong trần, rắn rõi hơn trước, nét cười cười luôn hiện lên trên cái miệng rộng .Tôi nói:
- Trông Quang có vẻ hưng phấn, yêu đời, không còn vẻ sầu khổ như thời nhỏ Lan đi theo tiếng gọi của đô la. Hay là ngựa đã quay về lai chuồng cũ"
- Ha ha &Nhỏ đó đã là dĩ vãng xa xưa, không bao giờ còn hiện ra trong giấc mơ của tôi nữa. Tôi bây giờ phải sống vui, sống khỏe, sống hùng. Hiện tôi có một em Đại hàn đẹp lắm. Em có vài cô bạn nữa cũng đẹp. Để tôi giới thiệu cho Quý.
Tôi cũng cười ha ha :
- Thật tình tôi cũng đang thèm vợ lắm. Cô đơn đã bao năm rồi. Nhưng tôi thích
"trâu ta ăn cỏ đồng ta "hơn .
Quang lắc lắc cái đầu:
- Ông bạn vàng ngây thơ vô số tội của tôi, ông chưa biết thưởng thức tiên nữ Đại hàn. Nghệ thuật trên giường của các em tuyệt vô cùng .
Tôi cười cười rồi bắt qua chuyện khác:
- Lúc này Quang còn đi đánh bài với bi da độ nữa không"
Quang lại lắc lắc cái đầu:
- Bỏ được bi da độ nhưng không bỏ được đánh bài. Đã thấm sâu vào máu rồi. Cuối tuần nào không đi casino là bức rức, khó chịu lắm .
Tôi im lặng, cảm thấy có chút buồn buồn về máu mê cờ bạc của bạn mình. Tôi cũng thấy lo lo khi qua câu chuyện Quang kể thì biết cô bạn Đại hàn "dân chơi "lắm. Nhưng nhìn kỹ tướng diện của Quang, tôi yên tâm và tin chắc Quang rồi sẽ có được vợ hiền, tương lai Quang sẽ có đời sống khá giả lắm .
Quang đang sống chung với một người bạn trung niên trong một Apartment hai phòng ngủ tại Downtown. Chỉ về một góc phòng khách có cặp tạ, cây đàn guitar, Quang nói:
- Quý coi, có đủ cả. Thấy tôi sống vui, sống khoẻ, sống hùng chưa "
Tôi thắc mắc:
- Lực sĩ thì tập tạ là đúng rồi, nhưng chơi đàn thì Quang học lúc nào vậy "
- Từ lúc thất tình nhỏ Lan. Tôi buồn quá nên đi học đàn cho khuây khỏa.
Quang cầm cây đàn guitar lên vừa đàn, vừa ca bài "Mùa thu cho em ", trông nghệ sĩ lắm. Chơi dứt bản nhạc, Quang nói:
- Quý tắm rửa, nghỉ ngơi .Tôi chuẩn bị đi làm. Ngày mai thứ bảy, tôi đưa đi chơi du thuyền ở biển Galveston .
Tôi hỏi:
- Du thuyền có gì chơi "
Quang trả lời:
- Có ca nhạc, có nhà hàng thức ăn biển, có casino .
Tôi nghĩ thầm: Lại cũng bài bạc! Nhưng thôi kệ, mình sắp về Ca li ở lâu dài, biết có còn dịp khác gặp lại Quang nữa không. Đi với Quang cho vui .
Sau hai ngày đi chơi, thứ bảy ở du thuyền, chủ nhật đi nhậu, có cả cô bạn gái Đại hàn xinh đẹp của Quang, tôi từ giã Quang, đi về Ca li bằng tàu hỏa. Anh Hòa, người anh kết nghĩa thân thiết từ hồi còn ở Sài gòn, đã mướn sẵn giùm tôi một căn phòng ở nhà một người Việt tại Quận Cam. Tôi có cái cảm giác môt cuộc sống mới bắt đầu, giống như cảm xúc hồi đặt bước chân đầu tiên lên đất Mỹ. Ở Quận Cam, tôi làm nghề vẽ bảng hiệu, tự mình làm chủ lấy mình, cũng sống được qua ngày.
Quả thật câu "Ca li đi dễ khó về &" rất đúng. Tôi đã rất yêu thích khí hậu ấm áp, ôn hòa, và những sinh hoạt náo nhiệt của người Việt tại thủ đô tị nạn này. Riêng chuyện tình duyên, tôi đã mấy lần làm chàng rễ hụt! Những cuộc tình như có, như không! . Những cô bạn, Thi, Diệp, Bích, Dung, Khánh, đi qua đời tôi như mây chiều bảng lảng, thoáng cái đã tan biến vào hoàng hôn! .
Tôi với Quang vẫn giữ liên lạc với nhau qua điện thoại. Lúc Quang gọi, lúc tôi gọi. Tôi kể lại cho Quang biết thỉnh thoảng tôi giúp đỡ vài thanh niên ở Quận Cam lâm cảnh Homeless, như chở họ đi sở xã hội để xin Food stamps, tặng mền, quần áo, cho tiền, hỏi ra mới biết toàn là dân nghiện cờ bạc hoặc chơi ma túy mà ra nông nỗi. Tôi muốn cảnh tỉnh khéo máu mê cờ bạc của bạn mình. Những buồn vui về tình yêu đôi lứa cũng là đề tài chúng tôi thường chia sẽ với nhau. Quang dặn tôi khi nào thất tình quá không sống nổi ở Quận Cam thì về lại Houston với Quang. Cuối năm 1995, Quang gọi điện thoại báo cho tôi biết một tin thật vui: Quang có vợ. Môt cô vơ Việt Nam hiền thục, như tôi đã thầm đoán về hậu vận của Quang. Tôi mừng cho Quang đã được yên ấm .
Người bạn gái tôi yêu tha thiết và quyết lấy làm vợ là Huyền, cô tiếp viên cà phê xinh đẹp, 23 tuối. Qua tìm hiểu trong suốt năm 1995, tôi biết được Huyền là cô gái lương thiện, có lòng nhân hậu. Huyền thương tôi thật lòng. Nhưng rồi cái số lận đận tình duyên cứ bám lấy tôi. Tôi bị gia đình Huyền cản trở mối tình chân thật của hai chúng tôi. Ôm nỗi đau tôi rời khỏi Quận Cam vào giữa tháng 6,1996, về lại Houton.
Quang lại ra trạm bus Grey house chở tôi về nhà ở khu West 10. Quang cho biết, Kim, vợ Quang, đã đi làm nail chung với cô em gái ở miền Trung Bắc nưóc Mỹ 4 tháng rồi. Quang được tự do như thời độc thân, nên mỗi cuối tuần vẫn đi casino. Quang tiết lộ một chuyện tôi không thể nào ngờ:
- Từ khi bà xã đi làm xa, tôi đã cho vào sòng bài hết tiền lương mỗi tháng, còn nợ thêm thằng Sơn 40 ngàn. Nó nhờ tiền bồi thường tai nạn trượt té siêu thị được 200 ngàn nên cho tôi mượn để bả về lại đây thì mở tiệm nail, tôi nướng luôn.
- Trời đất! Hồi còn độc thân Quang cũng mê bài bạc nhưng đâu có chơi bạo vậy "! . Rồi bả biết chưa "
- Chưa. Tôi không biết có nên nói cho bả biết không ". Thằng Sơn nó hăm sẽ mét bả. Tôi năn nỉ nó quá chừng. Chỉ vì tôi tính kiếm thêm một số tiền khá khá để bả mở tiệm. Nhưng càng đánh càng thua. Thiệt xui! ... Chắc phải tự thú với bả thôi! . Bả yêu tôi lắm, chìu tôi vô cùng! . Rồi cũng êm & Thời gian này làm nail ở miền Trung Bắc khá lắm. Dân Mỹ trắng cho tiền típ rất hậu. Lương tháng bả khoảng 3 ngàn rưởi. Có tháng được 4 ngàn .
Quang lấy cho tôi đọc vài lá thư tình của Kim gửi cho Quang. Qua đó, tôi biết được tình cảm một thiếu nữ lần đầu tiên biết yêu, thật nồng nàn, thiết tha, cháy bỏng, với những đêm nhớ, ngày mong, và nhiều lúc lệ rơi ướt gối vì lo sợ người tình hào hoa sẽ phụ bạc ....
Tôi đưa lại mấy lá thư cho Quang, rồi nói:
- Hạnh phúc khó tìm được. Có được rồi thì giữ cho chặt Quang ơi. Thật tình, tôi thèm lắm cái hạnh phúc như Quang đang có, mà biết tìm đâu ra, đi đâu có "!.
Quang nhanh nhảu:
- Yên trí đi. Nhỏ em của bả đẹp lắm. Cũng đang tìm một đấng phu quân để nâng khăn sửa túi.
Tôi cười sằng sặc:
- Sửa túi tiền thì có. "No money no honey "!. Hơn nữa, gái đẹp thì chắc không tới phiên tôi. Thôi, cho tôi xin hai chữ bình yên!
. . .
Một tuần nằm nhà luyện phim chưởng. Thêm một tuần đọc báo kiếm việc làm. Đầu tuần lễ thứ ba ở nhà Quang, tôi mới nhận đuợc việc trong một tiệm bảng hiệu ở khu South West. Quang chịu khó thức dậy sớm chở tôi đi làm, rồi về nhà ngủ tiếp, đến trưa mới đi làm nhà bank. Buổi chiều, tôi đón xe bus về nhà.
Chiều thứ bảy, Sơn đến rủ Quang đi tàu casino ở bờ biển Baton Rouge, thuộc tiểu bang Louisiana, cách Houston 2 tiếng lái xe. Quang nài tôi đi luôn cho vui. Nể quá, tôi đành miễn cuỡng đi theo. Đến casino, tôi chẳng biết làm gì. Đi vòng vòng hoài cũng chán, tôi lại đứng chầu rìa nhìn Quang chơi bài. Đến gần khuya, Quang thua sạch tuần lương 700 đồng. Chàng ta lắc lắc cái đầu nhìn tôi rồi cười gượng: