Tác giả: Trần Cẩm Tú
Bài số 2270 -16208247-vb4090408
Tác giả là cư dân Oklahoma, hưu trí, đã góp hai bài viết về nước Mỹ về đề tài gia đình: “Cha Con Mỹ Hoá” và “cái số”. Bài mới nhất của bà vẫn là chuyện nhà thật vui, với chó thỏ chim chóc rùa thằn lằn... Bài “Nợ Nhau Từ Muôn Kiếp Trước” của bà gồm hai phần, sau đây là phần kết
*
Năm 2002 cô chị ra trường rời nhà đi Internship ở nhà thương Tulsa Oklahoma, cách nhà hơn tiếng lái xe. Một năm, trước khi vào Residency ở nhà thương Dallas Texas, sống chung với cô em. Hai chị em thảo luận với nhau. Kết quả Bambi về Dallas trước, sống với cô em đang đi học ở đấy. Hai cô nàng đưa lý do, cô chị đi rồi, Bambi ở nhà với Mẹ, Mẹ không thích Bambi, Bambi sẽ buồn, tội nghiệp Bambi. Nghe con thông báo, tôi sung sướng quá, lòng như mở hội hoa đăng - Thôi nhé xin một lần vẫy tay chào. Thôi dòng đời đó xin cuốn người đi-.
Niềm vui chỉ được mấy tuần, tin đâu đã đến, cô em gọi
- Mẹ ơi, Kay mua chó rồi
Tôi bực quá gọi cô chị
- Sao con kỳ vậy, đã biết bận giữ Bambi không được lại đi mua chó. Sang năm nhà lại có hai con chó.
- Tại con buồn quá, con đòi Bambi con Chân không cho.
Tôi lên Tulsa thăm con. Vừa mới bước vào Aparment của cô nàng đã ngửi thấy nồng nặc mùi nước tiểu phân chó. Sofa rách tả tơi vì chó cắn. Cô nàng bận quá không có thì giờ train cậu Chihuahua Lucky có bộ lông mầu Dark Chocolate. Tôi phải năn nỉ cô nàng đưa cậu Lucky Mỹ Đen này cho tôi đem về Dallas để cùng với cô em huấn luyên cậu ăn ở sạch sẽ và có kỷ luật. Tuần lễ đầu Training vất vả, tôi bàn với cô em lén đâm sau lưng chiến sĩ gọi người cho cậu ta đi. Cô chị có linh tính nhắn cô em
- Mẹ mà cho Lucky đi Kay sẽ giận Mẹ suốt đời.
Rốt cuộc tôi đã phải ở Dallas cả tháng trời, để cùng với cô em huấn luyện Lucky, đâu đó thành nếp rồi tôi mới đem Lucky về nhà tôi.
Cô chị đòi lấy Lucky lại. Thương con tôi phải giả bộ thích Lucky ghê lắm, khen cậu ta đủ điều
- Con đưa mẹ nuôi cuối tuần về nhà chơi với nó cũng được mà
Cô nàng nhìn tôi vặn vẹo
- Mẹ có thích nó thật không"
Tôi phải gật đầu lia lịa
- Thích thật mà, có nó chơi cũng đỡ buồn những lúc bố đi làm xa nhà.
Miệng thì nói vậy, chứ trong lòng tôi chán muốn chết. Ai mà ngu như vậy, ở không không muốn lại đi xin việc làm cho cực thân. Tất cả chỉ vì thương con đấy thôi.
Lucky tuy cùng giống với Bambi, nhưng cái mặt dài, đôi mắt dài một mí trông hiền hơn Bambi. Lucky hay nhõng nhẽo cứ thích leo lên lòng chủ nằm. Tôi nuôi cậu như em bé, tắm rửa sạch sẽ vì tôi sợ cậu làm dơ người tôi. Cậu còn nhỏ chưa Control được, lâu lâu cậu ham chơi cậu bỉnh ra thảm. Mỗi khi tôi gọi cậu
- Lucky ơi, ra đây
Không thấy cậu chạy te ra bên tôi, là tôi biết ngay cậu đã làm bậy, cậu biết mình làm sai nên đi trốn. Tôi giả vờ âu yếm gọi
- Lucky ơi, ra đây thương mà, thương lắm mà.
Cu cậu tưởng bở chạy ra. Tôi bế cậu lên đi tìm tang chứng vật chứng, nắm đầu cậu, dí mũi cậu vào bãi phân bắt ngửi, tay kia tôi phát mạnh vào mông cậu, miệng thì hét
- Cha mày nhe Lucky, đời tao khốn khổ vì mày biết không "
Không biết cu cậu hiền hay ngu mà lần nào cũng bị tôi lừa. Bị tôi nện cu cậu im thin thít, ngước mắt nhìn tôi tỏ vẻ ăn năn tội lỗi - Không dám nữa đâu -.
Cuối tuần cô chị về nhà cứ theo dò hỏi tôi
- Mẹ có thích Lucky thật không "
Cô nàng sợ tôi hành hạ Lucky. Tôi phải cố tỏ vẻ nhiệt tình
- Thích thật mà.
Cô nàng đâu biết sự thật của lòng tôi. Thỉnh thoảng tôi đưa Lucky đi dạo chung quanh cư xá, lâu lâu Lucky sút dây, chạy biến đi. Tôi đi tìm, trong lòng dằng co. nửa sợ cậu lạc mất về nhà cũng mệt với cô chị, nửa mong cho nó đi luôn cho khỏe. Tôi cất tiếng gọi Lucky, vừa đi vừa lẩm bẩm
- Mày mà lạc là lỗi tại mày, ai bảo ham chơi. Tao cũng đi kiếm mày đấy. Ai bắt mày chắc là cũng thích mày rồi. Mày sẽ Ok vẫn được cưng chiều. Vậy thôi mày lạc cũng OK, cứ để tự nhiên đi.
Với ý nghĩ đó tôi đi kiếm thêm vài vòng, rồi quay bước đi về, thì ở đâu Lucky xuất hiện, lẽo đẽo theo tôi về nhà. Đức Phật nói - Đường Tu không hai - còn tôi thì - Đường Tu không tới -
Thấm thoát một năm rồi cũng qua đi. Lucky theo cô chị về Dallas sống với cô em và Bambi. Vợ chồng tôi đã mua nhà cho hai chị em ở. Hai tháng sau tôi đưa Browny về Dallas. Thế là trong nhà có hai cô chủ và ba con chó.
Chàng làm một cái cửa nhỏ ở cửa ra sân sau, để các cậu mợ chó tự do ra ngoài vệ sinh. Lúc tập cho các cậu mợ biết cách chui ra chui vào, cô em lấy tay đẩy mông Lucky ra ngoài. Làm hai lần là Lucky biết, khoái chí ra vô soành soạch. Browny và Bambi già nên vừa nhát vừa ngu đi nhất định ỳ ra không làm. Cô em bế Browny và Bambi thẩy ra sân đóng cửa lại. Lucky chui ra ngoài, sủa ăng ẳng nói gì với Browny và Bambi đó, rồi cả ba chui vào nhà. Thế là xong.
Browny không phân biệt cô nàng nào là chủ của mình. Lucky và Bambi thì phân chia hẳn hòi. Bambi mà gừ gừ với cô chị là Lucky nhào tới tát vào mặt Bambi tức khắc. Có khi còn sủa ầm ỹ, có lẽ chửi Bambi hỗn láo. Khi cô em về nhà trễ, chỉ có Bambi thức chờ, chỉ chịu ăn khi cô em về tới nhà. Còn Lucky thì Who Cares vẫn ngủ khò. Hôm nào lịch sự lắm thì Lucky thức dậy vẫy đuôi lấy lệ rồi thăng vào giấc ngủ ngay.
Chuẩn rể út của tôi coi bộ có duyên với Lucky nhiều. Lucky rất khoái anh chàng, có khi còn trọng vọng hơn hai cô chủ. Chuẩn rể út giỡn rất hung bạo, vậy mà Lucky lại thích. Anh chàng bẻ chân bẻ tay, bóp miệng Lucky, Lucky đau, oé lên nhưng vẫn khoái vẫn chơi tiếp. Anh chàng dơ tay củng đầu Lucky một cái cọc, hay tung Lucky lên cao có khi xẩy tay rớt cái độp xuống thảm. Lucky chẳng giận, còn âu yếm thè lưỡi liếm tay anh chàng. Chỉ khi nào đau quá thì Lucky trốn vào chuồng, anh chàng kêu ra, Lucky không ra chỉ ló đầu ra kêu ư ư như khóc. Anh chàng phải nói
- Thôi mà ra đây thương nào
Lucky mới mon men ra gần anh chàng chơi tiếp.
Lucky cũng được hai cô nàng huấn luyện làm những trò chơi như Bambi, còn biết hát nữa. Giọng rất mạnh, hơi dài. Hôm đó cả nhà đang coi tin tức khủng bố ôm bom cho nổ để giết người, cô chị đang ôm Lucky trong tay tự dưng kêu to
- Kabum!
Lucky nghe, ngửa cổ lên trời chu mõm lại
- Bum, U, u... u
Giọng cao vút hẳn lên, ngân thật dài, từng ba nhịp một, lên bổng xuống trầm.
Mọi người ngạc nhiên cười quá, cô chị thích quá hét lên
- Ô Lucky biết hát, giọng hay quá.
Từ đó về sau muốn Lucky hát chỉ cần kêu
- Kabum.
Browny và Bambi tuổi hạc đã cao nên không thích chơi trò mạnh chân tay, chỉ thích được sờ cổ nên khoái chuẩn rể lớn từ tốn của tôi. Mỗi khi anh chàng đến chơi Browny và Bambi đón chào nhiệt tình rồi chia nhau hai bên nằm dưới chân anh chàng.
Khi tôi xuống thăm con, các cậu mợ quanh quẩn bên tôi lúc tôi nấu ăn để... xin ăn. Chỉ có chàng thì hơi buồn vì thương con học hành bận rộn vất vả, nên phải ra sân sau collect phân của cậu mợ chó bỏ vào túi Nylon vứt thùng rác.
Trần Cẩm Tú