Tác giả tên thật Nguyễn Anh Đào, sinh năm 1945, du học Nhật 1965, sang Hoa Kỳ 1975.
Bắt đầu viết từ thời trung học, cộng tác với báo Ngôn Luận, sau là Chính Luận. Hiện ở tại vùng Houston với vợ và ba con, làm kỹ sư tại một hãng thiết kế dàn khoan dầu. Giải thưởng Father of the Year 2002, Houston Metropolitan.
*
Thương nữ bất tri vong quốc hận
Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa
Một hôm, ngồi đọc những bài thơ chữ Hán, tình cờ tôi bắt gặp hai câu thơ này. Nếu có ai nghĩ rằng tôi sẽ viết một bài bình luận về mấy câu thơ của Đỗ Mục, thì tôi xin lỗi đã làm người ấy thất vọng. Chữ Hán của tôi còn hạn hẹp lắm, nên không dám bàn chuyện thơ phú Trung Hoa. Hai câu thơ này chỉ nhắc tôi nhớ đến một việc mà tôi hằng trăn trở, muốn nói lên nhiều lần mà chưa có dịp. Tôi muốn bày tỏ nỗi lòng về một kinh nghiệm mà có lẽ nhiều đấng mày râu như tôi phải trải qua ở xứ Cờ Hoa nầy. Đó là câu chuyện vườn hoa sau nhà, tôi tạm dịch sang chữ Hán là hậu đình hoa, cho có vẻ chữ nghĩa một chút.
*
Tôi được cái may mắn lấy vợ người Huế. Tôi nói may mắn vì bạn bè nói với tôi như thế.
Cũng như những người Huế tôi quen biết, nàng rất thích hoa. Không hiểu tại sao, chắc tại tắm nước sông Hương và ăn cơm âm phủ nhiều quá. Thích đến nỗi hễ thấy hoa là xít xoa, hít hà. Ôi những tiếng xít xoa! Cái tiếng xít xoa nó tha thiết, nó gợi nhớ lại những lúc ôm đứa con đầu lòng, khi bụng cháu đã căng cứng nhưng cháu không chịu làm cái công việc vệ sinh căn bản, cả hai vợ chồng xúm lại xít xoa trối chết để cháu được “đi thẳng chỗ”. Không phải chỉ trẻ con thôi, người lớn như tôi nghe tiếng đó cũng thấy cái bàng quang của mình muốn làm việc giảm áp xuất càng sớm càng tốt.
Một lần đang lái xe ngoài đường, nhà tôi bỗng hít hà lên một tiếng khá lớn. Con bé gái ngồi đằng sau không hiểu mô tê chi, bèn hỏi: “Mạ có sao không" Mạ muốn đi restroom hả"”. Cả xe bật cười, một trận cười nghiêng ngửa. Thì ra nàng thấy một cái cây gì đó bên đường với những bông hoa tím, thế là không cầm được những cảm xúc dào dạt của mình, nàng phải “rên” lên một lời tán tụng.
Tôi biết nàng sẽ cười tôi khi tôi gọi cây gì đó, vì sau khi nàng đã giảng cho một bài thật dài về loại cây ấy, tôi cũng không nhớ được gì, kể cả tên của nó.
Tôi là trái xứ Quảng, nơi người dân kiếm đủ ăn là đã bở hơi tai rồi, không ai có thừa thì giờ nói chuyện hoa với lá. Có chăng là nói về lá dâu, vì nhà tôi làm nghề trồng dâu nuôi tằm và dệt lụa. Cho nên, tôi hoàn toàn mù tịt về hoa, về cách trồng, chăm sóc hoa, cũng như tên các loại hoa. Khi lập gia đình, tôi không ngờ mình sẽ bước vào một cuộc hành trình đến thế giới mới, trong đó cuộc đời mình sẽ đuợc tô màu (xin nhớ là màu, không phải là máu) vì có người vợ thích hoa.
Cuộc hành trình ấy bắt đầu từ khi đi mua căn nhà đầu tiên. Đi xem nhà, có những căn tôi rất thích, rất tiện nghi, sáng sủa, nhưng bị nàng từ chối một cách không thương tiếc. Những lý do đưa ra rất mơ hồ, đôi khi đến độ khó hiểu, khi là nhà bếp chật quá, khi là đi làm không thuận tiện, nhưng cuối cùng tôi mới biết sự thật. Lý do chính là vì không có đất nhiều để trồng hoa.
So với căn nhà đơn sơ không vườn tược của gia đình chúng tôi tại quê nhà, căn nhà nào ở xứ Mỹ này cũng có đất rộng rãi, sân vườn rất đẹp. Nhưng với người con gái đất Thần kinh nầy, sân sau phải rộng để có thể trồng một cây phượng vỹ (trồng mười năm rồi chưa có hoa), một giàn tigôn bên đỏ bên trắng, một giàn thiên lý, và không biết cơ man nào những loài hoa mình “phải có”. Phải có, để mình không thua sút Dì Vân, Dì Thúy và Chị Đào, bà chị làm cái chức gì đó to lắm trong nhóm Phuơng Vỹ tại nơi tôi đang sinh sống. Đây có lẽ là nhóm thân hữu duy nhất trên thế giới lấy tên một loại hoa làm danh xưng cho mình.
Thật không hổ là dân Huế, hoa là nhứt. Nghĩ ra thì cũng hay, đọc lên thấy thánh thót hơn là Hội Tương Tế Thượng Tứ.
Bà chị nàng khi còn đi học trường Đồng Khánh một hôm trốn học đi hái hoa với mấy người bạn, chẳng may bị Ông Cao Đàm hay Cao Lĩnh gì đó chụp tấm hình, đăng trên cuốn Việt Nam Quê Hương Yêu Dấu, cả trường đều biết, may mà Ông Cụ thân sinh không biết (hoặc biết mà làm ngơ vì con gái mình được chụp hình đăng lên sách báo) nên không bị ăn đòn vì tội trốn học. Cả bốn chị em đều thích hoa, nói là mê hoa thì đúng hơn. Hễ ngồi lại là nói về hoa, nói cả ngày không hết chuyện. Quà cáp trong nhà cũng vậy, cứ đến sinh nhật, kỷ niệm gì thì chỉ việc bưng đến một chậu cây, một chậu hoa gì đó thì ai cũng vui như Tết.
Cuối cùng thì cũng mua được nhà, dĩ nhiên có sân sau rộng bát ngát. Kể từ thời điểm đó, câu chuyện hậu đình hoa được bắt đầu.
Công việc trước nhất là làm những bồn để trồng hoa. Các bác ạ, nó không đơn giản như tôi nói đâu. Phải làm những cái bồn thật cao, thật vĩ đại, thì khi trồng hoa mới có thể tốt được. Đi mua hàng mấy chục cây gỗ dài thườn thượt, loại có ướp thuốc để khỏi bị mục, rồi è cổ chất lên xe chở về. Lấy cái cưa cắt từng đoạn cho đúng kích thước đã được chỉ định, rồi dùng những cái đinh dài hơn một gang tay để đóng lại với nhau, làm cái bồn cao ráo, vuông vức.
Xong cái bồn, đến lượt đổ đất, đây là lúc tôi phải than trời, trách đất. Nàng gọi điện thoại, sau đó xuất hiện một cái xe tải khổng lồ. Tất cả xe cộ trong sân phải đem ra ngoài đường nhường chỗ cho xe chở đất vào. Chiếc xe có hệ thống cơ khí từ từ nâng phía trước của thùng xe lên. Từ phía sau xe, một núi đất được đổ trên sân trước. Không phải ít đâu các ngài ơi, hai ba thước khối đấy. Nhìn đống đất, tôi thấy tương lai mình thật đen tối. Khi tôi nói đùa là đống đất ấy cao không kém đồi Vọng Cảnh thì bị nàng nguýt cho một cái thật sắc sảo, thật dài.
Từ hôm ấy, mỗi ngày sau khi đi làm về làm cho đến tối khi muỗi cắn tan nát tay chân, tôi lấy xẻng xúc đất vào xe cút kít, đẩy từng xe ra đổ vào vườn trước và vườn sau, làm hết đúng bốn ngày thì xong. Tôi tính nhẩm đến trên cả trăm chuyến. Ở tuổi tôi, tải từng ấy đất, không bị gãy xương sống, để ngày hôm nay còn ngồi đây viết thì thật là phước đức Ông Bà để lại.
Bồn hoa vừa làm xong, đến lúc đi các vườn ương cây, các nơi bán hoa để mua về trồng. Việc này không giản dị, như lái xe đến vườn cây, mua cây, mua hoa rồi lái xe về. Nếu chỉ có vậy thì chẳng có gì để nói. Đằng này cứ có được ngày nghỉ nào thì tháp tùng nàng đi đến những chỗ thật xa để xem và mua cây. Lý do đi xa là vì càng đi xa thì giá càng rẻ, vả lại Chị Đào nói chỗ đó cây và hoa đẹp lắm, lại rẻ nữa, không đi là sẽ tiếc suốt đời. Thế là khăn gói theo chân người con gái đất thần kinh, lái xe hàng mấy chục cây số đi mua hoa (xin các bác làm ơn đừng hiểu lầm chữ mua hoa này, tội nghiệp tôi lắm).
Đến nơi, chưa kịp xuống xe là nàng đã xít xoa rồi. Lại những tiếng xít xoa! Chuyến tham quan trong vườn kéo dài giờ này qua giờ khác, nàng càng say mê với tất cả các loại kỳ hoa dị thảo thì tôi càng mỏi chân, khát nước rất mong được lên xe về nhà. Nhưng không dễ dàng như vậy, từng chậu này đến chậu khác, nàng chất đầy chiếc xe bốn bánh, tôi được cái vinh dự kéo lê kéo lết đi theo hết dãy hoa này qua dãy hoa khác. Trả tiền xong, “anh làm ơn để lên xe”, thế là có một màn khiêng chậu lớn chậu bé lên xe. Mọi cử động của tôi đều được quan sát rất kỹ, phải thật khéo léo còng lưng đem vào xe, để đúng tư thế, kẻo không nó mất sức, đem về trồng không tốt. Con phần tôi, mất sức bao nhiêu cũng chẳng sao!
THY ĐÀO