Bài viết đầu tiên của TN là chuyện tình ngang trái: Sau khi Saigon bị đổi tên, đổi đời, có cô gái miền Nam gia đình “lý lịch Ngụy” thương chàng bộ đội miền Bắc phục viên, dặn dò cô em út trước khi tự tử “Mai này lớn lên nhỏ đừng yêu như chị”. Gần 30 năm sau, sự ngang trái ấy tái diễn trong một khung cảnh đại học UCI... Bài viết được chuyển tới bằng eMail. Mong tác giả TN tiếp tục viết và bổ túc tiểu sử.
Lành đẩy cửa định buớc ra sân sau hái một ít lá cải để chuẩn bị bữa cơm chiều chợt tiếng chuông điện thoại vang lên. Lành nhấc điện thoại trả lời. “Hello!” “Cô Út hả"” Lành nhận ra giọng của Hà, cô con gái lớn cuả anh Hai, vang lên trong máy. “Wow, chị hai bữa nay thứ bảy không đi đâu chơi hay sao mà gọi laị kiếm cô Út vậy"” “Đâu có đâu. Con định hỏi cô Út có rảnh không thì đi chơi với con một chút mà.” Giọng con bé nhẹ đến lạ làm Lành thấy lo lo. “Có chuyện gì không Hà"” “Not really.” Hà ngừng một chút rồi nói tiếp. “But.. nếu cô Út rảnh thì… can we go to Laguna Beach now" I’ll come to pick you up.” Con bé bỗng dưng nói thật nhanh như thể sợ Lành đổi ý. Lành cuời thông cảm, “Đuợc rồi. Để cô Út dọn sơ nhà cưả rồi cô cháu mình đi. Chạy tới nhà cô liền nha. Mình đi sớm thì có thể ngắm hoàng hôn trên biển đó.” “Wow, cô Út. You are great. See you later.” “See you.”
Lành gọi phone cho chồng. “Anh xin má ăn tối đi, rồi xin đồ ăn về cho em với.” Việt kêu lên: “Nói giỡn hay nói chơi vậy em"” “Nói thiệt mà. Nhỏ Hà mới gọi điện rủ em đi dạo biển. Hình như nó có chuyện gì quan trọng. Em sẽ ráng về sớm mà.” “Thôi biết rôì. Đừng có shopping là đuợc.” “Bye anh nhé. Love you.”
Lành gác phone rồi đi thay đồ. Vừa sửa soạn, Lành vừa suy đóan tại sao Hà muốn đi dạo biển chiều nay. Nó là con gái đầu lòng cuả anh Thuận, anh Hai cuả Lành. Gia đình anh Hai đuợc ba mẹ vợ bảo lãnh qua Mỹ lúc Hà mới tám tuổi. Ấy vậy mà nhờ anh chị Hai kèm kỹ nên Hà nói và viết tiếng Việt rất thạo. Nói chuyện với ông nội, ba cuả Lành, nó lúc nào cũng dùng tiếng Việt rất rõ ràng, không hề có cái lớ lớ cuả đám trẻ sinh ra hoặc lớn lên ở Mỹ. Khỏi phải nói là anh Hai và ba rất hãnh diện về nó. Chưa hết, Hà còn học giỏi nữa chứ. Đuợc nhận vào học ở UCI ba năm trưóc, sau khi xong trung học, rồi thêm mấy muà đuợc có tên trong Dean’s Honor List làm ông nội vui quá cỡ, đi khoe hết với mấy ông bạn HO.
Lành với anh Hiền cũng khăn gói với ba đi qua Mỹ theo diện HO sau anh Hai ba năm. Tuổi tác cô cháu cũng khá chênh lệch nhưng chẳng hiểu sao Hà rất thân với Lành. Mỗi lần có họp mặt gia đình hay lễ tết, Hà lúc nào cũng líu lo với cô Út. Thôi thì chuyện học hành, bạn bè, shopping, cho tới vòi vĩnh Lành kể chuyện thời đi học ở Việt nam. Chỉ có điều nó chưa bao giờ kể cho Lành nghe chuyện yêu đuơng cuả nó. Có lần Lành nói đuà: “Chẳng lẽ cháu cô Út đẹp như thế này mà mấy anh chàng UCI không hề cảm động hay sao mà không thấy ai đưa đón há"” Hà cuời đỏ bừng đôi má. “Có chứ cô Út. Nhưng mà con không thấy ai dễ thuơng lãng mạn giống như thời cuả cô Út nên không cho theo thôi. Chừng nào con gặp một nguời như vậy, con dắt tới cho cô Út coi.” Thì ra Hà âm thầm đem hình ảnh cuả đám bạn Lành ngày xưa làm tiêu chuẩn.
Lúc Lành chưa lấy chồng, Hà vẫn thuờng vào phòng cuả Lành nói chuyện. Lành cho nó xem những hình ảnh cũ, cuốn Lưu bút thời học trò và kể chuyện ngày xưa ở Việt nam. Lành không ngờ nó lại thích.
Dòng suy nghĩ cuả Lành bị cắt ngang bởi tiếng chuông cửa. Lành nói vọng ra cửa, “Hà hả" Chờ cô Út đóng cửa sau rồi ra liền.” Lành xỏ vội đôi dép đi biển vào chân mở cưả buớc ra. Hà trông rất Mỹ trong quần short với aó thun. Nó chaò Lành: “Hi cô Út. Chú Việt cho cô cháu mình đi đến mấy giờ"” “Chú Việt chở Toàn về thăm ông bà nội rồi ăn tối luôn ở bên đó. Cô đuợc free cho đến tối.” Chờ cho Hà lái xe ra khỏi cổng, Lành mới từ bắt chuyện. “Bài vở nhẹ nhàng lắm hay sao mà rủ cô Út đi chơi vậy" Hay là có anh chàng nào làm thủng tim hở"”
Khác với cái liến thoắng thuờng ngaỳ, nó yên lặng một chút rồi mới trả lời: “Yeah, con có chuyện nhưng mà cô Út có thể kể chuyện cô Ba và bà nội cho con nghe truớc đi.”
Như chạm phải điện, Lành quay nhìn con bé ngạc nhiên. “Chuyện lâu lắm rồi mà buồn nữa. Hà nghe làm gì" Cô Út đoán là con có chuyện không vui phải không" Kể cho cô Út nghe đi.” Hà lắc đầu, vẫn không đổi ý. “Cô Út kể đi. Con muốn nghe. Con không dám hỏi ba nhưng có hỏi mẹ. Mẹ bảo chuyện xảy ra lúc mẹ chưa về làm dâu nên không rõ lắm. Chỉ nghe nguời ta đồn nên có thể không đúng. Bởi vậy con muốn nghe chính cô Út kể.”
Lành thấy nặng lòng nhưng không hiểu sao cũng bắt đầu câu chuyện không cần Hà phải nài nỉ thêm một lần nữa. Đã hai muơi mấy năm rồi mà Lành vẫn nhớ như in câu chuyện thật buồn thuở ấy.
*
Bắt đầu từ lớp muời, Hoà, chị Ba cuả Lành, có nhiều cái đuôi theo mỗi khi ra đuờng. Chị đẹp nhất nhì trong cái truờng cấp ba duy nhất cuả thị trấn và ăn nói duyên dáng nên không có gì là ngạc nhiên khi có nhiều anh theo đuổi. Họ là những nguời bạn học chung lớp hoặc là lớn hơn một hai lớp. Con nhà giàu cũng có, mà con nhà nghèo cũng có. Chị Ba nói chuyện với họ thân mật trong một chừng mực bạn bè. Mẹ rất hài lòng với đám bạn bè cuả chị Ba cho đến khi chị lên lớp muời một. Chị yêu một anh chàng bộ đội phục viên trở về học lại cấp ba cùng một lớp với chị.
Mặc cho mẹ la, khóc, than, giận hờn đủ kiểu, chị vẫn yêu và yêu say đắm.
Lành vẫn còn nhớ dáng chị ngồi yên lặng nghe mẹ giảng giải, trách móc chuyện chị yêu anh Năng. Chị cuí đầu không nói một lời để rồi cuối cùng mẹ và chị ôm nhau cùng khóc. Mẹ nói trong nuớc mắt: “Tại sao con tôi lại yêu dại khờ như vầy. Gia đình cuả họ và gia đình cuả mình khác nhau nhiều lắm con ơi. Nhà nguời ta cộng sản mấy đời, còn họ hàng nhà mình theo quốc gia, đi học tập cả đám. Ba con làm sao mà chấp nhận đuợc nó.” Chị Ba cũng sụt suì: “Nhưng mà anh Năng khác họ. Ảnh yêu con, ảnh sẽ thuơng nhà mình cho dù là ba đang đi tù.” Mẹ nhìn chị Ba lắc đầu trong nuớc mắt. “Mẹ không biết tình yêu của con có thể thay đổi lý tuởng của họ không.”
Sau lần nói chuyện ấy, mẹ không la chị Ba nữa, còn chị Ba cũng không nhắc đến anh Năng truớc mặt mẹ và anh Hai. Anh Năng chỉ dám đến nhà khi biết chắc là mẹ và anh Hai không có nhà. Anh Hai và anh Năng duờng bằng tuổi nhau nhưng anh Năng bị gián đoạn vì ba năm đi bộ đội nên học trễ bằng chị Ba. Công bằng mà nói anh Năng rất dễ mến. Lành dù rất thuơng và tin mẹ nhưng vẫn thấy chị Ba đúng khi yêu anh Năng. Duờng như trong nhà lúc đó chỉ có mình Lành là ủng hộ chị Ba. Anh Hiền vẫn chào hỏi anh Năng nhưng không hề tiến xa hơn mức xã giao. Anh Hai thì lạnh lùng thẳng thừng. Sau mấy lần gánh đồ giúp mẹ đi thăm ba, anh bảo mấy đưá em: “Đừng bao giờ tin những lời cộng sản nói.” Mỗi lần như vậy, mắt anh dừng lại nơi chị Ba lâu nhất.
Giống như một ly nuớc đã đầy, muà hè năm ấy anh gần như hét toang vô mặt chị Ba khi biết mình không đuợc vào đại học. Đó là năm thứ ba anh thi đậu nhưng không đuợc đi học vì lý lịch quá đen cuả gia đình. Anh giận dữ nói với chị Hai, “Đó thấy chưa" Họ không bao giờ chấp nhận mình. Bởi vậy Hoà đừng có nghĩ là mình với họ có thể thân nhau đâu. Hoà nên chấm dứt đi. Ba mẹ, anh Hai, và cả họ hàng nhà mình không chấp nhận nó đâu.” Chị Ba đỏ bừng mặt cãi lại: “Anh Năng không giống họ. Với lại có thể mình không giỏi đủ. Nêú mình thi điểm thật cao thì họ không thể gạt mình ra đuợc.” Anh Hai hét lớn: “Điểm thật cao hả" Sang năm cô ráng mà thi đi. Tôi nói cho cô biết. Cô và cả nhà này sẽ không bao giờ đuợc đặt chân vào bất cứ truờng đại học nào đâu.” Mẹ vội vàng kéo anh Hai vào trong buồng. Lần đầu tiên Lành thấy không khí trong nhà căng thẳng đến vậy.
Một tuần sau mẹ gởi anh Hai vào ở nhà dì Năm trong Sài gòn để tìm việc làm và cũng để tránh bị kêu đi bộ đội. Rồi một năm cũng trôi qua. Chị Ba ngập tràn những uớc mơ tuơi sáng trong tình yêu và trong học vấn. Nhất là lúc chị nộp xong đơn thi đại học, đêm nào chị Ba cũng thủ thỉ với Lành. “Út ráng học nha! Bây giờ nhỏ đang học lớp sáu. Sang năm nhỏ lên lóp bảy chị học năm nhất. Bốn năm sau chị với anh Năng ra truờng là nhỏ học lớp muời hai. Lúc đó anh chị vưà đi làm có tiền vưà có thời gian ôn thi cho nhỏ. Mẹ sẽ không phải thức khuya dậy sớm với gánh xôi nưã.”
Chị Ba thật chắc chắn và sáng rực với những dự định tốt đẹp trong tuơng lai. Lành cũng vui lây với chị. Chị Ba thi tốt nghiệp đậu thủ khoa còn anh Năng chỉ thua chị một điểm. Lành chưa bao giờ thấy chị đẹp như vậy. Guơng mặt chị sáng rực với những ước mơ và hạnh phúc. Những dự định cuả chị đang đến trong tầm tay.
Còn một tuần nữa là đến ngày thi đại học mà chị Ba vẫn chưa nhận đuợc giấy báo thi. Mẹ nhín bớt tiền chợ vốn đã ít ỏi cuả cả nhà cho chị ra Ban Tuyển sinh tỉnh hỏi thăm. Chị Ba về đến nhà lúc chiều tối guơng mặt như người mất hồn. Chị gục đầu vào vai mẹ nói như nguời bị mộng du. “Họ baỏ lý lịch nhà mình không đuợc thi ngành sư phạm ngoại ngữ.” Mẹ lặng người ôm chị vào lòng.
Cả nhà yên lặng rất lâu. Lâu lắm. Và rồi một tiếng hét thật lớn. Lành hỏang sợ mở to mắt nhìn anh Hiền. Bộ ấm trà trên bàn vẫn còn khẽ rung sau cái đập bàn và tiếng hét giận dữ của anh Hiền. Mẹ dìu chị Ba ngồi xuống giường rồi bảo: “Thi đại học và học đại học là một điều lớn nhưng không phải là điều quan trọng nhất. Mình vẫn sống đuợc các con à dù có đuợc học hay không.” Giọng mẹ thật khẽ và bình tĩnh đến lạ. Tự dưng lúc ấy Lành cảm thấy sờ sợ. Giọng anh Hiền cất lên: “Anh Hai nói đúng. Họ chỉ muốn mình làm cu li thôi. Mẹ cho con vô ở với anh Hai tìm việc làm. Con không muốn học nữa.” Mẹ lắc đầu. “Đừng để cho cái muốn của họ thành sự thật. Biết đâu sẽ có một ngày con sẽ đuợc đi học thì sao" Hứa với mẹ là các con sẽ học hết sức như chị Ba vậy nhe.”
Lành không nhớ những ngày ấy trôi qua như thế nào nhưng cái yên lặng, tuyệt vọng trong nhà cuả bốn mẹ con thì không thể naò quên được. Trong nhà không hề có tiếng cuời. Chị Ba làm công việc nhà cứ như một cái máy. Ánh mắt của chị lúc trước long lanh biết bao vậy mà bấy giờ thẩn thờ không sức sống. Mẹ lúc trước không bằng lòng trong việc chị yêu anh Năng vậy mà lúc đó mẹ không phản đối việc anh đến nói chuyện với chị Ba.
Ngày ấy Lành còn quá nhỏ để có thể hiểu được việc làm của mẹ. Tất cả chỉ vì mẹ không muốn chị Ba quá tuyệt vọng trong việc không đuợc thi đại học. Anh Năng cũng rất nhạy cảm. Đi thi về vẫn không hề đá động gì đến chuyện thi cử. Ngay cả đến lúc nhận giấy báo đậu anh cũng không bày tỏ niềm vui. Mẹ dường như hài lòng rất nhiều về cách xử sự của anh.
Trước ngày đi học ở Hà nội, anh đem một chồng sách đến cho chị Ba. Lành ngồi yên lặng trong bếp lén nghe hai người trò chuyện nơi bàn ăn. “Anh đã thăm hỏi những trường mà Hòa có thể thi năm tới. Đôỉ qua thi khối A đi. Hoà học Lý, Hóa cũng giỏi mà. Còn Toán thì cũng tuơng tự khối D thôi. Đây là sách vở của anh. Bắt đầu ôn thi đi. Năm đến thể nào em cũng đậu mà.” Giọng chị Ba nho nhỏ: “Không biết em có học nổi không"” “Anh sẽ viết thư cho em mỗi tuần. Cô bé cuả anh sẽ làm được mà.” Giọng anh thật ấm. “Nhìn vào mắt anh đi. Hưá rằng em sẽ học hết sức mình.” Lành ngồi trong bếp mà nước mắt cũng vòng quanh.
Tình yêu có thể làm những việc diệu kỳ. Mỗi tuần nhận đuợc thư anh Năng làm chị Ba vui trở lại. Đôi khi Lành còn nghe chị hát nữa. Cái u buồn của việc không đuợc thi Đaị học dường như biến mất. Ngoài việc giúp mẹ chuẩn bị cho gánh xôi mỗi ngày, chị miệt mài với sách vở luyện thi. Chị lại đặt ước mơ vào kỳ thi sắp đến. Ngày Tết anh Năng về thăm kể cho chị nghe những chuyện đại học, đời sống sinh viên ký túc xá, Hà nội mùa thu, mùa đông. Chị kể lại cho Lành nghe với ánh mắt lấp lánh những hy vọng. Thế nhưng một chiều kia bỗng dưng chị thật yên lặng.
Buổi tối hôm đó sau khi hai chị em chui vào mùng, chị Ba ôm Lành thật chặt rồi thì thầm: “Mai mốt lớn lên nhỏ đừng yêu như chị Ba nhe. Nhưng mà phải học giỏi giống chị há.” Lành ngạc nhiên hỏi lại: “Chị với anh Năng có chuyện gì hả"” “Không có chuyện gì hết. Ngủ đi Út. Ngày mai sẽ có nhiều việc để làm đó.” Giọng chị thật nhẹ như đã chìm hẳn vào giấc ngủ.
Nghe tiếng mẹ kêu ở ngoài bếp để phụ mẹ giã đậu phụng cho gánh xôi buổi sáng mà mắt Lành không thể nào mở ra được. Tuổi nhỏ đang sức ăn sức ngủ mà. Thế nhưng có một cái gì đó làm Lành ngồi bật dậy. Lành nhìn chị Ba chăm chăm. Lành buông giọng thảng thốt: “Chị Ba" Chị Ba có nghe mẹ kêu không"” Chị Ba vẫn nằm yên không hề động đậy. Lành nắm tay chị rồi rụt phắt tay laị và thét lớn. “Mẹ! Chị Ba…”
Lành không nhớ mẹ và anh Hiền đã phát hiện ra chị Ba chết như thế nào nhưng chỉ nhớ mẹ quằn quại, vật vã ôm lấy chị Ba trong tiếng thét xé lòng.
Hà đã đậu xe vào bãi đậu từ lâu nhưng không hề ngắt lời Lành cho đến lúc này. Hai cô cháu đều im lặng với đôi mắt đầy nước. Lành chậm rãi kể tiếp. “Cô Ba tự tử bằng cách uống thuốc ngủ của một cô bạn học chung lớp cho. Cô bạn là con nhà bán thuốc tây nghe cô Ba nói bị mất ngủ nên lấy thuốc cho cô Ba uống.” Hà nhỏ nhẹ: “Mình ra đi daọ dọc bờ biển đi cô Út. Có bãi cát dưới kia vắng lắm, cô cháu mình có thể ngồi nói chuyện đến chiều tối.” Hai cô cháu đi dọc theo lối đi nằm kề bên bãi cỏ xanh, theo những bậc thang xuống dưới bãi cát nằm phiá bên kia của một bãi đá nhỏ.
Hà kéo tay Lành ngồi xuống cát rồi hỏi. “Cô Ba có viết thư để lại không"” Lành gật đầu đáp. “Có. Chỉ có mấy dòng rất ngắn. Cô Ba xin lỗi bà nội và ba của con. Cô Ba viết rằng cô Ba đã dại dột không nghe lời bà nội và ba của con khi yêu anh Năng. Cô Ba dặn chú Hiền và cô phải ráng học hành.” “Cô Ba có viết cái gì về ông bộ đội đó không"” Hà nôn nóng hỏi. “Không. Hình như là chị của anh Năng có gặp cô Ba nói điều gì đó. Chú Hiền bảo là hôm trước đó có một người đàn bà đến nhà kiếm cô Ba. Chú Hiền nghe loáng thoáng bà ta giới thiệu với cô Ba là chị cả cuả anh Năng. Chú Hiền vốn không thích anh Năng nên bỏ đi ra ngoài bởi vậy không biết họ đã nói chuyện gì.” Hà lại hỏi nữa: “Vậy chớ cô Út có bao giờ gặp lại ông bộ đội đó lần nào không"” Lành gật đầu: “Có. Một tuần sau khi đám tang cô Ba thì anh Năng đến nhà mình.”
Lành dõi mắt ra biển và tiếp tục kể câu chuyện năm đó.
Những ngày sau đám tang chị Ba có lẽ còn kinh khủng hơn nhiều. Cả nhà cứ lặng im. Anh Hiền vốn đã ít nói giờ càng thêm lầm lì. Còn Lành nhìn cái gì thấy cũng nhớ chị Ba. Mắt của Lành sưng húp vì khóc quá nhiều. Chẳng ai màng đến ăn uống. Mỗi bưã cơm mẹ cứ ngồi thừ ra rồi nước mắt chảy dài. Anh Hai về kịp đám tang chị Ba và ở ráng thêm ít ngày để an ủi mẹ. Thấy mẹ và Lành quá suy sụp sau cái chết của chị Ba, anh Hai bàn với mẹ bán nhà vào Nam sinh sống.
TN