Tuổi trên năm bó ruỡi. Học vấn lạng quạng, chỉ tốt nghiệp trường Đại học Cải Tạo. Qua Mỹ theo diện HO (Lao). Tác giả Chu Tếu tự mô tả vậy, khi góp hai bài “Tôi bị sạn thận” và “Ha Át Tát” đã phổ biến tuần trước. Lần này, ông Chu gửi thêm bài mới “Được Mỹ Yêu” hai hồi, và ghi chú thêm “tại già mà ham vui” khi thấy bà con Viết Về Nước Mỹ vui quá.
*
Trong thời gian theo học ở Texas năm 1967, Tếu có mấy ông thầy, bà thầy rất dễ thương.
Bà Mary đen dòn, nhưng răng rất trắng, y hệt như hình ông quảng cáo cho kem đánh răng Hynos ở Việt Nam hồi đó. Bà hơi "o-vờ-uết", nói nôm na là "khá nặng ký"; mỗi bước đi, các thớ thịt của bà rung động uyển chuyển, nhịp nhàng. Nhất là khi bà khiêu vũ, sức ly tâm làm cơ thể bà như muốn tung ra khắp mọi hướng. Tếu đã có cơ hội "nhẩy đầm" với bà và đã có cảm giác như những phần mềm mại trong bà văng qua, đập lại vào mình như từng đợt sóng vỗ, tạo nên một cảm giác lạ lùng vô cùng. Khi màn khiêu vũ chấm dứt, Tếu lết về chỗ mà bàng hoàng, ngơ ngác mãi, không hiểu mình mới đi biển về hay từ phi cơ nhẩy dù xuống đất! Tếu nhẹ nhàng đặt hai cánh tay xuống bàn, nâng niu, vì chính "chúng nó" mới được vòng qua tấm lưng rất mềm của bà. Bạn của Tếu thấy Tếu ngẩn nguời ra thì hỏi:" Ê, bộ bà ấy vật mày dữ quá làm mày chới với hả"", Tếu chỉ cuời: "Không phải đâu!" Nhưng sau đó, thì Tếu sợ không dám "nhẩy" với bà nữa vì không muốn cho tư tưởng đang trong sáng bỗng thành đen thui!
Oâng thầy Giller thì rất trí thức và cũng rất bình dân. Oång gần 60 tuổi mà độc thân tại chỗ để ở với mẹ. Bốn anh chị khác của ông thì đã bỏ đi xa cả. Tóc ông trắng xóa trông rất tiên phong đạo cốt, mà vào lớp chỉ thích nghe học trò kể chuyện tiếu lâm rồi cuời thoải mái. Miệng há ra hết cỡ, tay thì đấm vào bàn, còn học trò của ông đứa nào đứa nấy cứ gục đầu xuống bàn, cuời như điên. Trong lớp tôi, có tên Hoa, chuyên viên kể chuyện bậy. Một hôm, hắn kể về một bà sợ có con quá mà vẫn cứ đẻ sồn sồn, mới đến xin bác sĩ thuốc ngừa thai. Bác sĩ cho thuốc về uống, dặn phải uống ngay… lúc ấy, nhưng không hiểu sao, vẫn đẻ! Khi cô đỡ lôi thằng bé ra thì thấy tay nó cứ nắm chặt lại. Cô đỡ gỡ mãi không ra, phải gọi mẹ nó. Bà mẹ dỗ ngọt: "Con ngoan, con lấy cái gì của mẹ đấy, đưa cho mẹ xem, mẹ hứa không trách gì con đâu." Nói mãi, nó mới chịu xòe tay ra, mọi nguời xúm vào xem, thì ra đó là viên thuốc ngừa thai! Thằng bé còn tỉnh bơ nói: "Con đâu có ăn cắp, tại mẹ uống thuốc trễ quá!" Oâng thầy nghe kể đến đây thì đập vào đùi, cuời chẩy nước mắt:"Tôi đó! Chính tôi đó! Mẹ tôi ngừa thai mãi mà vẫn đẻ ra tôi!" Học trò cuời gần tắt thở.
Trong số những giáo sư mà Tếu học, Tếu thương ông nhất, không phải vì ông thích chia xẻ chuyện tiếu lâm, mà vì những khi ông rủ Tếu đi chơi tâm sự. Oâng là nguời Aùi nhĩ Lan nhưng tâm hồn rất Á Châu; phối hợp giữa cởi mở của nguời Tây Phương với sự tôn trọng văn hóa Đông Phương, ông là một mẫu nguời tuyệt vời. Vì các anh chị đã bỏ đi cả, ông đành chấp nhận hy sinh, ởõ giá nuôi Mẹ, trong khi đau khổ từ chối tình yêu của bao nhiêu cô gái khác! Tếu phục ông mãi, nhất là khi ông đã biết câu chuyện tình của bà giáo Miranda với Tếu! Sau khi Tếu đổi đi trường khác và tốt nghiệp, có trở lại thăm ông, ông cuời ha hả: "Ê, có nhớ bà Miranda không" Đừng có tới thăm bà ấy nhé!" Tếu hỏi tại sao, ông cuời to hơn: "Tại vì bà ấy có bầu rồi, cậu mà gặp thì sẽ mất cảm tình ngay! Ha ha ha!" Tếu ôm bụng cuời. Vừa cuời vừa… tiêng tiếc! Ngày xưa các cụ hay nói "bỏ thì thuơng, vương thì tội", trường hợp của Tếu lại là "bỏ thì tiếc, vuơng thì chết!"
Chuyện tình nở hoa từ bao giờ thì không biết, chỉ nhớ là bà giáo cũng còn trẻ, khoảng duới 35, trong khi Tếu thì mới có 23 cái xuân xanh. Nhưng nhờ Trời thương, Tếu được cái cao một thước bẩy lăm, miệng lém, thích giơ tay phát biểu lia chia nên các giáo sư hay để ý nhất là bà giáo Miranda. Bà gốc nguời Mễ lai Tây Ban Nha, nên đẹp vô cùng. Da trắng bóc nhưng mắt lại đen thăm thẳm, vóc nguời tầm thước, cử chỉ quý phái, dịu dàng như thơ. Bà vẫn thuờng lắng nghe Tếu diễu và cuời mím chi, cho đến một hôm, Tếu làm "anh hùng rơm", bà mới thật sự quý Tếu. Hôm ấy, một tên Iran nghỉ học nhưng không xin phép chi cả. Ngày hôm sau, vào lớp, bà mới hỏi nó:"Hôm qua anh nghỉ học, phải không"" Nó vênh váo kiểu rất Iran, con nhà dầu hỏa, trả lời tỉnh bơ: "Tôi không biết!" Bà hơi tái mặt, nhưng vẫn nhỏ nhẹ: "Lý do tại sao vậy"" Thằng mất dậy vẫn vênh mặt lên: "Tôi không biết!" Cả lớp đã hơi bực, nguời nào cũng cau mặt. Bà giáo cố dằn cơn giận, tiếp tục nhỏ giọng: "Tại sao việc của anh mà anh không biết"" Lần thứ ba, tên vô giáo dục nào cao giọng:"Không biết!" Tự dưng cơn điên của Tếu nổi lên đùng đùng, (Tếu vẫn hay có cơn mát giây bất tử.) Tếu đứng dậy, chỉ tay vào mặt nó, hét lớn: "Mày là thằng mất dậy, ăn nói hỗn với giáo sư. Tao cho mày 30 giây, nếu không xin lỗi cô giáo, tao lôi mày ra, dần một trận cho biết mùi lễ độ!" Tên Iran kia mấy giây đầu thì ngơ ngác, nhưng sau thấy Tếu có vẻ làm thiệt, mà nhìn quanh, ai cũng trợn mắt nhìn, nên nó đành xuống giọng xin lỗi. Bà giáo bèn cảm tình với Tếu hơn bao giờ hết. Cuối giờ, bà gọi Tếu lên bàn, cám ơn và khen người Việt Nam có đạo đức và chí khí! Tếu khoái quá, mũi nở to như quả mận chín. Từ đó, ánh mắt của bà nhìn Tếu khác hơn, đằm thắm hơn, và sâu thẳm hơn… cái giếng nước. Rồi thứ Bẩy cuối tuần ấy, bà lái xe đến chỗ Tếu, rủ Tếu về nhà bà chơi. Tự dưng ngài ngại, Tếu rủ thêm một anh bạn đi cùng. Tới nơi, gặp chồng bà đón ở cửa, bắt tay chào hỏi xong là ông xin lỗi, có việc phải đi ngay, để nhà lại cho vợ tiếp khách! Thế là Tếu ở lại, ăn.. ngủ ngay tại nhà bà luôn. Aên hai bữa sáng , chiều, vẫn không thấy ông chồng về, bà bật nhạc lên, lôi Tếu ra "nhẩy đầm". Đứa con hai tuổi của nàng thì cho vào phòng ngủ sớm. Ăên thêm bữa nửa đêm nữa, rồi nói chuyện tào lao cho đến lúc buồn ngủ quá, hai thằng lăn ra salông ngủ, ngáy khò khò. Sáng dậy, thấy có hai ly cà phê sẵn, nóng hổi. Bà giáo ra trò chuyện tiếp… Đến chiều Chủ Nhật, bà mới thả cho về, và vẫn không thấy ông chồng trở lại!
Tuần tới, bà lại rủ Tếu đi chơi. Lần này ra biển, hóng gió, ăn sò…Và cứ thế, mỗi tuần đều đều đi chơi, dung dăng dung dẻ hoài vì cứ cuối tuần, ông chồng lại lễ phép xin đi công chuyện! Cho tới một hôm, chỉ có hai đứa ngồi hai bên cái bàn trong nhà nàng, Tếu giễu, nhờ dịch mấy câu sang tiếng Tây ban Nha, những câu vớ vẩn như "Anh yêu em, anh nhớ em lắm, anh mong được gặp em mỗi ngày…" Bà liếc nhìn Tếu một cái sắc như dao cạo… râu, rồi cúi xuống viết những câu ấy bằng tiếng Tây ban Nha, xong lại nhìn Tếu và viết thêm bằng tiếng Anh: "Đây là những câu của… anh nói với em, còn đây là câu của em nói với anh, AI LÔVỜ DU!" Mới đầu Tếu chưa hiểu, còn ngố kèn cứ đọc đi đọc lại mấy câu ấy mãi rồi cuời hì hì. Nguời đẹp phụng phịu, viết thêm mấy chữ giết nguời ấy rồi chỉ ngón tay vào ngực mình, đoạn chỉ ngón tay vào ngực Tếu sau những chữ "Ai" và chữ "du". Lúc bấy giờ Tếu mới hiểu ra, tim liền đập loạn. Ngước mắt lên thì gặp ngay đôi mắt của nàng sát mắt mình, ôi đôi mắt long lanh của nguời đang yêu, đôi mắt làm cho chân Tếu nhũn xuống, hết khí lực, nhất là đôi mắt ấy thường ngày đã đẹp, đã đáng làm cho mê mẩn, nay lại tình tứ thì… Tếu chỉ muốn nhẩy ùm vào và chết đuối trong đôi mắt ấy mà thôi. Trong giây phút ấy, nàng lại nghiêng phần trên của nàng lại gần hơn, ngực nàng vuơn tới với đôi môi mở hé, làm miệng Tếu khô, hơi thở Tếu dồn dập, tay Tếu khờ khạo đưa ra phía trước…
Đột nhiên, vào đúng giây phút cuối cùng ấy, Tếu chợt nhìn thấy trên bức tường đối diện một tấm hình Chúa với đôi mắt u buồn của Ngài, thế là tất cả xúc động tiêu tan ngay lập tức. Tếu bàng hoàng ngồi ngay ngắn lại, rồi từ từ đứng lên, tuy chân vẫn còn run, Tếu vừa làm bộ đi ra cửa, vừa than nóng quá! Nàng có hơi chới với, ngỡ ngàng, nhưng rồi cũng hiểu là Tếu "né đạn" nên nàng đi theo Tếu ra ngoài nói truyện trời mưa trời nắng rồi đưa Tếu về theo yêu cầu của Tếu. Trên xe, nàng không nói gì nhiều, chỉ đăm đăm nhìn phía trước.
HUYỀN THOẠI
Xin đừng trách tại sao không cởi mở
Xin đừng buồn tôi ngôn ngữ vu vơ
Vì thưa Bà, vốn ngơ ngác, dại khờ
Nên tôi sợ dễ sa vào lầm lỗi
Không dám tin nơi lòng trai sôi nổi
Sợ suốt đời mãi mang tội "thương yêu"
Lỡ một mai trước nhan sắc diễm kiều
Tôi cứ mộng, cứ phiêu lưu tình cảm
Cứ lao đầu vào cuồng điên lãng mạn
Quên lễ nghi, quên thân thế lưu đầy
Với chồng bà, tôi là kẻ trắng tay
Không dám ước được từng ngày chiều chuộng
Để dằn vặt trong niềm đau ảo tưởng
Aáp yêu bà không phải cánh tay tôi
Những đêm đông, trời trở lạnh bồi hồi
Tôi xấu hổ ôm chăn mà tình tự
Nhìn đèn ngủ mà thơ dâng đầy ứ
Nhìn phòng hoang mà tư lự, nghẹn ngào
Và thưa Bà, tôi rất sợ chiêm bao
Bởi chỉ thấy những hình hài tưởng tượng
Bởi thực tế sẽ làm tôi đau đớn
Tôi và Bà mãi mãi vẫn xa xăm
Không một lần được vinh dự đứng gần
Chia hãnh diện với dung nhan Hoàng Hậu
Xin Bà hãy đễ yên tôi ẩn náu
Trong cô đơn, trong thế giới riêng tư
Đừng ngắm tôi bằng cặp mắt hiền từ
Đừng an ủi như một lần ân nghĩa
Tôi không mong làm nguời tình nhỏ bé
Không van xin được chiếm giữ riêng Bà
Hãy mặc tôi với cuộc sống hiền hòa
Với cuộc sống không thiết tha tình hận
Để muôn sau nụ môi Bà còn ấm
Như hồng nhung, như nho mọng trái mùa
Hãy mặc tôi với lồng ngực bơ vơ
Tâm sự ấy, xin cho vào huyền thoại.
Đã ba muơi bốn năm rồi, bài thơ ấy, Tếu vẫn thuộc làu.
Hỡi Miranda, cầu mong cho nàng hạnh phúc!
CHU TẾU