“Hellen, mấy nay cô bận công việc quá hả" Sáng ra không thấy cô dùng cafe nóng nhâm nhi như mọi ngày, mà đã ôm cái Computer chúi mũi vào công việc" Thật tội nghiệp cho Hellen!” Mike, viên giám đốc bệnh viện đi ngang qua phòng tôi và nói vọng vào phòng. Thế là con bé ừ hử, ư hùm cho xong chuyện và cũng mong Mike đi cho lẹ.
Lão giám đốc bệnh viện đâu có biết con bé đang chúi đầu vào mấy trang email của lũ bạn trung học Gia Long thuở nào...
Tuy ra trường trung học cũng hai mươi năm trời. Thế mà lũ bạn vẫn thân tình với nhau như thuở áo trắng, cùng nhau mài đũng quần trên ghế nhà trường ngày nào. Đứa nào giờ cũng tay bế, tay bồng, rờ mọt phía trước, phía sau, mà vẫn mày tao chi tớ, và chỉ e thẹn chút chút khi phải ngồi trước đấng mày râu, nhưng chỉ giữ phép tắc được chừng mười phút, đâu lại vào đấy. Riết rồi các đức lang quân phải đầu hàng, không dám tham gia có mặt sánh vai bên các nàng vợ hiền nữa...
Lúc này, các công ty đua nhau quảng cáo trên Internet, nên nhà nào ở Mẽo cũng như các nước khác dường như được dùng free Internet, thế là nhịp cầu tri âm, tri kỷ của con dân Việt nam, nhất là lũ bạn đê bảy của tôi lúc nào cũng ì xèo hơn nữa. Để mở rộng phong trào gây dựng cây mùa xuâncho trẻ em mồ côi, mù lòa, tàn tật bên quê nhà như tôi đã phát động mấy năm ở nhà thương, chỗ tôi làm việc, tôi gởi email kêu gọi các bạn trung học với tôi thởu nào đóng góp, mở rộng vòng tay cứu trợ trẻ em nghèo khó bên quê nhà nhân dịp xuân Tân Tỵ.
Lá thư của tôi vừa đánh đi tuần rồi, đã được toàn thể bạn bè ở Mỹ, Úc và ngay cả Việt Nam hưởng ứng nồng nhiệt. Thật cảm động biết là bao với tấm lòng vàng của các bạn!
Mỗi sáng cũng như mỗi tối về trước khi đi ngủ, tôi chúi mắt vào mấy chục cái email, vừa xem vừa mĩm chi cười, chồng tôi đã la hoảng: ”mấy nay thấy em hơi lạ, em ôm cái Computer còn hơn ôm anh (Xin lỗi). và lại còn cười khoái chí với những dòng chữ trên email, chắc có gì something wrong (có gì tầm bậy) ở người em rồi đây! Nên đi tìm Bác Sĩ tâm thần đi em ạ.”
Trời ạ, ông chồng tôi cũng hiểu lầm tôi, định xong việc thư thả có thì giờ tôi sẽ trình bày với chồng tôi, nhưng chưa kịp thì đã...
Thương nhỏ Nga, Loan bạn tôi quá (Hội trưởng, hội phó hội đê bảy) vì biết tôi bận đủ việc từ “việc nhà, đến việc nước, việc hàng xóm làng tỏi” hai bạn đã phụ tôi list danh sách bạn bè đóng góp và viết những dòng thư kêu cứuc ủa lũ trẻ mồ côi đến khắp nơi, nào: ” các bạn engineer combuto hãy nhín chút thì giờ zàng bạc, đừng chúi mắt trên screen (màn hình) nữa, và cho xin chút tiền còm từ stock đóng góp vào quỹ trẻ mồ côi” hay ”Thu tròn ơi, bán cái hột xoàn cháy của nhỏ cũng nuôi được trăm đứa trẻ mồ côi vài tháng đấy!” Rồi đến những cái speaker (loa) Tí cận Phương ở Bắc Cali, Tí Diệu Nguyệt ở Virginia, Diệu Mỹ, Kim Yên ở Úc, Kiều Trang, Vân Hiền ở ViệtNam. Cả đến những bạn tay bồng, tay bế, bận con nhỏ như Lan Hương, Thu tròn cũng tham gia vào đài phát thanh của dân đê bảy Gia Long. Mỗi đứa một cái loa phóng thanh um lên, thế là con dân Gia Long trong và ngoài nước Mẽo đều biết và đóng góp vào công quỹ.
Mới đầu tụi tôi chỉ nghĩ giúp trẻ mồ côi bên quê nhà, nhưng vì tiền đóng góp ngày càng nhiều thêm, thế là các bạn đề nghị chia phân nữa giúp bạn nghèo và thầy cô bên quê nhà luôn. Một công hai việc. Tất cả tụi tôi hoan hỉ góp công, góp của vào việc gây dựng cây mùa xuân, đem niềm vui đến trẻ em mồ côi cũng như một chút quà đến Thầy Cô, các bạn còn lại ở quê nhà...
Nhắc đến bạn bè thuở trung học ngày nào, hình bóng Thầy Cô, bạn bè thân thương lại trở về trong ký ức tôi...
Mới thoáng đó mà đã hơn hai mươi năm. Biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời lại hiện ra trước mắt...
Mới ngày nào chân ướt chân ráo vào ngưỡng cửa trường Gia long, đứa nào cũng rụt rè, e thẹn với trường mới, bạn mới...
Lớp sáu, rồi lớp bảy, lớp tám, rồi lớp chín của bậc đệ nhất cấp trung học trôi qua. Tôi và lũ bạn thật vô tư, chẳng biết lo lắng gì cuộc đời. Miệng đứa nào cũng toe toét vui cười dễ dàng. Chuyền tay nhau miếng ô mai, miếng bánh ăn vụng trong giờ học mà cảm thấy vui sướng và cười rúc rích với nhau. Thầy cô phải nghiêm mặt để cho lũ học trò học chuyên cần hơn. Ơi mấy nhỏ bạn chắc vẫn nhớ đến lời cô Nhân, dạy địa lý cũng là cô giáo chủ nhiệm ngày nào, than phiền lũ học trò với giọng miền nam của cô: ”Thiệt là khổ ghê! kéo cái lớp này như kéo cả cái xe hủ lô, tụi con học thì có giỏi nhưng phá quá, làm sao mà giựt được cờ lớp gương mẫu xuất sắc đây.” Cô lúc nào cũng là cô giáo gương mẫu trong dạy dỗ cũng như cách ăn mặc. Lũ tụi con lúc đó lúc nào cũng cười với nhau về chiếc áo dài chấm đất của cô, rồi bắt chước nhau nhái giọng miền nam của cô...
Nhớ đến cô giáo Phi Phụng dạy toán, con vẫn nhớ đến cái khó tính của cô, các công thức toán phải thuộc làu, học cái mới phải nhớ cái cũ: Màu viết bic đỏ để ghi ngày tháng, sổ bài tập, Màu bic đen để làm toán, và phải chia làm 3 phần đều nhau, phần trả lời, phần diễn giải cách làm, phần chấm bài... sai một ly là cô khẽ đòn vào tay...