Uyên cầm cây viết trên tay, đắn đo không biết mình nên tham gia cuộc thi “Viết Về Nước Mỹ” hay không. Bởi vì Uyên chưa từng nếm mùi vị tang thương của thời chiến. Uyên cũng không là nhân chứng của cảnh nước mất nhà tan như các bậc sanh thành, chú bác cuả mình. Ngày đất nước đổi dời, Uyên chỉ được 3 tuổi, quá nhỏ để biết rơi lệ cho quê hương, cho mất mát của người thân chung quanh.
Với cá nhân Uyên, tất cả thăng trầm được gói ghém trong một hồi ức. Hồi ức cuả trái tim non, và hai mái tóc hoa râm, đã cùng nhau gánh vác tủi hờn một cách âm thầm trong giai đoạn “vạn sự khởi đầu nan” trên xứ cờ hoa. Tuy nó không thể so sánh với tiếng than thống thiết cuả những vong hồn bị dìm sâu vào lòng đại dương. Nó cũng không ai oán như hình ảnh cuả người Việt tỵ nạn bị cưỡng bức hồi hương dưới mũi dùi cui tàn bạo. Nhưng đối với Uyên, nó là một vết thương không sẹo khó quên nhất trong đời.
Dù gì đi nữa, Uyên vẫn xin được viết. Viết từ lần tha hương 12 năm về trước. . .
Đó là một buổi sáng mưa bay lất phất cuả tháng 10 năm 1989 tại Lancaster, một tỉnh nhỏ thuộc tiểu bang Pennsylvania. Thấm thoát gia đình Uyên đặt chân đến nơi đây được một tháng. Trong khi người và vật còn ngủ say dưới màn sương mờ, Lan Uyên đã quần áo chỉnh tề ngồi đợi cô Kim chở đi gặp ông cố vấn bàn việc sắp lớp học.
Cô Kim là em gái cuả Ba, cũng là người bảo trợ của gia đình Uyên. Cô qua Mỹ từ năm 1975 nên đời sống đã quá ổn định. Cô có hai căn nhà. Cô nhường lại một căn cho gia đình Uyên thuê. Với số tài sản $20 mỹ kim sót lại sau 6 tháng ở trại tỵ nạn chuyển tiếp trước khi bay đến Hoa Kỳ, gia đình Uyên chỉ còn cách trông cậy hết vào cô Kim. Ngay cả việc mua thực phẩm. Cô bảo Ba cần gì cứ viết lên tờ giấỵ. Ba có bệnh đau bao tử nên cần uống nước có chất gas. Chữ “coca cola” Ba ghi trên danh sách được cô gạch ngang thay vào chữ “xa xí phẩm”. Ba mẹ chỉ biết im lặng nhìn nhau. Ánh mắt ươn ướt cuả Ba giúp Người hiểu rõ địa vị người anh cuả mình không còn tồn tại trong lòng cô em gái, dù chỉ sau 14 năm xa cách. Cô Kim đi chợ về với số thực phẩm cần thiết, ngoại trừ chai nước cô gọi là xa xí.
Đến Mỹ tuần đầu tiên, một nhân viên chức trách thông báo sẽ đến tận nhà chào đón 3 thành viên mới đến lập nghiệp tại Lancaster. Nhưng theo lời cô Kim, mục đích chính là họ muốn thăm dò xem cô Kim có chu toàn phận sự của một người bảo trợ không.
Một đêm trước ngày ấy, Uyên nghe cô bảo Ba như một mệnh lệnh, “Điều em luôn tự hào về em đó là những gì em có hôm nay làm nên bằng hai bàn tay trắng. Em chưa nhận một xu tiền welfare. Em expect anh ‘do the same thing’. Ngày mai nếu người ta hỏi anh cần phụ giúp gì không, anh nên nói không. Em không muốn họ look down, nghĩ rằng em không đủ sức lo gia đình anh.”
Theo lời dặn cuả cô Kim, ba mẹ và Uyên, như 3 anh hùng rơm, bảo không thiếu thốn gì cả trước lời hỏi thăm ân cần cuả người thẩm quyền.
Không lâu sau đó, cô Kim báo tin tìm được việc làm cho ba mẹ. Cả nhà phấn khởi trước tin vui, đồng thời trút được mặc cảm ăn bám. Từ nay, ba mẹ có thu nhập trả tiền nhà, tiền ăn phụ cô Kim. Nhưng đồng tiền ở Mỹ không phải dễ kiếm.
Ngày đầu ba mẹ đi làm về, Uyên thấy tay Mẹ đỏ tấy, còn gương mặt Ba trông mệt mỏị Uyên không dám hỏi nhiều. Cho đến khi cô Kim qua hỏi thăm công việc thế nào, đêm đó Uyên nằm khóc một mình. Ba mẹ nhận công việc lau nhà vệ sinh cho một trường tiểu học. “Janitor”, cái từ vô tri vô giác ấy biến thành mũi dao vô hình đâm Uyên một nhát quặn đau. Thương ba mẹ bao nhiêu, áp lực mau học thành tài giúp đỡ cha mẹ thúc hối Uyên bấy nhiêu.
Mặt trời ló dạng trên cao rọi những tia nắng yếu ớt đánh thức vạn vật. Uyên nôn nóng nhìn ra từ chiếc cửa kính lớn, vừa lúc xe cô Kim đang chầm chậm đậu trước nhà. Không đợi cô bấm chuông, Uyên vội mở cửa, chạy thẳng ra ngoài. Bốn tuần nay Uyên cảm thấy mình vô dụng, chỉ ăn không ngồi rồi trong khi ba mẹ đang cực khổ lăn xả vào cuộc sống mới. Uyên muốn gặp ông cố vấn càng nhanh càng tốt, để có thể mau chóng tiếp tục việc học dang dở cuả mình.
Chào cô Kim xong, Uyên mở cửa xe ngồi lọt thỏm vào trong, tay ôm chặt túi học bạ đem theo từ Việt Nam. Với số giấy tờ này, Uyên thầm mong mình được sắp đúng lớp. Chiếc xe lăn đều trong bầu không khí im lặng. Đôi lần Uyên đưa mắt lén nhìn cô Kim, người mà trước đây Uyên chỉ biết qua vài tấm hình cô gửi về. Đối với Uyên, cô vẫn còn xa lạ. Có thể vì cách nói chuyện pha trộn hai thứ tiếng nửa Việt nửa Anh cuả cô.
Khoảng mười phút sau, ngôi trường có tên Lancaster High School đứng sừng sững trước mặt Uyên. Ngôi trường với những chiếc cửa kính sáng sủa trông sang trọng hơn Uyên đã nghĩ. Uyên hồi tưởng ngôi trường Gia Long cuả mình. Tuy nó cũ kỹ, nhưng in đậm khung trời kỷ niệm thời học sinh cuả nhiều thế hệ tiếp nối. Nơi có mẹ, rồi đến Uyên, cùng khoe tà áo trắng tinh khôi dưới vạt nắng lụa Sài Gòn. Uyên len lén buông một tiếng thở dài tiếc nuối, khi bắt gặp mình lạc lõng giữa những đứa học trò Mỹ da trắng như sữa.
Một ông Mỹ già với gương mặt hiền từ, ngước mắt lên nhìn hai người phụ nữ Á Đông vừa bước vào văn phòng cuả mình. Trên bàn ông có bảng tên Mr. Davis Hagerman. Uyên đoán ông là người cố vấn cuả mình. Ông chào hỏi hai cô cháu niềm nở và đón túi giấy tờ từ tay Uyên. Chậm rãi xem từng trang, chợt ông xoay qua cô Kim...
- Tôi cần cô dịch giấy tờ này sang tiếng Anh. Như vậy tôi mới biết em Uyên đã học môn học gì, và cần học thêm môn gì.
Nghe vậy, cô Kim nhanh nhẹn dịch ngay học bạ cuả Uyên một cách lưu loát sang anh ngữ. Một lúc sau, cô trao lại ông cố vấn danh sách dài tên các lớp Uyên đã học qua. Đưa mắt lướt trên danh sách một hồi, ông cố vấn nhìn cô Kim qua chiếc kính lão xề xệ trước mũi, cất lên giọng Mỹ rặc, một thứ tiếng còn rất mới mẻ đối với Uyên.
- Em Uyên ở Việt Nam hoàn tất lớp 10. Để em theo kịp chương trình, em nên học lùi lớp. Tôi sẽ sắp em học lớp 9.
Với vốn anh ngữ Uyên học thêm từ trường tư khi còn ở quê nhà giúp Uyên hiểu điều ông cố vấn vừa nói. Nghe đến đây, Uyên thất vọng vô cùng. Cả một học bạ dày cộm với số điểm thuộc loại giỏi ở Việt Nam chỉ đáng ngồi vào ghế lớp 9 ở Mỹ thôi à" Ngày trước, thầy Đạt dạy thêm sinh ngữ cho Uyên, người từng đi du học ở Mỹ trước 1975, thường nói với Uyên chương trình học ở Việt Nam khó hơn Mỹ gấp bội lần. Nhưng bây giờ sự thật trước mắt là Uyên phải ngồi lại lớp 9, trong khi bạn bè ở Việt Nam học lớp 11. Họ biết được sẽ cười Uyên bao nhiêu" Học lâu như vậy làm sao nhanh chóng giúp ba mẹ đây" Đôi môi Uyên run run sắp mếu. Uyên giả vờ đi tới góc tường rót nước uống, thật ra Uyên lau vội ngấn lệ tủi thân đang chờ chực rơi xuống. Tiếng ông cố vấn vẫn vang lên đều đều.
- Em Uyên có thể bắt đầu đi học ngày mai. Nhớ dặn em ấy đến căng-tin lấy thẻ ăn cơm trưa miễn phí cho diện gia đình có thu nhập thấp.